Chương 22

Khẽ mở đôi môi mỏng ra, anh đang muốn cười lạnh nói “Trẫm sẽ xử tử tên nô tài kia”, nhưng lời nói sắp đến khóe miệng, thì nhìn thấy ánh mắt trong veo như mặt nước của cô, anh thuận miệng thay đổi lời nói của mình:

“Ân, vậy thì sẽ đổi đi.”

Lời nói ngắn gọn, nhẹ nhàng bỏ qua tất cả sự tàn nhẫn và đẫm máu.

An Nhiễm hơi vui vẻ, thay đổi kết cục đã được dự đoán, cô sẽ bắt đầu lại từ đầu. Đây là chính con đường mà cô lựa chọn, mà không phải con đường do người khác sắp đặt, số phận trong tương lai sẽ như thế nào, cô đều không hề hối tiếc.

Tư Mệnh chết tiệt, Thiên Quân quái quỷ, cái gì cô cũng nghe, nhưng mà không nghe lời của bọn họ!

Mặt trời đang lặn xuống, thị nữ tự giác vào nhà thắp nến lên.

Trương Đức Toàn cũng bưng một đĩa táo đã được cắt đặt ở trên mặt bàn.

Buổi chiều ngủ quá lâu, cổ họng rất khô, An Nhiễm hơi thèm, nhưng hoàng thượng đang ở đối diện, sao phi tần có thể lấy trước hoàng thượng được, cô vô cùng cẩn thận chờ đợi Kỳ Diêm lấy trước.

“Muốn ăn thì cứ ăn.”

Cô cười trộm: “Vâng.”

Thật khó để làm trái lệnh của hoàng thượng.

Cô ăn cái gì cũng ăn từng miếng nhỏ, nhìn sức ăn cũng không lớn, nhưng tốc độ cũng rất nhanh.

Kỳ Diêm liếc mắt nhìn chiếc đĩa sứ Thanh Hoa đã trống một phần ba.

“Hoàng thượng có muốn ăn cùng hay không?” Đã thỏa mãn cơn thèm, cuối cùng An Nhiễm cũng nhớ tới còn có một người đang ngồi đối diện. Hơn nữa, người này cứ nhìn chằm chằm vào đĩa, rõ ràng chính là loại người mặc dù rất muốn, nhưng vì duy trì phong cách lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không ăn.

Người như vậy, ngoài mặt thì giả vờ như không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng lại rất quan tâm.

Nếu như cô thật sự ăn hết tất cả, không chừa lại một miếng nào, chắc chắn anh sẽ tức giận.

Suy nghĩ một chút, vẫn quyết định mời anh.

Nước trái cây ngọt ngào hòa tan sự khô ráo của mùa đông, giống như thoa một lớp son bóng nhẹ ở trên môi của cô.

Ánh mắt của Kỳ Diêm lướt qua, hỏi cô:

“Ăn ngon không?”

An Nhiễm: “Ăn rất ngon, hoàng thượng nếm thử đi.”

Anh nhẹ nhàng nói: “Không cần.”

Được rồi, đoán sai. Cũng có lẽ là anh xấu hổ khi ăn ở trước mặt cô.

Đợi cô ăn xong rồi mới bắt đầu làm việc, hoàng thượng dựa vào cái đệm từ từ nhắm chặt hai mắt lại.

A, từ khi có cô đọc tấu chương, chỗ ngồi của hoàng thượng liền đổi thành ghế mềm, vừa có thể ngồi vừa có thể nằm.

Có một nửa tấu chương gần đây liên quan tới vùng gặp nạn, ngoài ra chiếm tỷ lệ nhiều nhất, chính là tình hình chiến đấu ở biên giới.

Vị Trấn Bắc tướng quân kia hình như rất lợi hại, không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó. Đại Chiêu liên tục chiến thắng, đoán chừng có thể chiến thắng và trở về trước cuối năm. Trong mười cuốn tấu chương, có đến năm cuốn là khen ngợi ông ta.

Phần lớn quyền cầm quân của hoàng thượng nằm ở phía Nam, hiện tại tướng quân ở phía Bắc xuất sắc như vậy, không biết anh sẽ xử lý như thế nào?

An Nhiễm nhân cơ hội này ngẩng đầu lên chuẩn bị liếc mắt nhìn vẻ mặt của Kỳ Diêm.

Vừa nhìn liền trực tiếp choáng váng.

Hoàng thượng trông vô cùng yên bình, bởi vì anh đã ngủ quên rồi.

Chiếc ghế mới được làm theo yêu cầu vô cùng thân thiện với người dùng, sẽ dựa vào tư thế của chủ nhân mà thay đổi theo.

Lúc này, từ ghế ngồi lại biến thành chiếc giường dài. Hoàng thượng ngủ ở phía trên, mặt hướng về phía cô.

Hai mắt nhắm lại, cảm giác xâm lược cực mạnh kia đột nhiên giảm đi, cả người của anh không hiểu tại sao lại trở nên thân thiện hơn rất nhiều.

Ngày đầu tiên gặp nhau, anh thể hiện tài năng, lộ ra sự lạnh lùng và sắc bén. Giống như đang mặc áo giáp trên người, để cho người khác không dám tới gần. Nhưng sau những ngày ở chung với nhau, cô cảm thấy người này vẫn rất ổn, ít nhất đối với cô là thật sự rất ổn.

An Nhiễm không nhịn được nhìn một lúc.