Chương 2: Phải làm sao giờ?

Mà lần này chỉ như vậy đã khiến Cố Triệt cười, Lê Phàm có chút lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Gần đến giờ vào lớp, Cố Triệt theo cốt truyện đi vào phòng vệ sinh ngồi canh, quả nhiên là cánh cửa bị hư.

Thời tiết nóng bên ngoài cùng tiếng ve kêu to làm Cố Triệt càng chán nản, phòng vệ sinh nam lại có mùi hôi.

Cố Triệt đứng dậy định bỏ cuộc, vừa kéo quần lên thì thấy cửa mở ra, khuôn mặt đẹp như con lai của nam sinh đang âm trầm nhìn cậu, lông mày cau lại, trán đầy mồ hôi, trên tay cầm đồng phục, chắc là chuẩn bị thay.

Phong Húc An nhìn thấy cậu nam sinh trong phòng, suy nghĩ đầu tiên của hắn là một nam sinh sao lại có làn da trắng trẻo như con gái.

Phong Húc An đóng cửa lại sang bên cách vách thay, cánh tay Cố Triệt vẫn còn giơ lên giữa khoảng không, nội tâm điên cuồng gào thét “Đậu xanh, địa ca à, anh đóng cửa nhanh thế, không muốn chấm mυ"ŧ gì à ”.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Thử hỏi, cậu hiện tại chạy sang phòng vệ sinh bên cạnh cởϊ qυầи cho bệnh kiều xem, liệu có bị chửi là thằng trốn trại không.

Ahh ... tim cậu đã lạnh.

Cố Triệt lê đôi chân tê dại đi về phía lớp học, dựa vào tường một lát, chết rồi … phía dưới cậu đang chảy nước.

Phong Húc An giao cơm xong liền mải mốt chạy đến trường, không nghĩ tới chạy vào nhà vệ sinh thay quần áo thì phát hiện một cậu nam sinh nhỏ con à ừm đang kéo quần. Đến lúc thay xong đi ra thì thấy hai chân cậu đi khệnh khạng, thật đáng thương, tuổi còn nhỏ đã tàn tật.

Lê Phàm thấy Cố Triệt đi nửa ngày không về, chạy đi tìm, thì bắt gặp đại lão trong truyền thuyết với ánh mắt dọa người ở phía trước, còn người bạn tốt thì đang bất động.

“Tiểu Triệt Triệt! Có phải hắn đánh mày không!" Lê Phàm chỉ tay vào Phong Húc An, một tiếng này đã làm cả lớp bàn tán sôi nổi.

“Chân tao bị tê, ngồi xổm nên bị tê cứng.” Cố Triệt giải thích xong, không biết tại sao cả lớp lại nghĩ rằng cậu bị chịu ủy khuất.

Phong Húc An ngồi cạnh Cố Triệt, Lê Phàm phán một câu: “Cậu mà bắt nạt cậu ấy, tôi sẽ nói với giáo viên.” rồi chạy.

Cái thằng bạn não lợn này, hỏng hết việc của ông đây bây giờ, lượn đi cho đẹp trời…

Cố Triệt duỗi chân, nở nụ cười như hoa hướng dương nhỏ nhìn Phong Húc An "Tôi tên là Cố Triệt, còn cậu thì sao?"

Yêu tôi, rơi vào tình yêu của tôi đi! Tôi có mọi thứ anh muốn chơi! Đến đi!

Phong Húc An ném một cuốn sổ trước mặt Cố Triệt, mặt trên có tên anh.

Phong Húc An tuy cảm thấy Cố Triệt cười rất đẹp, trong đầu đột nhiên có ý nghĩ muốn véo vào mặt cậu, nhưng... anh không thích cảm giác được mất, bạn bè không quan trọng.

“Phong, Phong...ưm… An?” Không trách Cố Triệt, phải lấy lùi làm tiến, giả nai mới tạo ấn tượng sâu trong lòng lão đại.

“Phong Húc An”.

“À, là Húc An đúng không” Cố Triệt nhướng mày, nói một câu! Anh viết một dòng chữ ngẫu nhiên vào tờ giấy nháp, trước đây chữ của anh rất đẹp, bây giờ vẫn vậy, đẹp giống như thân hình cao lớn của anh vậy.

“Nếu thích viết như vậy, vậy viết hộ tôi tên các bạn trong lớp đi.” Phong Húc An định bắt nạt cậu, ai biết rằng Cố Triệt sẽ ngoan ngoãn điền tên các bạn cùng lớp vào tờ giấy, còn Lê Phàm thì nghiến răng nhìn chàm chằm Phong Húc An.

Cố Triệt luôn là một học tra, trước kia vì có tiền sử bệnh tim nên giáo viên cũng không bắt buộc học tập.

*Học tra: nghĩa thô: học ngu như bò

Mấy tin nhắn ting ting ở điện thoại làm Cố Triệt không có tâm tư nghe giảng, mở điện thoại di động lên, cậu thấy thông báo về việc chuyển tiền đến thẻ ngân hàng, mỗi tháng tiền trợ cấp sẽ được chuyển vào, cho đến khi cậu 22 tuổi mới thôi, mỗi tháng 5000, đối với sinh hoạt của cậu vậy là được rồi.

Cố Triệt trong cuốn sách rất tự ti, tình yêu của Phong Húc An khiến cậu cảm thấy méo mó, cuốn sách này không viết về hai người triền miên ân ái, rất ít cảnh riêng tư, ít nhân vật, gần như đều là…

Nhưng Cố Triệt có lẽ phải sống ở đây, điều quan trọng nhất là hiện tại cậu đã vi phạm cốt truyện, đối với tương lai lại càng mờ mịt.

Phong Húc An rõ ràng cảm giác được người bên cạnh đang vui vẻ, cúi đầu thấy rõ tin nhắn, Phong Húc An hơi giật mình.

Anh đương nhiên biết người gửi tin nhắn, bất quá chỉ nhận tiền trợ cấp, một tháng vài trăm ngàn, cha mẹ anh ly hôn khi anh còn rất nhỏ, và anh sống ở nhờ nhà của nhiều người thân, bây giờ…