Đảo mắt đã ba tháng trôi qua. Trịnh Dụ âm thầm ở khắp nơi tìm kiếm, thế nhưng biệt vô âm tín. Khó tránh khỏi luôn bị Tiêu Tử Mặc cằn nhằn, thế nhưng trong lòng Tiêu Tử Mặc đối với Trịnh Dụ vẫn kỳ vọng. Bởi vì trong lòng nàng vẫn luôn một mực chờ đợi, đợi một ngày người kia quay trở về, ngày qua ngày đều ở trong Phượng Ninh cung chờ đợi.
Trịnh Dụ mỗi lần hồi báo kết quả đều giống nhau, không thể nghi ngờ mỗi lần đều khiến Tiêu Tử Mặc thêm bi thương. Mỗi lần đều một mình ngồi ở Phượng Ninh cung, nhìn ra bên ngoài. Cẩm Ngọc đứng ở một bên yên lặng nhìn Tiêu Tử Mặc. Nhìn người trước mặt trong mắt đều hiện lên ưu sầu. Có lúc nàng cảm thấy tiểu thư thật quá nhẫn tâm, cứ như vậy mà dứt bỏ người yêu nàng.
“Trịnh tướng, đã lâu như vậy rồi. Mà vẫn không có tin tức gì sao?” Tiêu Tử Mặc ánh mắt không có nhìn đến Trịnh Dụ, ngữ khí bình thản.
“Hoàng thượng…” Trịnh Dụ biết trong lòng Tiêu Tử Mặc rất khó chịu, đã qua mấy tháng nhưng nàng vẫn không buông xuống được. Cả ngày một mình ngồi ở Phượng Ninh cung đến xuất thần, cứ vậy tới khi màn đêm buông xuống, được Cẩm Ngọc nhắc nhở mới trở về nghỉ ngơi.
Tiêu Tử Mặc không nói một lời, thần sắc thay đổi, chân mày dần nhăn lại, càng ngày càng chặt:
“Nàng thật quá đáng. Như thế nào lại đối xử với ta như vậy. Nàng đối với ta một tia lưu luyến cũng không có sao? Không nói không rằng cứ như vậy mà đi.” Tiêu Tử Mặc ”phụt” một tiếng đứng lên, gầm nhẹ nói.
Trịnh Dụ hơi sửng sốt, cúi đầu xuống.
“Nàng muốn ta đem Tiêu Thiên tha ra, ta liền đem hắn thả. Vậy còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ nàng muốn ta khôi phục vị trí Minh vương cho hắn? Kết quả ta vẫn không lưu được nàng.” Tiêu Tử Mặc hít một hơi nói, tựa hồ nói ra hết ủy khuất trong lòng, thân thể mệt mỏi ngã xuống ghế. Mặc dù tức giận, nhưng khuôn mặt lại hiện ra nổi cô đơn.
“Ta đã nhân nhượng vì muốn ngươi ở lại bên ta, chẳng lẽ cũng không thể sao?” Đến cuối cùng âm thanh biến thành thì thào nói, có thể thấy được khóe mắt Tiêu Tử Mặc chảy ra một giọt lệ.
Trịnh Dụ giật mình nhìn Tiêu Tử Mặc, từ khi Tiêu Minh Hi bỏ đi, nàng luôn lưu luyến Phượng Ninh cung. Đã mấy tháng qua, đối với nàng mà nói là một loại cực hình. Nếu hướng bên ngoài tuyên bố Hoàng hậu vì ốm mà chết, thì cũng không được. Không thể đã thương lòng người như vậy a. Trịnh Dụ nhìn Tiêu Tử Mặc hồi lâu không nói gì, liền lui xuống.
Tiêu Tử Mặc từ lúc Trịnh Dụ đi khỏi, thì vẫn ngồi trên ghế, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống. Ánh mắt vô thần không biết nhìn nơi nào. Cẩm Ngọc vài lần gọi Tiêu Tử Mặc, thấy không có phản ứng, liền thở dài nhẹ nhàng ly khai.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?” Cẩm Ngọc đến gần, đưa tay lắc Tiêu Tử Mặc. Sắc trời đã tối.
Tiêu Tử Mặc cảm giác được có người kêu mình, quay đầu qua nhìn Cẩm Ngọc, ánh mắt mê man:
“Tiểu thư nhà ngươi đã trở về sao?”
Cẩm Ngọc nghe vậy, nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi.” Thế nào lại biến thành bộ dáng như vậy? Tiểu thư, nếu người thấy Hoàng thượng lúc này, nhất định người sẽ đau lòng.
Tiêu Tử Mặc ngẩn người nói:
“Ân, ngươi đi nghỉ trước đi.” Nói xong ánh mắt lại rơi vào mê man.
Cẩm Ngọc nghe vậy, đành phải thôi, đi ra sẵn đóng cửa lại, qua phòng kế bên ở trên nhuyễn tháp* nghỉ tạm.
*nhuyễn tháp:Ở bên kia, Tiêu Tử Mặc vẫn ngồi ở chỗ cũ, cả người không còn sức sống. Chỉ có Tiêu Tử Mặc biết Tiêu Minh Hi đối với nàng quan trọng đến cỡ nào. Nếu biết sớm sẽ có ngày hôm nay, thì đã đáp ứng yêu cầu của nàng ấy, để bây giờ không ngồi ở đây hối hận. Thế nhưng điều bản thân không muốn cũng đã xảy ra, hối hận đã muộn.
Một đêm trôi qua, Tiêu Tử Mặc vẫn như cũ không nhúc, ngồi đó…
Cẩm Ngọc sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện Tiêu Tử Mặc vẫn như cũ ngồi đó. Vội vã chạy quá, thấy đôi môi nàng trắng bệch đóng chặt, khuôn mặt tái nhợt, nhìn sơ qua cũng thấy được Tiêu Tử Mặc cả một đêm không ngủ, trên đầu vài sợi tóc bạc cùng tóc đen đan xen nhau, nhìn dị thường chói mắt. Hoàng thượng kế vị ở tuổi hai mươi, đến nay chưa quá ba năm, sao lại có tóc bạc!
Cẩm Ngọc nhẹ giọng đến bên cạnh Tiêu Tử Mặc: “Hoàng thượng?”
Tiêu Tử Mặc ánh mắt khẽ chuyển, thấy người đến là Cẩm Ngọc, liền thu trở về. Cẩm Ngọc thấy thế trong lòng không khỏi run lên, vội vã chạy ra ngoài suy nghĩ đi tìm Trịnh đại nhân. Nhờ hắn đi khuyên nhủ Hoàng thượng. Kết quả đến nơi người hầu bảo Trịnh đại nhận sáng sớm đã đi ra ngoài, vẫn chưa trở về, khiến trong lòng Cẩm Ngọc càng thêm lo lắng.
“Đại nhân, chúng ta đã tìm lâu như vậy, cũng không có tin tức gì, hay là hướng Hoàng thượng nói…” Một tên kề sát bên tai Trịnh Dụ nói.
“Nói cái gì? Có bản lĩnh tìm được người đi rồi nói. Bản quan nói cho các ngươi biết, người này nhất định phải tìm được cho ta, nếu không tìm được không chỉ các ngươi, mà ngay cả mạng của ta cũng khó giữ được.” Nhớ lại bộ dáng kia của Tiêu Tử Mặc, không thể không đi tìm Tiêu Minh Hi. Nói gì thì nói, người tim không được, tuy Tiêu Tử Mặc không gϊếŧ mình, nhưng sợ rằng mình cũng không sống nổi.
Người nọ nghe vậy liền rụt đầu, lui xuống đi theo sau lưng Trịnh Dụ.
Cứ mù quáng tìm như vậy cũng không phải là cách hay, mỗi một chỗ tìm đi tìm lại nhiều lần. Trịnh Dụ nghĩ vậy chân mày cau lại. Đang suy nghĩ có nên đổi biện pháp khác hay không, thì dư quang liếc qua một bên thấy có một nữ tử, hắn không khỏi sững sốt, vội vã quay đầu nhìn, nữ tử kia quần áo vải bố, ăn mặc mộc mạc, mơ hồ chỉ thấy được bòng lưng của nàng. Trịnh Dụ do dự hồi lâu, đảo cước bộ tới gần nàng. Đợi tới khi đứng trước mặt nữ tử kia, Trịnh Dụ mới xác thật được đúng là Tiêu Minh Hi. Trịnh Dụ nhìn nàng nói:
”Hoàng hậu nương nương.” Sợ bị dân chúng hai bên nghe được, hắn đè thấp âm thanh.
Tiêu Minh Hi đột nhiên cả kinh:
“Ngươi? Trịnh tướng.” Trong lòng nàng nghĩ Tiêu Tử Mặc chắc chắn sẽ phái binh lính đi tìm mình, nhưng không nghĩ tới nàng lại phái Trịnh Dụ. Cũng đúng, dù gì Trịnh Dụ cũng là người nàng tín nhiệm.
“May quá Hoàng hậu nương nương còn nhớ rõ tiểu nhân.” Trịnh Dụ nhất thời trên mặt lộ ra tươi cười. Thầm nghĩ phải nhanh chạy về báo cáo với Tiêu Tử Mặc, miễn cho nàng ngày đêm khổ sở.
“Trịnh tướng nói quá. Không biết hôm nay người tìm ta có việc gì? Nếu không có, thì ta xin phép đi trước.” Tiêu Minh Hi cúi người hành lễ hướng hắn nở nụ cười mỉa mai.
“Thần nghĩ trong lòng người biết rõ hơn ai hết chứ. Xin người theo thần hồi cung đi thôi.”
“Đó là chuyện không thể, ta sẽ không trở về nơi đó. Chính nàng là người đã đuổi ta đi…” Tiêu Minh Hi liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, nhớ lại sự việc ngày hôm đó, trong lòng đau đớn không thôi.
“Hoàng hậu nương nương, nếu thần nói Minh vương hắn không có chết, người sẽ cùng thần hồi cung sao?” Trịnh Dụ nghĩ chắc đây là lý do lớn nhất khiến Tiêu Minh Hi không muốn trở về.
Tiêu Minh Hi nghe vậy, bỗng dưng quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Trịnh Dụ:
“Ngươi nói sao?” Ngày đó chính mắt mình thấy phụ thân bị xử trảm, nay lại nghe được lời của hắn, trong lòng khó tránh khỏi có chút không tin nổi.
“Minh vương chưa chết, chính Hoàng thượng thả Minh vương.” Trịnh Dụ ở một bên nhàn nhạt nói.
Tiêu Minh Hi vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trịnh Dụ, mỗi câu mỗi chữ đều nghe vào trong tai.
Trịnh Dụ nhàn nhạt cười:
“Nếu Hoàng hậu nương nương không tin, thần sẽ mang người đi gặp Minh vương.” Trịnh Dụ ý cười càng đậm nhìn nữ nhân trước mắt.
Hai người đi tới một căn nhà không lớn. Tiêu Minh Hi nhìn chằm chằm căn nhà trước mắt:
“Nương nương, đi vào thôi.”
Tiêu Minh Hi liếc mắt nhìn Trịnh Dụ, liền đi vào trong, Trịnh Dụ thấy vậy cũng theo sau.
Vừa vào cửa liền thấy được một nam tử trung niên trên người mặc vãi bố, không cần hỏi cũng biết là ai.
Tiêu Minh Hi đôi môi run lên, hồi lâu hô:
“Phụ vương.” Trong mắt hiện lên hơi nước.
Nam tử trung niên trước mắt đúng là Tiêu Thiên, lúc này cũng thấy được Tiêu Minh Hi:
“Hi nhi, sao ngươi lại tới đây?” Nói xong vội vã đi tới, khuôn mặt tràn ngập ý cười nhìn nữ tử trước mắt.
“Phụ vương.” Tiêu Minh Hi không có đáp lại Tiêu Thiên, mà chăm chú tiến lên ôm lấy hắn, truyền đến âm thanh nức nở.
Tiêu Thiên sửng sốt, rồi lại cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng bảo bối nhà mình.
“Trịnh đại nhân, này…” Tiêu Thiên chuyển hướng nhìn Trịnh Dụ hỏi.
Trịnh Dụ nhìn một màn phụ tử tình thâm trước mắt, nét mặt lộ ra ý cười. Kẻ trước mắt lúc trước từng cầm quân tạo phản, nay chỉ còn bộ dáng người cha yêu thương con gái mình.
“Ân. Hoàng thượng phái ta đi tìm Hoàng hậu nương nương. Hôm nay mới bị thần tìm được. Cho nên mang Hoàng hậu nương nương tới gặp Vương gia.” Trịnh Dụ lễ phép nói, tuy rằng người trước mắt không còn là Vương gia.
Tiêu Thiên cười:
“Hi nhi, vậy là sao? Sao ngươi không ở trong hoàng cung?” Do khi nãy kích động nên không để ý, giờ nghĩ lại thấy có điểm không hợp lý.
Tiêu Minh Hi nhấp môi, cúi đầu, không nói gì. Kỳ thực nàng cũng không biết làm sao mở miệng. Chẳng lẽ nói mình cùng Tiêu Tử Mặc cãi nhau, vì giận nàng nên mình mới rời cung, thật không có phong độ của Hoàng hậu chút nào.
“Hoàng hậu nương nương bởi vì chuyện của Vương gia nên cùng Hoàng thượng nháo một hồi, cho nên… Hôm nay, không có việc gì.” Trịnh Dụ vội vàng hoà giải, đem chuyện của hai người trong lúc đó đơn giản kể ra, quả thật rõ ràng, chỉ vì một câu nói, mới có cảnh như hôm nay. Cho nên cần phải nói rõ ràng cho Tiêu Minh Hi để nàng theo mình quay về cung. Nói xong vẻ mặt ý cười nhìn Tiêu Minh Hi.
Tiêu Thiên nghe xong cũng phần nào hiểu được, bản thân phạm phải tội lớn tru di cửu tộc, sau đó biến thành một mình bị xử trảm, sau đó lại thả mình ra. Cứ như vậy được đại xá, trong đó có công của Tiêu Minh Hi, nhưng lại trở thành nút thắt giữa nàng và Tiêu Tử Mặc.
“Hi nhi, mau cùng Trịnh đại nhân trở về đi. Hoàng thượng sợ rằng vẫn ở trong cung một mực chờ ngươi.”
Tiêu Minh Hi nghe phụ thân nói vậy, cũng không nói gì, yên lặng đứng ở một bên.
“Hoàng hậu nương nương, xin hãy theo thần trở về đi. Hoàng thượng một mực ở Phượng Ninh cung chờ người trở về a. Đã ba tháng, Hoàng thượng mỗi ngày đều tới Phượng Ninh cung ngồi đó chờ người trở về.” Thấy Tiêu Minh Hi do dự, vội vàng bổ xung một câu.
Tiêu Minh Hi đứng ở một bên do dự hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên. Tiêu Thiên vẻ mặt bình tĩnh tràn đầy ý cười, vỗ vai Tiêu Minh Hi:
“Trở về đi. Không nên cáu kỉnh, có một người yêu của ngươi như vậy phải biết quý trọng a.”
Nhớ tới lúc đó Tiêu Tử Mặc cương quyết không thay đổi quyết định, nói ra những lời làm đả thương người tới cỡ nào, tâm như bị đao cắt lệ cứ như vậy không ngừng chảy ra. Thế nhưng tới cuối cùng nàng vẫn vì sự tùy hứng của mình mà thả phụ thân ra. Nếu lúc trước nàng đáp ứng mình, thì chắc bây giờ mình vẫn ở trong cung. Nghĩa vậy, Tiêu Minh Hi khép đôi mắt lại.
Đúng rồi, có lẽ kiếp này của mình phải ở trong cung, để bồi bên cạnh người đó.