Chương 23

Thật ra trước kia, cô không có ấn tượng rõ ràng về ngoại hình của anh, chỉ cảm thấy nhìn cũng ổn, vô cùng khí thế.

Bây giờ cẩn thận quan sát ở khoảng cách gần, mới phát hiện, môi của anh rất mỏng, đường viền hàm hơi góc cạnh, nhưng lại không quá cứng đờ. Trên cái cằm kia, còn có một nốt ruồi rất nhỏ rất nhạt.

Hình dạng lông mày rất cân đối, tinh tế, độ dày cũng vừa phải. Mũi cao hơn người Nam Quận rất nhiều, điều này khiến cho toàn bộ khuôn mặt của anh cũng có chiều sâu hơn.

Về phần con mắt...... Con ngươi đen nhánh, xung quanh là màu nâu nhạt, dáng mắt hơi dài, vừa vặn phù hợp với hình dạng khuôn mặt của anh...... Trái tim của An Nhiễm bị lỡ một nhịp, bỗng nhiên phản ứng kịp, anh đã mở mắt ra rồi!

Kỳ Diêm chỉ là chợp mắt một chút, cũng không phải thật sự ngủ rồi.

Cô muốn nhìn anh, lúc đầu cũng không có chuyện gì, cho cô nhìn cũng không sao cả. Nhưng cô ghé lại quá gần, tất cả hơi thở đều hướng về phía anh.

Lúc đến cổ còn có thể nhịn một chút, nhưng đến lỗ tai thì nhịn không nổi nữa.

Nhưng mà anh còn chưa nói chuyện, cô gái ở đối diện liền nói với anh:

“Đột nhiên phát hiện, khuôn mặt của hoàng thượng cũng rất quyến rũ.” Giọng điệu của An Nhiễm rất bình thường, ánh mắt vô tội, ngồi thẳng người, rất thẳng thắn. Trên khuôn mặt hiện lên tất cả là lỗi của anh, do trên mặt anh có một sức hút, không phải do cô cố ý nhìn lén anh...... Không, cô không có nhìn lén!

Tiến bộ, còn biết đánh đòn phủ đầu trước.

Kỳ Diêm nói tiếp: “A, quyến rũ được cô không?”

Hình như anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không để ý lắm. Hỏi xong, tay đè lên tay vịn của ghế, giường dài lại một lần nữa biến thành ghế ngồi.

Thay đổi vị trí, khoảng cách giữa hai người cũng được rút ngắn...... Gần đến mức mà Kỳ Diêm cũng phải choáng váng. Đối mặt với nhau, khoảng trống ở giữa không rộng hơn hai ngón tay, thiếu chút nữa là chạm vào miệng nhau.

Hơi thở dây dưa, bỗng nhiên trở nên mập mờ.

Cô gần trong tầm tay, khẽ vươn tay, liền có thể giam cầm cả người của cô, để cho cô không có chỗ để trốn.

Nhưng anh vẫn để cô chạy trốn.

Kỳ Diêm ngồi một hồi, cúi đầu nhìn về phía bàn, cô có cách đọc tấu chương của mình, bình thường sẽ chia chỗ đọc xong cùng chưa đọc xong ra. Nhìn vào vị trí ở phía trên, liền biết tấu chương hôm nay chưa đọc xong.

Anh tiện tay đẩy chồng tấu chương chưa đọc xong ra, những ngón tay có khớp xương rõ ràng chạm vào hai lần, lấy một quyển từ bên trong ra, từ từ lật xem.

Đêm mùa đông, bầu trời tối thui, không thể tìm thấy bóng của các ngôi sao và mặt trăng.

Trương Đức Toàn vô cùng quan tâm đưa cho An Nhiễm một chiếc đèn l*иg cầm tay.

Gió lạnh thổi vèo vèo vào mặt, đợi đến khi nhiệt độ trên mặt giảm đi một chút, An Nhiễm mới từ từ nghĩ lại cuộc trò chuyện cuối cùng của cô và hoàng thượng.

Cô lịch sự cổ vũ cho hoàng thượng, khen anh:

Khí thế siêu phàm, tài năng vô song, là anh hùng trong lòng hàng nghìn thiếu nữ. Đương nhiên là vô cùng có sức hấp dẫn, không chỉ có cô, bất kỳ cô gái nào khác cũng sẽ nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Sau đó, hoàng thượng vô cùng bình tĩnh liếc cô một chút, rất bình tĩnh nói:

Không cần người ở bên ngoài, có thể quyến rũ được cô là đủ rồi....... Trước đó thật sự không biết, hoàng thượng là kiểu hoàng thượng như này.

Cô không thể bình tĩnh được nữa, lập tức chạy ra.