Chương 42: Thả người

“Trịnh đại nhân, đi theo trẫm tới thiên lao.” Tiêu Tử Mặc đã nhiều ngày suy nghĩ, để đưa ra quyết định này. Tựa hồ chỉ có như vậy, Tiêu Minh Hi mới có thể quay về, lời ra tiếng vào có tính là gì, cũng không bằng Tiêu Minh Hi.

“Hoàng thượng?” Trịnh Dụ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Hoàng Thượng tính thu hồi mệnh lệnh.

Tiêu Tử Mặc biết Trịnh Dụ là một người thông minh, cũng không nói thêm cái gì, mỉm cười:

“Đi thôi.”

“Hoàng thượng, người thật sự muốn buông tha cho Minh vương?” Trịnh Dụ đi theo, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

“Không thì thế nào? Trẫm chỉ có thể làm như vậy.” Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, sau đó cười nói, lộ ra điểm bất đắc dĩ.

“Là vì Hoàng hậu nương nương?” Trịnh Dụ một câu nói ra ý nghĩa trong lòng Tiêu Tử Mặc, nhưng cũng là câu hỏi xuất phát từ trong lòng hắn.

Tiêu Tử Mặc đứng ở một bên:

“Trịnh tướng, không cần nhiều lời, trẫm đã nghĩ kỹ, đi thôi.” Tiêu Tử Mặc chắc chắn Trịnh Dụ sẽ đứng đó giảng đạo cho mình nghe về những việc mà một minh quân nên làm, nhưng bản thân cũng không muốn vĩnh viễn mất đi Tiêu Minh Hi. Điều này thôi cũng đủ làm tâm nàng mệt mỏi.

Trịnh Dụ vừa định nói tiếp, thế nhưng nghe Tiêu Tử Mặc nói, thì nuốt xuống. Sớm biết tính cách Tiêu Tử Mặc như vậy, thì cũng không cần nhiều lời làm gì, ngày đêm lo lắng về chuyện của Tiêu Minh Hi đã khiến Tiêu Tử Mặc trở nên trầm cảm như vậy, khẽ thở dài, liền đi theo sau.

“Hoàng thượng!” Thủ vệ trong thiên lao vội vàng quỳ xuống.

Tiêu Tử Mặc phất tay đi vào:

“Các ngươi đứng đây canh chừng, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.” Trịnh Dụ thấp giọng nói.

Tiêu Tử Mặc chậm rãi đi vào trong, trong thiên lao mặc dù hiện tại là ban ngày nhưng thập phần u ám, chỉ có vài tia sáng nhỏ nhoi.

“Hoàng thượng, phía trước là nơi giam giữ Tiêu Thiên.” Trịnh Dụ kề sát bên tai Tiêu Tử Mặc nhỏ giọng nói.

Tiêu Tử Mặc nghe vậy, gật đầu, liền hướng căn phòng trước mặt đi tới. Tiếng bước chân rất nhỏ nhưng ở trong thiên lao nghe vào tai dị thường chói tai. Tiêu Tử Mặc hít sâu một hơi, định thần đứng trước cửa căn phòng giam.

Người trước mắt cùng trước kia quả thật quá khác biệt, tóc tai mất trật tự thả xuống trước mặt, nhìn kỹ có thể thấy vài sợi tóc bạc. Từ y phục mệnh quan triều đình, nay đổi thành bộ áo tù nhân màu trắng, đôi mắt không hồn luôn nhìn thẳng về một hướng. Nào nhận ra được kẻ mấy ngày trước hùng hỗ cầm quân với mưu đồ soán ngôi, Minh vương. Trước mắt tựa hồ nhớ lại cảnh bản thân vừa mới đi tòng quân, chính hắn là kẻ từng vỗ vai mặt hiện lên ý cười nhìn mình.

Tiêu Tử Mặc ngưng mắt nhìn hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Vương gia.”

Tiêu Thiên nghe tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, tìm kiếm hồi lâu, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Tiêu Tử Mặc cùng Trịnh Dụ.

Lập tức lộ ra cười: “Hoàng thượng như thế nào có thời gian rãnh rỗi đến thăm một tên tù nhân như ta.”

“Vương gia người là hoàng thúc của ta, trẫm không thể tới nhìn hoàng thúc sao?” Tiêu Tử Mặc hướng hắn cười.

“Ta đúng là vinh hạnh a.” Tiêu Thiên không có nhìn Tiêu Tử Mặc, nhàn nhạt nói.

Tiêu Tử Mặc hít vào một hơi:

“Hoàng hậu không thấy đâu.” Chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu.

Tiêu Thiên đột nhiên mở to hai mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, vội vàng đi tới.

“Hi nhi, nàng làm sao vậy, như thế nào lại không thấy nàng?” Trong lòng thập phần lo lắng cho nữ nhi của mình, dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của mình, bản thân bị nhốt trong nhà giam, từ lâu sợ liên lụy đến Hi nhi, nhưng nghe Tiêu Tử Mặc chỉ xử quyết mình, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, chí ít Hi nhi không theo bên cạnh để chịu cảnh chôn chung cùng mình.

“Nàng tới cầu xin trẫm buông tha cho ngươi, trẫm không đồng ý.” Tiêu Tử Mặc nhớ tới Tiêu Minh Hi quỳ gối trước mặt mình khóc lóc cầu xin, chỉ cầu buông tha cho Tiêu Thiên một con đường sống.

“Đứa nhỏ ngốc a. Hoàng thượng đã phái người đi tìm nó rồi sao?” Tiêu Thiên phục hồi tinh thần lại, chuyển hướng Tiêu Tử Mặc nói.

Tiêu Tử Mặc nhìn người trước mắt tràn ngập tình thương của người cha.

“Trẫm quyết định sẽ tha cho ngươi một con đường sống.” Trong lòng có chút đau.

Tiêu Thiên nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Mặc, nhưng không nói gì, hồi lâu cười ra tiếng, ngồi xuống, truyền đến thanh âm ”xoèn xẹt” của rơm rạ:

“Xem ra hoàng thượng thật sự rất yêu Hi nhi.” Nói xong lại truyền đến tiếng cười.

Tiêu Tử Mặc sửng sốt, nhưng hồi lâu cũng không nói gì, Trịnh Dụ đứng một bên im lặng nhìn hai người trước mặt.

“Kỳ thực lúc trước ta đồng ý gả Hi nhi cho ngươi, bởi vì từ lâu ta đã biết ngươi là nữ tử. Một phần là vì ta đã có ý đồ với ngôi vị của ngươi từ lâu, đã sớm dòm ngó ngôi vị hoàng đế, cho nên ta mới đem Hi nhi cho ngươi để ngươi rơi vào ôn nhu hương, không cách nào dứt ra được.” Đợi sau khi cười xong, Tiêu Thiên tựa hồ nhớ lại.

Tiêu Tử Mặc ở một bên nghe:

“Ngươi như thế nào biết ta là nữ tử?” Tiêu Thiên từ lâu đã sớm biết rõ thân phận của mình, nhưng lại làm như không biết gì.

“Ta và phụ thân của ngươi thân là huynh đệ, như thế nào không biết ngươi là nữ tử đây, tuy người trong thiên hạ không biết, nhưng ta lại biết a.” Tiêu Thiên nhếch môi cười.

Tiêu Tử Mặc thu hồi ánh mắt:

“Ta sẽ tìm người thế thân cho ngươi, cho người an bày chỗ ở cho ngươi, cuộc sống ngày sau ngươi cứ thành thật ở đó đi.” Tuy lời nói hướng Tiêu Thiên, nhưng cũng hướng Tiêu Minh Hi nói.

Tiêu Thiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt bình tĩnh:

“Vậy Hi nhi thì sao?” Tính mệnh của hắn không trọng yếu, quan trọng vẫn là Hi nhi có sống hạnh phúc hay không, trong cung lòng người hiểm ác…

Tiêu Tử Mặc nhìn Tiêu Thiên:

“Ta sẽ đối tốt với Hi nhi, những lời ta muốn nói với ngươi đã xong rồi.” Tiêu Tử Mặc nói xong ở trong lòng thở dài một hơi, dù sao cũng là điều Hi nhi muốn, nghĩ vậy trên mặt cũng hiện lên tươi cười.

Tiêu Thiên nhìn Tiêu Tử Mặc thu hồi ánh mắt, hồi lâu gật đầu.

Tiêu Tử Mặc ngưng mắt nhìn hồi lâu: “Đi thôi.”

Nhẹ giọng hướng Trịnh Dụ nói. Lúc gần đi, dư quang nhìn qua Tiêu Thiên, gật đầu. Có thể đây là kết quả tốt nhất.

“Hoàng thượng, việc này…” Trịnh Dụ đuổi theo sau Tiêu Tử Mặc.

“Trịnh tướng, ngày hôm đó, ngươi đi tìm một tên phạm nhân, thay thế Minh vương.” Tiêu Tử Mặc vừa đi vừa nói, vẻ mặt bình tĩnh.

“Này…”

“Trẫm nói như thế nào thì nghe đi.” Bỗng nhiên nhớ tới Hi nhi cùng Tiêu Thiên trên mặt hiện lên tình thương của cha

“Còn nữa, tìm nơi nào đó vắng vẻ, an toàn xây một tòa nhà, để Minh vương vào ở.” Tiêu Tử Mặc nói tiếp.

Trịnh Dụ trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Vi thần đã biết.”

Quả nhiên vẫn không thể buông tay.

“Trịnh tướng, chuyện này cần phải làm cho tốt.” Tiêu Tử Mặc căn dặn một lần nữa, rất sợ có cái gì sơ sót.

“Vi thần nhớ kỹ.” Trịnh Dụ gật đầu.

“Đúng rồi, chuyện của Hoàng hậu tình hình ra sao rồi?” Tiêu Tử Mặc nhớ tới chuyện thương tâm này.

“Ách, thần đã phái người đi tìm, tạm thời chưa có tin tức.” Trịnh Dụ thấp thõm đáp.

Tiêu Tử Mặc gật đầu. Hi nhi, điều nàng muốn ta đã làm, nàng nếu biết, hay quay trở về đi.

Chuyện Tiêu Minh Hi biến mất, Tiêu Tử Mặc ở trong triều vẫn chưa chiếu thư. Cho nên mọi người đều cho rằng Hoàng Hậu nương nương vẫn như cũ ở trong cung. Chờ chuyện của Minh vương xử lý ổn thỏa, Tiêu Tử Mặc tận lực ép buộc bản thân trở lại với sinh hoạt như cũ, mỗi ngày vào triều, phê duyệt tấu chương. Chỉ có lúc rãnh rỗi mới ngây người nhớ lại khoảng thời gian ở bên cạnh Tiêu Minh Hi. Có lúc lại đi tới Phượng Ninh Cung, ngồi ở một chỗ trầm tư, nhưng mỗi lần đến cũng chỉ có một mình Cẩm Ngọc bên cạnh.

Hôm nay là ngày hành quyết Minh vương, Tiêu Tử Mặc lúc này vẫn như cũ ngồi ở trong Phượng Ninh cung, ánh mắt luôn nhìn cảnh vật bên ngoài.

Pháp trường lúc này đứng đông nghịt người, tất cả mọi người đều vây xem tiểu nhân Minh vương rơi đầu, đoàn người cứ chụm đầu ghé tai thảo luận. Mơ hồ ở một góc có một nữ tử đang đứng, không còn quần áo hoa lệ, chỉ có vải bố y mộc mạc, nhưng không che giấu được ánh hào quang trên người. Nàng cau mày, ánh mắt chăm chú nhìn người đang quỳ gối trên đài. Chỉ thấy người nọ cuối đầu, nhắm mắt, tóc tai toán loạn trên mặt, một thân bạch y đã nhiễm bẩn.

”Phụ vương” Tiêu Minh Hi cuối đầu thầm nói.

Nàng ngẩng đầu nhìn thời gian, cũng gần tới buổi trưa, vẫn chưa hạ lệnh thả Tiêu Thiên sao? Xem ra Tiêu Tử Mặc quả thật đã hạ quyết tâm. Dù mình có tức giận rời đi, vẫn không thay đổi được tâm ý của Tiêu Tử Mặc sao? Phải rồi dù sao cũng là người đã uy hϊếp giang sơn của nàng a. Mà mình thì chỉ là một nữ tử nhỏ bé, làm sao có thể so sánh được với giang sơn của nàng.

Tiêu Tử Mặc vẫn như cũ ngồi ở Phượng Ninh cung, trong lòng nhưng mơ hồ có chút lạnh lẽo, nàng tin tưởng Trịnh Dụ sẽ xử lý chuyện này tốt.

Thời gian sử trảm sắp đến, bài tử ở trên đầu bị gở xuống, thanh đao tùy thời có thể rơi xuống, Tiêu Minh Hi quay đầu qua một bên, khóe mắt rơi xuống giọt lệ, tay không ngừng nắm chặt, một cổ ý hận tràn ngập trong lòng.

“Cẩm Ngọc, mang cho ta ly trà.” Tiêu Tử Mặc ngồi xếp bằng dưới đất, trước mắt là cái bàn vuông.

“Hoàng thượng.” Trịnh Dụ lúc này đi vào, chắp tay hành lễ.

Tiêu Tử Mặc nhấp môi uống vào ngụm trà:

“Làm sao?” Một cổ hương vị tràn ngập trong miệng.

“Không có tìm được. Có thể là do nhiều người, cũng có thể do Hoàng hậu nương nương chưa có tới…” Trịnh Dụ âm thanh dần thấp xuống, tuy rằng đã phái người đi tìm khắp nơi, thế nhưng cũng không tìm được.

Tiêu Tử Mặc cầm chém trà trong tay thật chặt “keng” một tiếng, chén trà trong tay buông xuống, mơ hồ có vết nức ra:

“Một đám người mà cũng không tìm được?” Tiêu Tử Mặc thấp giọng quát.

“Xác thực không thấy, nếu không thần nhất định liều mạng đem Hoàng hậu nương nương về đây.” Trịnh Dụ nghe được trong lời nói Tiêu Tử Mặc mang theo tia tức giận, không khỏi sửng sốt.

Tiêu Tử Mặc trầm mặt. Sao có khả năng? Đó không phải là phụ thân của nàng sao? sao lại không đến được? Nàng không phải luôn cầu xin mình buông tha cho Minh vương sao? Không có khả năng không tới a. Cứ như vậy, ở trong biển người việc tìm nàng càng thêm khó khăn, không có gì lý do nàng không xuất hiện.

“Trịnh tướng, ngươi cứ tiếp tục tìm đi.” Tiêu Tử Mặc vô lực phất tay, trong lòng bịt kín một tầng sương mù.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tùy tiện viết ~~~ nỗ lực phần cuối.