Chương 30: Tâm ý

“Hi nhi, nàng đang làm gì vậy?” Tiêu Tử Mặc bước vào Phượng Ninh Cung, đi đến bến người Tiêu Minh Hi ngồi xuống, tay tự nhiên vòng qua eo Tiêu Minh Hi kéo nàng vào lòng, vẻ mặt ý cười. Tiêu Minh Hi nhợt nhạt cười, khép lại sách vở trên tay.

“Hoàng Thượng đã biết rõ còn cố hỏi sao?” Nhíu mày.

Tiêu Tử Mặc ngượng ngùng cười, lấy quyển sách trong tay Tiêu Minh Hi qua.

“Đúng, đúng, Hoàng Hậu của trẫm có thói quen tốt, chính là ngày ngày học tập, ngày ngày bận rộn a.”

“Nói lung tung.” Tiêu Minh Hi lấy quyển sách trên tay Tiêu Tử Mặc qua, gõ đầu Tiêu Tử Mặc một cái, vẻ mặt oán trách.

Tiêu Tử Mặc lộ ra mỉm cười, nàng thích cùng Tiêu Minh Hi cảm giác như vậy. Không có khoảng cách, có loại cảm giác ở trong lòng chiếm đầy.

“Hoàng Thượng không phải nói sẽ không đến Phượng Ninh Cung sao?” Cẩm Ngọc bưng nước trà tiến vào, nhìn hai người vô cùng thân thiết cười.

“Ách…… Trẫm khi đó là nói dỗi…… Cẩm Ngọc sẽ không muốn nhớ mãi trong lòng đi.” Tiêu Tử Mặc có chút quẫn bách, vẻ mặt ý cười nhìn Cẩm Ngọc.

Cẩm Ngọc nhìn Tiêu Tử Mặc vẻ mặt lấy lòng tươi cười.

“Hoàng Thượng chỉ một câu nói dỗi, liền làm khổ tiểu thư.” Trong lòng vì Tiêu Minh Hi có chút bất bình, mấy ngày kia tiểu thư luôn vô tình, ánh mắt ảm đạm, luôn ở trong lòng tự trách cứ chính mình sai lầm.

“Cẩm Ngọc!” Tiêu Minh Hi cảm thấy Cẩm Ngọc nói như vậy có chút lo, dù sao đối với vua của một nước mà ăn nói như vậy quá mức làm càn. Cẩm Ngọc nghe thế bất mãn bĩu môi.

“Là trẫm sai lầm, Cẩm Ngọc liền tha thứ cho trẫm đi.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt nghịch ngợm, hoàn toàn không có khí thế của một quân vương.

Tiêu Minh Hi quay đầu, vẻ mặt mỉm cười nhìn Tiêu Tử Mặc. Chỉ có nàng ở bên mình, trụ tại Phượng Ninh Cung này mới không cảm thấy rét lạnh. Nghĩ vậy liền hướng trong lòng Tiêu Tử Mặc nhích lại gần.

“Mấy ngày gần đây phương bắc chiến sự nổi lên, quân ta tổn thất thảm trọng” Một hàng chữ ngưng lại trong mắt Tiêu Tử Mặc.

“Người tới, truyền Trương tướng quân yết kiến.” Việc Bắc Miểu gần nhất xao động bất an, sợ rằng chiến sự sẽ sớm nổi lên.

“Mạt tướng Trương Khải khấu kiến Hoàng Thượng.” Trương Khải một thân khôi giáp đi nhanh bước vào.

“Trương tướng quân, việc Bắc Miểu mấy ngày liền đánh bất ngờ quân ta, theo báo cáo quân ta thương vong thảm trọng ra sao?” Tiêu Tử Mặc hé ra khuôn mặt lạnh nhìn thẳng Trương Khải.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Bắc Miểu gần nhất đối với quân ta đả kích rõ ràng, sợ rằng hai quân muốn phải khai chiến, Bắc Miểu tựa hồ muốn thâu tóm Đại Tiêu ta.” Trương Khải thực hiểu biết, gần nhất Bắc Miểu cử binh số lần rõ ràng gia tăng, hơn nữa một lần so một lần hung ác.

“Đúng như vậy sao? Như vậy xem ra trận đại chiến này tránh cũng tránh không khỏi.” Tiêu Tử Mặc trong mắt lộ ra tia sáng thâm thúy.

“Đây là mạt tướng đoán.” Trương Khải cũng không dám loạn hạ kế sách, dù sao nếu lời nói ra cũng không thể thu hồi lại. Tiêu Tử Mặc nghe vậy, nhớ tới hai người huynh đệ ở biên cương.

“Trương tướng quân, ngươi trước tiên lui xuống đi.” Trương Khải nhìn đến Tiêu Tử Mặc sắc mặt, biết Tiêu Tử Mặc có ý tưởng, liền xoay người cung kính lui xuống.

Tiêu Tử Mặc nhắc bút lên, điểm vài nét bút xuống.

“Người tới!” Tiêu Tử Mặc thanh âm xuyên thấu qua thư phòng, làm cho người bên ngoài cả kinh.

“Hoàng Thượng, có gì phân phó?” Không bao lâu, Lý Chính Đức đẩy cửa đi vào.

“Gọi người thúc ngựa truyền chỉ đến Bắc Cương đại doanh cho Nhiều tướng quân cùng Lưu tướng quân, cấp tốc!” Tiêu Tử Mặc quyết đoán không một tia do dự cùng chậm trễ.

“Dạ.” Lý Chính Đức tiếp nhận thánh chỉ, l*иg lộng lui đi ra ngoài.

Tiêu Tử Mặc ánh mắt nhìn thẳng phía trước, Nhiều Nhạc, Lưu Quân, thời điểm hiện tại trẫm cần các ngươi, các ngươi từng thề sống chết giúp trẫm. Bất luận Trương Khải đoán đúng hay không, trận đại chiến này sớm hay muộn đều sẽ bùng nổ. Nếu hiện tại có manh mối, liền nên làm cho nó kết thúc.

Bất quá chỉ cần ba ngày, Nhiều Nhạc cùng Lưu Quân đã chạy tới quốc đô.

“Hoàng Thượng, hai vị tướng quân cầu kiến.” Lý Chính Đức đi đến, cũng thấy được chiến sự sắp phát sinh, Lý Chính Đức biểu tình cũng có một chút ngưng trọng.

“Tiến vào.” Tiêu Tử Mặc khép lại tấu chương trong tay, ngẩng đầu lên.

Nhiều Nhạc cùng Lưu Quân thân mặc khôi giáp ngưng trọng bước chân đi đến.

“Mạt tướng khấu kiến Hoàng Thượng.” Trăm miệng một lời truyền vào tai Tiêu Tử Mặc.

“Bình thân.” Nhìn hai người quen thuộc trước mắt đã lâu không thấy, Tiêu Tử Mặc đứng dậy rồi đi xuống dưới.

“Nhiều Nhạc, Lưu Quân, đã lâu không gặp.” Tiêu Tử Mặc giờ phút này đứng ở trước mặt hai người, nhìn người trước mắt so với mình cao chút.

Nhiều Nhạc lộ ra vẻ tươi cười: “Hoàng Thượng, đúng là đã lâu không gặp, khi đó là người vẫn là Thái Tử.” Chỉ cảm thấy Nhiều Nhạc lại đen thêm một chút.

Tiêu Tử Mặc cũng lộ ra mỉm cười: “Thế sự khó nắm trước, trẫm nay triệu các ngươi trở về, là muốn các ngươi giúp trẫm.”

“Hoàng Thượng, có chuyện gì, mạt tướng nhất định vượt lửa qua sông vì người.” Lưu Quân vẻ mặt cương nghị.

“Trẫm cần các ngươi diệt Bắc Miểu!” Tiêu Tử Mặc một câu nhất thời làm cho hai người sửng sốt.

Tiên Hoàng gặp phải Bắc Miểu luân phiên rối loạn, đều không có hạ quyết tâm diệt Bắc Miểu. Tiêu Tử Mặc thế nhưng lại cả gan làm vậy, phải biết rằng nếu như không thành công, Tiêu Tử Mặc chính là tội đồ của Đại Tiêu.

“Có lẽ các ngươi sẽ kinh ngạc việc trẫm mạo hiểm như thế, nhưng Bắc Miểu những ngày gần đây rục rịch, không bằng dẫn đầu xuất binh.” Tiêu Tử Mặc tựa hồ nhìn thấy nghi hoặc trong mắt hai người.

“Kia Hoàng Thượng là cần chúng ta……” Nhiều Nhạc tiến lên từng bước, cách Tiêu Tử Mặc thoáng gần chút.

“Trẫm cần các ngươi nắm giữ ấn soái, dẫn đầu tiền tuyến tác chiến của đại quân.” Tiêu Tử Mặc nhìn thẳng Nhiều Nhạc, trong mắt không có chút dư thừa.

Nhiều Nhạc kinh ngạc há miệng thở dốc, thực lực của chính mình hắn cũng không dám khẳng định, Hoàng Thượng như thế muốn chúng ta nắm giữ ấn soái.

“Trẫm tin tưởng các ngươi, dù sao chúng ta cùng nhau trưởng thành.” Tiêu Tử Mặc nâng tay vỗ trên vai Nhiều Nhạc.

Nhiều Nhạc ánh mắt tỏa sáng, cùng Lưu Quân nhìn nhau, nhẹ nhàng gật gật đầu, liền “Bùm” Một tiếng quỳ xuống.

“Hoàng Thượng, những lời người phân phó chúng mạt tướng nhất định thu xếp ổn thỏa cúc cung tận tụy vì người!”

Tiêu Tử Mặc gợi lên nụ cười.

“Tốt lắm, Nhiều Nhạc nghe lệnh, trẫm ra lệnh ngươi trở thành Bắc Đại tướng quân, cùng Lưu Quân làm phó soái!” Tiêu Tử Mặc nói xong đem thánh chỉ đưa qua. Hai người tiếp nhận thánh chỉ, đột nhiên cảm thấy thánh chỉ trong tay nó vượt xa sức nặng của bản thân mình.

“Hoàng Thượng, khi nào xuất binh?”

“Các ngươi cứ bình tĩnh, chờ mệnh lệnh của ta.” Tiêu Tử Mặc đuôi lông mày thoáng nhướng lên, vẻ mặt cười yếu ớt không mang theo thần sắc nhìn hai người.

Bóng đêm dần buông xuống, Tiêu Tử Mặc lại ở trong Phượng Ninh Cung.

“Hoàng Thượng, là muốn có chiến sự sao?” Tiêu Minh Hi đi đến bên người Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt mang theo quan tâm.

“Ân, có lẽ đi.” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu, mỉm cười.

“Không đánh không thể sao? Có lẽ còn chưa tới loại tình trạng này.” Tiêu Minh Hi thoáng nhíu mày, việc này ít nhiều tự mình biết nói một ít, dù sao việc này đả khởi đến tổn hại binh không nói, vạn nhất nguy hiểm đến dân chúng…

“Có lẽ sự tình không có cực đoan như vậy, cho nên tạm thời vẫn là án binh bất động, để tránh đả thảo kinh xà. Nhưng nếu có thể diệt được Bắc Miểu, không còn gì tốt hơn.” Tiêu Tử Mặc lo lắng Tiêu Minh Hi trong lòng suy nghĩ nhiều.

“Ân, kia Hoàng Thượng muốn tới tiền tuyến sao?” Tiêu Minh Hi cảm thấy việc chiến sự trọng đại như thế, Tiêu Tử Mặc không chừng sẽ ngự giá thân chinh, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

“Hi nhi, là đang lo lắng cho ta sao?” Tiêu Tử Mặc gợi lên nụ cười, thân thủ kéo Tiêu Minh Hi lại, mặt dựa sát vào hai má Tiêu Minh Hi.

Tiêu Minh Hi cả kinh, lại phát hiện chính mình đã muốn ở Tiêu Tử Mặc trong lòng, nhất thời trên mặt một trận hồng thấu.

“Ta chẳng qua là muốn hỏi một chút.” Mặt lại cúi thấp xuống.

Tiêu Tử Mặc nhìn bộ dạng thẹn thùng của Tiêu Minh Hi, không khỏi cười lên tiếng.

“Hửm? Không phải lo lắng cho trẫm sao? Chẳng lẽ còn có người ở trong lòng Hi nhi so với trẫm còn trọng yếu hơn sao?” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Tiêu Minh Hi.

“Nàng……” Tiêu Minh Hi không biết nên nói cái gì mới tốt, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, nhất thời mặt đỏ lên. Há mồm liền hướng cổ Tiêu Tử Mặc cắn một ngụm. (Edit: trời mớ cute phô mai que luôn =))))))))))))

“A –” Tiêu Tử Mặc làm bộ hít một hơi: “Đau.” Tiêu Tử Mặc hướng bên tai Tiêu Minh Hi nói.

Tiêu Minh Hi nghe vậy liền buông miệng, nhìn trên cổ Tiêu Tử Mặc lưu lại dấu răng nhợt nhạt. Đưa tay xoa xoa.

“Rất đau sao?” Tiêu Minh Hi cảm thấy mình hạ khẩu không nặng.

“Hi nhi, cắn nặng cũng không đau.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt trêu đùa nhìn Tiêu Minh Hi.

Nhìn người trước mắt, Tiêu Tử Mặc có chút hoảng hốt, chính mình rốt cục có thể cùng nàng thân mật khăng khít, loại cảm giác này len lỏi trong lòng thật tốt.

Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc tươi cười, cũng chỉ dựa vào trong lòng Tiêu Tử Mặc, tựa hồ có loại cảm giác ấm áp vây quanh. Cảm giác cùng Tiêu Tử Mặc ở một chỗ, cảm giác khiến lòng thật an tâm, mặc kệ nàng là nam hay nữ.

“Hi nhi, trẫm muốn ngự giá thân chinh, cũng chỉ có thể thành công không thể thất bại. Nếu như thất bại, trẫm cũng liền cùng Đại Tiêu cùng tồn vong.” Tiêu Tử Mặc ôm ấp Tiêu Minh Hi, nhìn phía trước thản nhiên nói.

Tiêu Minh Hi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Mặc, ánh mắt có chút lóe ra. Lại vùi đầu vào cổ Tiêu Tử Mặc, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nếu như thời khắc này có thể dừng lại, vậy làm cho nó lưu lâu một ít đi.