Sáng sớm, Tiêu Tử Mặc liền cùng Vân phi nói, mang theo Tiêu Minh Hi ra cung. Tiêu Minh Hi đã tiếp nhận Mặc nhi sao? Nhìn Mặc nhi vẻ mặt khó có thể che dấu ý cười, Vân phi có chút kinh ngạc.
Hai người đều mặc một thân y phục bình thương, nhưng cũng che dấu không được khí chất tỏa ra bốn phía của hai người. Tiêu Minh Hi đi ở bên cạnh Tiêu Tử Mặc, nàng không có thói quen đi ở ngã tư đường chật chội như vậy, thoáng chớp mắt nhìn Tiêu Tử Mặc vẻ mặt tươi cười sáng lạn, thật sự vui vẻ tới vậy sao?
“Đi, chúng ta đến phía trước xem thử.” Tiêu Tử Mặc quay đầu lại thấy Tiêu Minh Hi mặt không chút thay đổi tiêu sái ở phía sau, liền vội vàng đi tới kéo Tiêu Minh Hi.
Một trận cảm giác ấm áp cảm giác truyền đến bàn tay, cái cảm giác lạnh của mùa đông nhất thời bị giảm bớt không ít, Tiêu Minh Hi do dự một chút, nhưng không có lấy tay rút ra. Tiêu Tử Mặc cảm giác được bàn tay của người kia được mình nắm không có giãy dụa, lộ ra mỉm cười, tay thoáng nắm chặt chút, mang theo Tiêu Minh Hi đi về phía trước.
“Vị công tử này, đến xem a.” Người bán hàng rong không ngừng thu xếp mua bán.
Tiêu Tử Mặc nghe nói liền đi qua, chỉ thấy mặt trên bày ra rất nhiều tiểu nhạc khí, thoạt nhìn thập phần nhỏ, thân thủ đưa tay lấy một cái cầm trên tay thưởng thức.
“Công tử, cái ngươi cầm trên tay là đào địch*, thổi ra thanh âm thập phần thanh thúy…” Tiêu Tử Mặc nghe người bán hàng giới thiệu, vẻ mặt vui sướиɠ nhìn đồ trong tay. Tiêu Minh Hi liếc mắt một cái không phản ứng đứng ở một bên, mấy thứ này trong cung cũng không có sao? Kêu nhạc sĩ làm một cái thì tốt rồi, nhìn Tiêu Tử Mặc như hài đồng tươi cười, kéo khóe miệng, nhưng cũng không có ngăn trở Tiêu Tử Mặc. (
Edit: sao 1 ngày tìm kiếm thì cũng kiếm đc https://www.youtube.com/watch?v=4xeia3kQh5U)
“Ta muốn một cái.” Nói xong Tiêu Tử Mặc liền lấy bạc vụn trước đã đổi đưa cho người bán hàng.
“Hảo.” Người bán hàng cười liền đưa tay tiếp nhận bạc. Lại phát hiện số bạc gấp hai, liền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc thì trừng mắt nhìn hắn, cầm đồ trên tay dấu đi, đưa tay lại cầm thêm một cái, lộ ra tươi cười.
Người bán hàng ngẩn người, lập tức gật gật đầu, thu hồi bạc.
“Đi thôi.” Tiêu Tử Mặc xoay người lấy lòng nói với Tiêu Minh Hi, Tiêu Minh Hi vừa rồi nhìn có chút ngẩn ra, lúc này bị Tiêu Tử Mặc lôi kéo, bỗng dưng lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn người bán nhạc khí.
“Minh Hi, ngươi nói cái này phải thổi như thế nào a.” Tiêu Tử Mặc lấy ra Đào Địch thì thào tự nói.
Tiêu Minh Hi có chút buồn cười, nàng không biết thổi thì mua làm cái gì? Gặp Tiêu Tử Mặc vẻ mặt mê mang, khẽ thở dài, đưa tay lấy Đào Địch trong tay Tiêu Tử Mặc qua, đặt ở bên miệng, theo ngón tay ấn động, liền truyền ra âm thanh thanh thúy dễ nghe. Thổi xong sáo thoáng nhìn qua Tiêu Tử Mặc thấy vẻ mặt cùng ánh mắt sùng bái của nàng, có chút quái dị, liền cầm Đào Địch trong tay trả lại cho nàng.
“Minh Hi, cái này nàng cũng biết a.” Tiêu Tử Mặc tiếp nhận Đào Địch, ngón tay vỗ về mặt trên lỗ nhỏ.
(Edit: chặc chặc ~ chắc bạn nhỏ đang kiếm xem còn dính nước miếng trên đó ko quớ :)))) )“Ân, trước đây có học qua, đã nhiều năm không thôi.” Tiêu Minh Hi nhớ tới trước đây, tuy rằng mình là một nữ tử, nhưng học thậm chí so nam tử còn nhiều hơn, mọi người đều tán thưởng mình tài hoa dào dạt, nhưng những cái đó có gì hữu dụng đâu.
“Vậy ta đưa cho nàng được sao?” Tiêu Tử Mặc nhìn Tiêu Minh Hi nhớ lại biểu tình trước đó, mang theo mỉm cười đem Đào Địch đưa cho nàng. Tiêu Minh Hi cúi đầu nhìn:
“Nếu tặng cho ta, vậy còn ngươi.” Tiêu Minh Hi nhìn Đào Địch trong tay Tiêu Tử Mặc, có chút nhớ lại nảy lên trong lòng, Tiêu Tử Mặc không phải chỉ mua một cái sao?
“Ta mua hai cái.” Tiêu Tử Mặc cười đem một cái Đào Địch khác đem ra quơ trước mặt nàng.
Tiêu Minh Hi sửng sốt một chút, thân thủ đưa tay tiếp nhận Đào Địch, gợi lên tia mỉm cười: “Cám ơn.”
Cảm tình phát ra từ trong nội tâm làm cho người ta nghe vào cảm thấy chân thành tha thiết.
Nhìn Tiêu Minh Hi tươi cười, Tiêu Tử Mặc cũng nhoẻn miệng cười theo. Tiêu Minh Hi trong tay cầm Đào Địch, nhẹ nhàng đặt ở bên miệng, một khúc du dương liền phiêu đãng mà ra.
“Cho ngươi.” Tiêu Tử Mặc hướng Tiêu Minh Hi trong tay đưa một bao đồ. Đột nhiên cảm giác vật trong tay, Tiêu Minh Hi cúi đầu nhìn, giấy dầu bao bên ngoài vật nóng hổi đó:
“Đây là cái gì?”
Tiêu Tử Mặc ở miệng nở nụ cười:
“Ngươi ăn một cái thử xem.” Tiêu Tử Mặc chống lại ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi gặp Tiêu Tử Mặc nói như vậy, liền cầm lấy một cái nếm thử, vừa ăn có một tia cay đắng, nhưng theo sau đó là vị ngọt, thay thế vị chua xót ban nãy.
“Đây là trái cây bạch quả, ngươi xem, ta là ở chỗ vị lão bá kia mua đó.” Tiêu Tử Mặc nói xong liền chỉ hướng vị cụ ông đang ở một bên nấu nướng trái cây. Trên cổ khoác một cái khăn lau mồ hôi, hiển nhiên cái xẻng có chút trầm trọng, trên trán chảy ra nhiều mồ hôi.
Tiêu Minh Hi dọc theo Tiêu Tử Mặc ngón tay nhìn lại, thấy một lão nhân làn da tương đối ngăm đen đang ở một bên cái bát tô trước mặt nấu nướng, thu hồi ánh mắt nhìn Tiêu Tử Mặc:
“Ngươi như thế nào lại ăn mấy thứ này?” Tiêu Minh Hi thực nghi hoặc, trong hoàng cung mỹ vị ngon gì cũng có hết, so với tiểu quán ở trên đường sao sánh bằng, Tiêu Tử Mặc sẽ thích ăn sao?
“Có đôi khi nếm thử rất ngon.” Tiêu Tử Mặc nhớ tới thời điểm mình theo quân doanh, từng cùng bọn Nhiều Nhạc ra ngoài mua mấy thứ này nếm thử, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười.
Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc, ánh mắt có chút phức tạp. Phục hồi lại cầm lấy một cái đặt ở bên miệng, tinh tế ăn, theo sau cũng lộ ra vẻ tươi cười.
“Theo giúp ta đi một chỗ.”
“Đi nơi nào?” Tiêu Minh Hi cầm bao đồ ăn trong tay.
“Đi liền sẽ biết.” Tiêu Tử Mặc nghịch ngợm cười, lôi kéo tay Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi bất tri bất giác thích cái cảm giác lôi kéo này, Tiêu Tử Mặc luôn nghĩ biện pháp làm cho mình vui vẻ, đây là hương vị mà chính mình trong 18 năm qua đều không có nếm qua. Trước kia luôn câu thúc chính mình, nên làm cái gì và không nên làm cái gì, cũng không dám làm càn ở trên đường cái chạy loạn như thế này, lại càng sẽ không đối với vật bên đường cảm thấy hứng thú.
Một cái cây một cọng cỏ đều làm cho Tiêu Minh Hi cảm thấy rất quen thuộc, mùa đông làm cho nơi này cảm giác bị bịt kín một tầng mỏng mông lung, có ánh sáng xuyên thấu qua lá khoảng cách chiếu xuống, làm cho người ta có loại cảm giác khó khước từ.
“Trước kia chúng ta thường xuyên chạy tới nơi này, qua lâu như vậy vẫn không có thay đổi.” Tiêu Tử Mặc đỡ một cái cây, nhìn trước cỏ cây trước mắt, ánh mắt toát ra cảm giác vô hạn quý trọng. Tiêu Minh Hi đi qua:
“Đúng vậy. Không có bao nhiêu thay đổi.” Tiêu Minh Hi như thế nào sẽ quên nơi này.
“Ta nhớ rõ khi đó ta hướng nàng nói, ta muốn lập Hậu, nàng một chút phản ứng đều không có, ta lúc ấy cảm giác rất quẫn bách.” Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn phía Tiêu Minh Hi, ánh mắt đúng là thong dong.
Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc như vậy, liền dời ánh mắt, gợi lên mỉm cười.
“Sau đó ta nói, người kia nhất định phải là nàng, nàng cũng chỉ lẳng lặng nhìn ta.” Tiêu Tử Mặc nói xong kéo lên khóe miệng cười, giống nhớ lại chuyện tốt đẹp. Tiêu Minh Hi vẫn lẳng lặng nghe Tiêu Tử Mặc kể rõ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
“Nay, nàng thật sự đã trở thành Hoàng Hậu của ta, nhưng ta lại có chút sợ hãi…” Tiêu Minh Hi nghe lời này hồi phục lại chuyển hướng nhìn Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt phiền muộn.
“Khi đó, ta có thể không hề cố kỵ đối với nàng trình bày mong muốn trong lòng. Hiện tại, ta nói gì thì nói, đều sợ nàng sẽ từ trong tâm bài xích ta, như vậy sẽ làm ta không biết làm sao. Ta thậm chí không biết nên làm thế nào để đối mặt với nàng…” Tiêu Tử Mặc thanh âm càng ngày càng thấp, sau lại không nghe thấy nữa.
Tâm Tiêu Minh Hi không khỏi tê rần, nhìn Tiêu Tử Mặc vẻ mặt ủy khuất, giống như tiểu hài tử phạm sai lầm đang ở một bên ngoan ngoãn nói xong việc sai của mình, liền đi gần Tiêu Tử Mặc:
“Này không phải là lỗi của ngươi, ngươi thủy chung tới giờ đều không có làm gì sai. Phụ hoàng ngươi đem toàn bộ giang sơn giao cho ngươi, ngươi hy sinh không phản kháng, cố gánh vác trọng trách thật lớn này. Ngươi phải nữ phẫn nam trang làm điều mình ghét ở trước mắt người trong thiên hạ, ngươi liền cảm thấy nó là “Đương nhiên” rồi đi làm. Người trong thiên hạ muốn cho ngươi lập hậu ngươi liền lựa chọn đối tượng thích hợp trong lòng. Ngươi có sai lầm gì?” Tiêu Minh Hi mỉm cười nhìn người trước mắt. Rất ít nhìn thấy Tiêu Tử Mặc khổ sở như thế này, ngày thường đều là một bộ dáng sinh động.
Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn trước mắt thiên hạ gần như thế nào, chăm chú nhìn hồi lâu, thân thủ đưa tay đặt ở eo Tiêu Minh Hi, nhẹ nhàng kéo vào trong lòng mình, cảm giác được người trong lòng nhất thời cứng một chút:
“Có thể để cho ta ôm nàng một chút, liền chỉ một chút thôi.” Tiêu Tử Mặc có thể cảm giác được tiếng tim đập nhanh của Tiêu Minh Hi. Tiêu Minh Hi sửng sốt, vừa định tránh ra, nghe được lời nói của Tiêu Tử Mặc, liền không có động tác, lẳng lặng đứng ở chỗ tùy ý Tiêu Tử Mặc ôm. Một loại cảm giác tri kỷ trong lòng làm cho Tiêu Minh Hi không hiểu được, cũng đặt tay lên eo Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Minh Hi đột nhiên cảm giác được người trong lòng gầy yếu như vậy, lại còn phải gánh vác những trách nhiệm đáng lẽ ra không thuộc về nàng, Tiêu Tử Mặc không ngần ngại ở trước mặt mình lộ ra một mặt yếu đuối, nàng đây là tín nhiệm chính mình sao? Nghĩ thế Tiêu Minh Hi nhắm đôi mắt lại.
Trở lại trong cung, Tiêu Tử Mặc bồi Tiêu Minh Hi đến Phượng Trữ Cung, Tiêu Tử Mặc nhìn quanh bốn phía, ngồi xuống:
“Nàng có cái gì thiếu, cứ nói với ta, ta sẽ kêu người an bài cho nàng.”
“Ân, không thiếu cái gì, nơi này rất tốt.” Sau khi trở về Tiêu Minh Hi tựa hồ đối với Tiêu Tử Mặc có cải thiện, không hề có ngữ khí lãnh đạm, đối với sự quan tâm của Tiêu Tử Mặc cũng không kháng cự.
“Ân, vậy thì tốt rồi.” Nói xong Tiêu Tử Mặc đứng lên, liền hướng cửa cung đi đến:
“Sắc trời đã trễ, sớm một chút nghỉ ngơi đi, ta hồi cung.” Tiêu Tử Mặc gần đến cửa, quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Hi.
Kỳ thật Tiêu Tử Mặc rất muốn ở lại Phượng Trữ Cung, cho dù là ngủ dưới sàn, nhưng nàng vẫn ngượng ngùng không dám mở miệng, sợ nếu mở miệng, Tiêu Minh Hi lại đối với mình chán ghét.
“Ân, Hoàng Thượng đi chậm.” Tiêu Minh Hi mỉm cười, nhìn theo Tiêu Tử Mặc trong bóng đêm rời đi, người hầu một bên đốt đèn l*иg, chiếu ra ánh sáng đạm màu vàng. Khiến trong đêm càng thêm đẹp.
“Hoàng Thượng đã trở lại, nên nghỉ ngơi.” Vân Đồng thấy Tiêu Tử Mặc đã trở lại, liền đứng lên.
“Ân.” Tiêu Tử Mặc tìm ghế dựa ngồi xuống. Nhớ tới hôm nay chính mình ôm nàng, nàng cũng không có kháng cự, nàng có phải hay không không hề chán ghét mình, Tiêu Tử Mặc ngượng ngùng nhớ lại.
“Vân Đồng, ngươi nói thử xem Hoàng Hậu nương nương nàng có chán ghét trẫm sao?” Tiêu Tử Mặc thấy Vân Đồng đứng ở bên cạnh, liền nhìn phía Vân Đồng, vẻ mặt chờ đợi đáp án.
“Hoàng Hậu nương nương đối với Hoàng Thượng sợ rằng không có chán ghét, Vân Đồng lần trước đi đưa đệm chăn, Hoàng Hậu nương nương còn lo lắng Hoàng Thượng thân thể, dặn Vân Đồng đưa đệm chăn cho Hoàng Thượng. Chỉ là nhất thời không tiếp thụ được thân phận của Hoàng Thượng, qua chút thời gian liền tốt rồi.” Vân Đồng nhớ lại lời nói lần trước Hoàng Hậu nương nương nói với nàng.
“Thật vậy chăng?” Tiêu Tử Mặc nghe Vân Đồng nói như vậy, lộ ra ý cười, thay thế đám mây đen trên mặt. Minh Hi đối với mình có hảo cảm thì tốt quá rồi, chính mình còn có cơ hội đối tối với nàng, còn có cơ hội làm cho nàng hoàn toàn tiếp nhận mình.