Tiêu Minh Hi chậm rãi tựa vào mép giường, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Tiêu Tử Mặc đã bảy ngày không có đến nhìn Tiêu Minh Hi, cảm giác tựa như không tồn tại. Cẩm Ngọc nhìn ở trong mắt, trong lòng nhưng cũng thập phần khó chịu.
“Tiểu thư, Cẩm Ngọc đi gọi Hoàng Thượng đến nhìn ngươi.” Cẩm Ngọc đến gần Tiêu Minh Hi, vẻ mặt lo lắng nhìn, Hoàng Thượng cũng thật quá đáng, giận hờn cũng phải có mức độ thôi chứ.
Tiêu Minh Hi hé ra lông mi, cười yếu ớt lắc đầu.
“Nhưng mà Hoàng Thượng như vậy thật sự thật quá đáng.” Cẩm Ngọc có chút phẫn nộ, mấy ngày nay Tiêu Minh Hi luôn ở chỗ này ngẩn người trên mặt cũng mất hết tia sáng, Tiêu Tử Mặc còn mỗi ngày ở tại Lệ Gia Cung.
Tiêu Minh Hi nhấp hé miệng, nhưng cũng không có nói gì. Nàng thật sự không tới nữa sao? Ánh mắt cố ý nhìn phía cửa, nàng không tới, mình ở trong cung rộng lớn, cảm giác cô đơn cùng rét lạnh.
Không có chờ được Tiêu Tử Mặc đến, lại thấy được người không nên tới. Lệ Phi thướt tha bước chân đi đến, vẻ mặt hồng hào mang theo ý cười.
“Hoàng Hậu nương nương, sao có vẻ tiều tụy như thế a?” Toát ra lo lắng lại không lấn át được sau lưng dối trá tươi cười.
Cẩm Ngọc nghe thế không khỏi chứa tia địch ý ánh mắt nhìn về phía Lệ Phi, Hoàng Thượng ở trong Lệ Gia Cung vài ngày liền trở nên đắc ý.
Tiêu Minh Hi hơi dời ánh mắt nhìn về phía Lệ Phi.
“Bản cung cũng không lo ngại, chỉ là thân thể có chút không thoải mái.” Tiêu Minh Hi không muốn nhiều lời.
Lệ Phi thoáng đến gần chút.
“Vậy sao? Có cần muội kêu Thái y đến chẩn mạch không? Ngươi cái nha hoàn này như thế nào không chiếu cố tốt Hoàng Hậu nương nương.” Lệ Phi nói xong ánh mắt hướng Cẩm Ngọc đang đứng ở một bên.
Cẩm Ngọc cũng không có né tránh, ánh mắt thẳng tắp chống lại ánh mắt khıêυ khí©h của Lệ Phi. Lệ Phi đến đây rõ ràng chính là muốn cười nhạo tiểu thư đang bị thất sủng.
“Lệ Phi không nên trách Cẩm Ngọc, là bản cung không nghĩ đến.” Tiêu Minh Hi thấy Lệ Phi chỉa mũi nhọn về hướng Cẩm Ngọc, liền mở miệng biện hộ.
“Phải không? Vậy để muội kêu Thái y tới xem bệnh tình cho Hoàng Hậu nương nương được không?” Lệ Phi khôi phục bộ dáng có chút tươi cười.
“Không cần Lệ Phi lo lắng , bản cung nếu cần thì sẽ kêu.” Tiêu Minh Hi ngữ khí luôn thản nhiên.
Lệ Phi kép lên khóe miệng: “Nếu không để muội kêu Hoàng Thượng đến thăm Hoàng Hậu nương nương một chút được không? Nhưng Hoàng Thượng dạo gần đây đều không đến Phượng Ninh Cung, cũng không biết Hoàng Hậu nương nương tình huống như thế nào đi.” Lệ Phi ánh mắt vẫn nhìn thẳng Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi hơi sửng sốt, chống lại ánh mắt của Lệ Phi. Hoàng Thượng đã nhiều ngày ở trong Lệ Gia Cung chính mình không phải không biết, không nghĩ tới Lệ Phi này cư nhiên dám càn rỡ lấy việc đó ra làm cái cớ đến chọt vô vết sẹo của mình, nhưng hiện tại lại không khí lực cùng nàng tranh cãi.
“Cái này không cần Lệ Phi lo lắng, Lệ Phi vẫn nên hồi cung làm chuyện của mình đi thôi.”
Lệ Phi nghe nói, ý cười càng đậm , hoàn toàn không có ý tứ muốn đi.
“Muội hiện tại như thế nào có thể hồi cung đâu? Hoàng Thượng như thế nào có thể như vậy đối với Hoàng Hậu nương nương, chỉ lo ngủ lại ở chỗ các phi tử khác.” Lời nói đắc ý như vậy, nhất thời hấp dẫn ánh mắt Cẩm Ngọc cùng Tiêu Minh Hi. Tiêu Minh Hi hơi nhăn mày lại, Lệ Phi cũng cắn chặt lấy đề tài này không buông.
“Hoàng Thượng đi tới chỗ phi tử nào là quyền tự do của người, Lệ Phi làm gì lắm miệng?”
Lệ Phi sửng sốt, lại khôi phục ý cười.
“Nói cũng đúng, Hoàng Thượng sủng hạnh ai là vinh hạnh của ai, ai là kẻ bị thất sủng cũng là ai bi ai.” Nói xong còn khe khẽ thở dài.
Tiêu Minh Hi sắc mặt có chút trắng bệch: “Lệ Phi lời này là ý gì a?”
“Hoàng Hậu nương nương không biết sao? Trong cung nơi nơi đều truyền tai nhau rằng Hoàng Hậu nương nương chọc Hoàng Thượng mất hứng, mất đi sự sủng ái của Hoàng Thượng…” Lệ Phi hơi nâng đầu, vẻ mặt không có chút lo lắng hiện ra ý cười.
“Tất cả đều là lời đồn đãi nhảm nhí mà Lệ Phi cũng tin sao? Trong cung lắm miệng nhiều người lời đồn cũng nhiều.” Tiêu Minh Hi lãnh đạm ý cười, chống lại ánh mắt Lệ Phi.
“Muội vốn cũng không tin, nhưng lời đồn càng ngày càng truyền ra lợi hại, không có lửa thì sao có khói.” Lệ Phi không có để ý lời nói Tiêu Minh Hi.
“Nói sau, Hoàng Thượng cũng quả thật vài ngày rồi không đến Phượng Ninh Cung, khó tránh khỏi……” Lệ Phi thấy vẻ mặt ảm đạm của Tiêu Minh Hi, không nói gì, liền càng thêm kiêu ngạo.
Cẩm Ngọc ở một bên nhìn Lệ Phi càng ngày càng kiêu ngạo, cau mày. Tiểu thư vốn đã khổ sở, hiện tại Lệ Phi lại đến đây đổ thêm dầu vào lửa. Hoàng Thượng thật là một người nhẫn tâm, như thế nào lại bỏ mặt tiểu thư khó chịu một mình ở đây như vậy.
“Ai nói Hoàng Hậu bị thất sủng, người nào dám làm càn ở trong cung lưu truyền lời nói nhảm nhí như vậy!” Tiêu Tử Mặc thanh âm đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, đánh gãy lời nói của Lệ Phi. Kinh ngạc nhìn phía ngoài cửa.
Tiêu Tử Mặc suy nghĩ hồi lâu, tổng cảm thấy chính mình không nên như vậy đối với Tiêu Minh Hi. Dù sao trong lòng mình tưởng niệm chỉ có nàng, cho dù nàng tạm thời không thể hiểu mình, cũng không nên trách tội cho nàng. Huống chi lấy thân phận nữ tử của mình lại có thể nào yêu cầu quá nhiều. Nghĩ đến vài ngày rồi không đi Phượng Ninh Cung, trong lòng thật sự vướng bận, cũng đã nhiều ngày ở trong Lệ Gia Cung, trong lòng lại chỉ muốn ở Phượng Ninh Cung. Hôm nay rốt cục nhịn không được, liền đi trước Phượng Ninh Cung, nhìn xem người mấy ngày không thấy.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Lệ Phi vẻ mặt kinh ngạc, Hoàng Thượng như thế nào lại đột nhiên đến Phượng Ninh Cung, theo chính mình hỏi thăm Hoàng Thượng quả thật cùng Hoàng Hậu có mâu thuẫn.
Tiêu Minh Hi thấy Tiêu Tử Mặc đi vào, hơi sửng sốt, liền muốn đứng dậy.
“Không cần hành lễ.” Tiêu Tử Mặc vội vàng tiến lên đỡ lấy Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc đứng trước mặt mình, có chút xót xa. Tiêu Tử Mặc hướng Tiêu Minh Hi mỉm cười, liền xoay người.
“Lệ Phi, kẻ nào dám truyền những lời đồn đãi nhảm nhí đó.” Tư thế cùng ngữ khí nghiêm túc.
“Nô tì, nô tì cũng chỉ là nghe các cung nữ ở trong cung nói.” Lệ Phi có chút sợ hãi, dừng một chút chậm rãi nói.
“Ngươi thân là một Hoàng Phi, như thế nào lại đi nghe theo những lời đồn đãi đó, ngươi đem thân phận Hoàng Phi của mình để ở đâu, hửm?” Tiêu Tử Mặc cúi đầu hỏi Lệ Phi.
“Nô tì biết sai rồi.” Lệ Phi thủy chung không dám ngẩng đầu, huống chi những lời đồn đãi vẫn là do chính mình truyền ra ngoài.
“Vậy thì tốt, về sau hảo hảo làm tốt chuyện của mình, hậu cung tuyệt không cho phép lục đυ.c với nhau. Còn có, ngày sau nếu phát hiện lại đến Phượng Ninh Cung đối với Hoàng Hậu không tôn trọng, trẫm tuyệt đối không buông tha.” Nói đến phía sau, Tiêu Tử Mặc thanh âm gầm nhẹ. Nhớ tới vừa rồi người này nói những lời làm khó xử Tiêu Minh Hi, liền có chút chán ghét.
“Nô tì đã biết.” Lệ Phi có chút bất mãn, Tiêu Tử Mặc cố tình lúc này đến, vốn có thể an ổn đả kích Tiêu Minh Hi vậy mà.
“Lui ra đi.” Tiêu Tử Mặc phất tay, liền không hề nhìn Lệ Phi.
Lệ Phi hơi cúi đầu, liền ngượng ngùng lui xuống.
Tiêu Tử Mặc thấy Lệ Phi đi rồi, quay đầu thấy Tiêu Minh Hi còn đứng ở đằng kia, không hề động.
“Cẩm Ngọc, ngươi trước lui xuống đi, ta cùng Hoàng Hậu có lời muốn nói.” Tiêu Tử Mặc trong lòng có chút khó chịu.
Cẩm Ngọc hơi do dự, liền lui xuống.
Tiêu Tử Mặc tiến lên vài bước, nhìn khuôn mặt Tiêu Minh Hi có chút tiều tụy, trong lòng đau xót. Do mình làm cho nàng khó chịu như vậy qua sao? Mới vài ngày không có tới, như thế nào biến thành như vậy.
“Minh Hi.” Tiêu Tử Mặc cầm tay Tiêu Minh Hi. Thanh âm ôn nhu truyền vào tai Tiêu Minh Hi, hơi chấn động. Tiêu Minh Hi nâng lên đôi mắt nhìn Tiêu Tử Mặc.
“Đều là lỗi của trẫm, ngày ấy trẫm không nên đối với nàng nói như vậy. Cũng không nên dỗi không đến gặp nàng.” Tiêu Tử Mặc nhìn thấy bộ dạng Tiêu Minh Hi như thế, trong lòng tất cả khí lực đều biến mất còn lại chỉ có đau lòng.
“Nô tì nghĩ đến lời nói của Hoàng Thượng ngày ấy không bao giờ đến Phượng Ninh Cung nữa.” Tiêu Minh Hi lông mi run lên, thanh âm ra theo đó cũng run run, ngay cả tay bị Tiêu Tử Mặc nắm trong tay cũng có chút run.
“Như thế nào sẽ đâu? Kia đều là do trẫm dỗi nói.” Tiêu Tử Mặc để sát đầu vào chút, tận lực chống lại đôi mắt Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi nghe được Tiêu Tử Mặc giải thích, vốn nước mắt nhịn xuống hiện lại nhịn không được rớt xuống. Đã biết mấy ngày nay đối với thanh âm của Tiêu Tử Mặc đã khắc sâu vào trong lòng, không nghĩ tới Tiêu Tử Mặc thật sự sẽ không đến Phượng Ninh Cung, đem chính mình một người ở lại trong thâm cung này, chịu đủ mọi cô đơn cùng rét lạnh.
Nhìn thấy Tiêu Minh Hi rơi nước mắt, Tiêu Tử Mặc nhíu mày.
“Như thế nào lại khóc đây? Là trẫm không tốt, khiến nàng khó chịu như vậy, khiến nàng đã bị người khác khi dễ.” Nói xong đưa tay lau đi nước mắt Tiêu Minh Hi nơi khóe mắt.
Trong lòng tràn ngập đau lòng cùng hối hận, thân thủ đưa tay ôm lấy người đang khóc trước mắt, gắt gao phủng ở trong lòng mình, chỉ có như vậy mới chân thật cảm giác được người trước mắt tồn tại.
“Thực xin lỗi, Hi nhi, về sau sẽ không bao giờ nữa.” Thân thủ vỗ về lưng người trong lòng.
Tiêu Minh Hi chui đầu vào cổ Tiêu Tử Mặc, cọ cọ vào cổ áo Tiêu Tử Mặc. Lại cảm giác được hơi ấm quen thuộc, nước mắt nhưng không có ngừng, dính ướt một mãnh trên vai Tiêu Tử Mặc. Một viên nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ Tiêu Tử Mặc, Tiêu Tử Mặc đỡ lấy sau đầu Tiêu Minh Hi, nhìn Tiêu Minh Hi khóc hồng cả đôi mắt, dùng tay lau đi nước mắt, chậm rãi thăm dò hôn xuống cánh hoa người trước mắt, một tia cảm xúc mềm mại truyền đến, thản nhiên chảy vào trong trái tim Tiêu Tử Mặc, mang theo một loại cảm giác kỳ diệu tràn ngập mở ra, Tiêu Minh Hi hơi thở hỗn loạn, dần dần hòa chung hơi thở với Tiêu Tử Mặc. Tiêu Tử Mặc cảm giác người trong lòng run run, không khỏi hơi dùng sức nắm thật chặt tay người trong lòng.
Tiêu Minh Hi bị hành động đột ngột này làm chấn kinh, nhưng phát hiện chính mình cũng không muốn đẩy ra, mà có vài phần khát vọng. Chậm rãi nâng tay vòng qua thắt lưng Tiêu Tử Mặc, đón nhận môi Tiêu Tử Mặc, khép lại đôi mắt, say mê mà có chút quen thuộc lại ôn nhu….
Edit: chấp nhận rồi, hôn cũng rồi, chuẩn bị tinh thần có thịt ăn nhá :))))