“Hoàng Thượng, xảy ra việc lớn không tốt. Bắc Miểu phá tan Lâu Ngọc quan, tiến thêm một bước tới gần.” Trương Khải khẩn cấp báo cáo.
Tiêu Tử Mặc mặt trầm xuống: “Biên cương không phải có người thủ sao? Như thế nào Bắc Miểu có thể dễ dàng đột phá Lâu Ngọc quan?” Phải biết Lâu Ngọc quan là phòng tuyến vững chắc nhất của Đại Tiêu khi có Bắc Miểu tới xâm lược, hàng năm phòng thủ biên cương, vẫn bình an vô sự.
“Theo báo cáo, từ lúc hai vị tướng quân Nhiều Nhạc cùng Lưu Quân bị triệu về quốc đô, vị tướng quân đóng ở biên cương cảm thấy mình không được trọng dụng, liền lẩn trốn. Việc này giống như rắn mất đầu, cho nên quân đội Bắc Miểu mới dễ dàng đột phá Lâu Ngọc quan.” Trương Khải theo tin sáng nay binh lính ở biên cương truyền tin thuật lại.
“Ghê tởm, phế vật!” Tiêu Tử Mặc nghe vậy ”rầm” vỗ xuống bán, tiếng vang vọng khắp thư phòng.
“Người đâu, mau theo lệnh của ta triệu Lưu Quân cùng Nhiều Nhạc hai vị tướng quân.” Lúc này bất đắc dĩ phải phản công, không còn sự lựa chọn khác.
“Mạt tướng khấu kiến Hoàng Thượng.” Nhiều Nhạc, Lưu Quân ôm mũ giáp yết kiến.
“Các ngươi đều đã nghe được sự tình ở biến cương đi.” Tiêu Tử Mặc đứng dậy, chấp tay ở sau lưng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.
“Tốt lắm. Lần chiến sự này lửa sém lông mày*, phải nghênh địch, các ngươi đã hiểu được?” Tiêu Tử Mặc trong giọng nói lộ ra trấn định, một loại lạnh lùng trấn định. (Quên mất tiêu câu này ==”)
“Hoàng Thượng, cứ việc phân phó!” Làm như sĩ khí bị kích phát ra, âm lượng có hơi lớn.
“Nhiều Nhạc, trẫm lệnh cho ngươi chưởng suất ấn, suất binh mười vạn, đi Lý Kiềm quan đóng quân, cần phải chuẩn xác cơ hội đoạt lại Lâu Ngọc quan!” Tiêu Tử Mặc trong mắt vẻ lãnh liệt.
“Mạt tướng xin tuân chỉ.” Nhiều Nhạc nhìn thần sắc Tiêu Tử Mặc, tự lúc hắn nhận thức Tiêu Tử Mặc chưa từng thấy qua vẻ mặt cương nghị, quyết đoán như vậy.
“Lưu Quân, trẫm lệnh cho ngươi là phó soái, phụ trợ Nhiều Nhạc. Theo Nhiều Nhạc một ngày xuất phát, dẫn theo năm vạn binh sĩ, cần phải thối lui địch tới biên giới!” Thần sắc vừa chuyển, ánh mắt hướng Lưu Quân.
“Mạt tướng tuân chỉ.” Lưu Quân tuy rằng thường ngày nói không nhiều lắm, thế nhưng tại lúc an nguy của quốc gia ngay trước mắt, cũng một bộ dáng chính khí không sai biệt.
Tiêu Tử Mặc phân phó tốt cho cả hai, liền ngồi xuống long ỷ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước. Phụ hoàng, Mặc nhi nhất định sẽ không khiến cho Đại Tiêu ở trong tay ta phải mất, Mặc nhi nếu đã làm hoàng đế, thì nhất định sẽ khiến quốc gia Đại Tiêu dân giàu nước mạnh.
“Hoàng thượng, người hôm nay phái binh xuất chinh?” Tiêu Minh Hi cả ngày hôm nay cũng không thấy Tiêu Tử Mặc, liền cước bộ đi tới thư phòng, thấy Tiêu Tử Mặc vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, có chút xuất thần.
“Ân? Hi nhi, sao nàng lại tới đây?” Tiêu Tử Mặc lấy lại tinh thần, thấy Tiêu Minh Hi vẻ mặt lo lắng đứng ở trước mặt bản thân.
“Thần Thϊếp đến xem Hoàng Thượng.” Tiêu Minh Hi giật khóe miệng, nói ra vài từ.
Tiêu Tử Mặc khóe miệng câu ra nụ cười: “Trẫm ngày hôm nay phái binh xuất chinh, Bắc Miểu khinh người quá đáng, dám đoạt Lâu Ngọc quan của trẫm. Không chỉ riêng Lâu Ngọc Quan, coi như cây cỏ ở trong Đại Tiêu, trẫm đều phải thiên đao vạn trảm đòi lại tới.” Ánh mắt xuyên thấu qua cửa cung nhìn ra phía ngoài.
“Hoàng Thượng…” Tiêu Minh Hi lẳng lặng nhìn, sắc mặt có chút phiền muộn.
Tiêu Tử Mặc quay đầu lại, thấy Tiêu Minh Hi như vậy, mỉm cười: “Hi nhi, trẫm nếu đã làm hoàng đế, thì phải làm tốt không phải sao?” Tiêu Tử Mặc từ phía sau ôm lấy Tiêu Minh Hi, dùng mặt hướng mặt Tiêu Minh Hi cọ tới cọ lui.
Tiêu Minh Hi nghe nàng nói, nhợt nhạt cười: “Ân, ta tin tưởng Mặc nhi là hoàng đế tốt.”
Tiêu Minh Hi nhẹ nhàng ngã người ra sau để sức nặng của mình dựa vào người Tiêu Tử Mặc.
“Trẫm lần này xuất binh, tất nhiên là nắm chặt phần thắng, bằng không ta tuyệt đối không có tùy tiện như vậy. Huống hồ Bắc Miểu thực sự quá mức càn rỡ, cần phải cho bọn chúng chút giáo huấn.” Tiêu Tử Mặc ngửi thấy hương thơm đặc hữu trên người Tiêu Minh Hi, vẻ mặt tươi cười.
“Ân, vạn sự cần phải cẩn thận, Bắc Miểu mặc dù quanh năm bị vây ở phương bắc, chuẩn yếu là dân du mục, nhưng thế lực cũng không thể khinh thường.” Tiêu Minh Hi từng đọc qua một ít sách, bảo dân du mục cực kỳ am hiểu cưỡi ngựa cùng bắn cung, không phải những nơi khác có thể so được.
“Trẫm nhớ kỹ.” Tiêu Tử Mặc cuối đầu xuống chút, hơi thở phun ở trên cổ Tiêu Minh Hi, có chút cảm giác tê dại.
“Bất quá, Hoàng Thượng đã trễ thế này, không đi nghỉ ngơi sao?” Tiêu Minh Hi hơi nghiêng cổ, cảm giác có chút kỳ quái, khiến khuôn mặt nàng hơi phiếm hồng.
“Nga? Hi nhi đây là muốn trẫm đi làm ấm giường cho nàng sao?” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt nghịch ngợm tươi cười, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi hơi sửng sốt, thông suốt được lời nàng ấy nói mặt liền đỏ lên:
“Hoàng thượng nếu không muốn nghỉ ngơi, vậy thần thϊếp xin phép cáo lui trước.” Nói liền từ trong lòng Tiêu Tử Mặc tránh ra.
“Trẫm đi, trẫm chưa nói không đi a, trẫm sẽ làm ấm giường miễn phí cho Hi nhi chịu chứ?” Tiêu Tử Mặc kéo Tiêu Minh Hi đang muốn đi lại, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói.
“Hoàng thượng nếu vậy thì tốt, kia thần thϊếp đi trước.” Tiêu Minh Hi nhấc chân có chút vội vàng cước bộ hướng Phượng Ninh Cung đi, thân thể có chút khô nóng, chân cũng có chút như muốn nhũn ra.
Tiêu Tử Mặc vẻ mặt cười yếu ớt nhìn bóng dáng Tiêu Minh Hi đi xa, thấy được hai bên tai của nàng hồng thấu, không khỏi nụ cười càng đậm.
Sáng sớm ngày thứ hai.
“Hoàng thượng, Nhiều tướng quân không chờ Lưu tướng quân chạy tới, liền đoạt lại Lâu Ngọc quan, tổn hại binh không quá ngàn người.” Trương Khải sáng sớm kích động đi tới thư phòng.
Tiêu Tử Mặc nghe nói Trương Khải cầu kiến, liền lập tức chạy tới thư phòng.
“Tốt, trước hết mang binh lính đóng quân ở biên giới, chờ xem tình hình.” Tiêu Tử Mặc thu hồi dáng vẻ tươi cười.
“Hoàng Thượng, không ngay tại lúc này tiến quân sao?” Trương Khải rất nghi hoặc, mới vừa đẩy lùi Bắc Miểu, quân ta sĩ khí hùng mạnh, là thời cơ tốt để tiến công.
“Trước cứ chậm đã. Bắc Miểu giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, mà quân ta có khiếm khuyết, ở nơi thảo nguyên nhất định so với Bắc Miểu không tốt. Tùy tiện tiến công sẽ khiến tổn thất trầm trọng, có lòng nhưng không đủ lực.” Tiêu Tử Mặc nhớ tới lời nói của Tiêu Minh Hi tối hôm qua, vẻ mặt nghiêm túc.
Trương Khải sửng sốt: “Hoàng Thượng phân tích cực kỳ đúng, do mạt tướng sơ sẩy, không có nghĩ đến điểm này.”
“Việc này không trách ngươi, cũng là do đêm qua Hoàng Hậu nhắc nhở trẫm.” Tiêu Tử Mặc trên mặt lộ ra mỉm cười.
Trương Khải há to miệng, Hoàng Hậu thế nhưng am hiểu công việc quân thượng:
“Hoàng hậu nương nương không hổ danh là nữ nhân tài ba nhất Đại Tiêu.” Trương Khải lộ ra nụ cười ngu ngốc.
Tiêu Tử Mặc tiếu ý càng đậm: “Trương Khải, ngươi trước lui xuống đi.”
“Vâng.” Trương Khải có chút xuất thần nhìn Tiêu Tử Mặc, lui xuống.
“Hi nhi, Lâu Ngọc quan đã được thu hồi, không hổ là Nhiều Nhạc, không khiến ta thất vọng.” Tiêu Tử Mặc đi tới Phượng Ninh cung, đem tin tức tốt này nói cho Tiêu Minh Hi.
“Phải không?” Tiêu Minh Hi vẻ mặt mỉm cười đi ra.
“Ân, Đại Tiêu ta có những việc này còn e ngại Bắc Miểu sao?” Tiêu Tử Mặc nhấp một miệng trà.
“Hoàng thượng, người kêu Nhiều tướng quân trực tiếp tiến đánh Bắc Miểu sao?” Tiêu Minh Hi lo lắng Tiêu Tử Mặc nhất thời xung động, mù quáng tiến quân.
“Hi nhi nói, trẫm thế nào lại quên? Hôm nay Trương tướng quân còn khen nàng là đệ nhất nữ nhân tài ba của Đại Tiêu nữa kìa.” Tiêu Tử Mặc đứng lên, đi tới trước mặt Tiêu Minh Hi, vẻ mặt dịu dàng tiếu ý.
“Thần thϊếp nào có tài cán như vậy.” Tiêu Minh Hi mặt hơi đỏ lên.
“Ha hả, Hoàng hậu của trẫm là đệ nhất nữ nhân tài ba của Đại Tiêu, tự nhiên cũng là thiên hạ đệ nhất Hoàng hậu của trẫm.” Tiêu Tử Mặc đưa tay lên nắm lấy cằm Tiêu Minh Hi, mang theo một tia xấu xa.
“Hoàng thượng…” Tiêu Minh Hi oán trách trừng Tiêu Tử Mặc, liếc mắt, động tác hạ lưu như vậy. Ở trong mắt Tiêu Minh Hi có chút chói.
Tiêu Tử Mặc thu hồi cánh tay: “Hi nhi, trẫm dự định từng bước một nuốt chửng Bắc Miểu, Bắc Miểu vì dân du mục, vừa mới thâu tóm nhất định hành động không tốt.” Tiêu Tử Mặc nhìn lên bầu trời chỉ có vài ngôi sao.
“Ân, nếu muốn chiếm đoạt, nhất định phải có một kế sách hoàn hảo, phương bắc mặc dù địa lý không bằng Đại Tiêu rộng lớn, đường ngang lan tràn, chạy trốn thập phần thuận tiện, vậy giống hỏa thiêu nơi hoang dã vô cùng, xuân phong gió thổi hồi sinh.” Tiêu Minh Hi đi tới bên người Tiêu Tử Mặc, hơi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
“Vẫn là nên đi chậm từng bước, đi nhanh khó tránh khỏi gặp phải bẩy rập. Này Đại Tiêu, trẫm nhất định phải bảo trụ.” Tiêu Tử Mặc ánh mắt trở nên thâm thúy sâu xa.
Tiêu Minh Hi quay đầu nhìn sường mặt tuấn mỹ của nàng, không nói gì. Tiêu Tử Mặc nếu như không thâu tóm Bắc Miểu, cũng có thể an ổn vượt qua, bách tính vẫn an cư lạc nghiệp, nhưng hết lần này tới lần khác muốn chọn con đường mạo hiểm này, nàng có từng nghĩ tới đường lui? Tiêu Minh Hi trong lòng mơ hồ lo lắng. Hai người lẳng lặng đứng ở trước cửa Phượng Ninh cung, nhìn bóng đêm tràn ngập bầu trời. Điềm tĩnh không hề tạp chất.
“Hi nhi, có gió lạnh, vào trong thôi.” Tiêu Tử Mặc tay choàng qua vai Tiêu Minh Hi kéo nàng vào lòng.
Tiêu Minh Hi đạm nhất tiếu: “Hoàng thượng đứng bên ngoài trời đầu trúng gió, thần thϊếp tự nhiên cùng Hoàng thượng.”
Tiêu Tử Mặc lộ ra tươi cười, nghĩ lại câu ra khóe miệng: “Vậy hiện tại trẫm muốn vào nghỉ tạm, Hi nhi có phải hay không chuẩn bị thị tẩm cho trẫm đây?”
Tiêu Tử Mặc luôn thích trêu đùa Tiêu Minh Hi. Chỉ vì nàng mỗi lần nhịn không được sẽ đỏ mặt, nhìn Tiêu Minh Hi mặt đỏ dáng dấp, thật là khuynh thành. Ngẫm lại lúc trước Tiêu Minh Hi đối với mình tìm mọi cách chống cự, hiện tại cũng không như xưa, Tiêu Tử Mặc nghĩ tất cả đều là đáng giá, nàng ấy hiện tại nguyện ý cùng mình chia xẻ khổ đau cùng niềm vui, sẽ đối với mình tức giận, sẽ quan tâm mình, cảm giác được mình đối của nàng tốt bao nhiêu, nghĩ vậy Tiêu Tử Mặc dáng vẻ tươi cười càng đậm, thật lâu chưa phai…
Edit: Cảm ơn các bạn bên bachgiatrang đã tài trợ giúp mình cái ảnh bìa (●’ω`●)