Chương 23: Quan tâm

Đẩy cửa Phượng Trữ cung ra, Tiêu Tử Mặc đi vào, phát hiện chăn đệm đã được xếp chỉnh tề ở dưới sàn, tựa hồ cố ý để dày thêm một chút, làm Tiêu Tử Mặc cảm giác một trận ấm áp trong lòng, trên mặt lộ vẻ tiếu ý:

“Minh hi, cảm ơn nàng.” Nhẹ giọng nói nhưng trong đêm yên tĩnh lời nói phát ra tương đối hơi lớn. Tiêu Minh Hi đang nằm ở trên giường nghe được, không có nói gì, hơi mở mắt xong khép lại.

Mắt thấy Tiêu Tử Mặc qua đêm ở Phượng Trữ cung cũng được bảy ngày, Tiêu Tử Mặc thay y phục hoàn tất, xoay người nhìn phía Tiêu Minh Hi:

“Hôm nay trở đi ta sẽ không ở lại Phượng Trữ cung, luôn quấy rối nàng, nàng nhất định ngủ không an ổn đi.” Tiêu Tử Mặc thấy cho dù phải ở Phượng Trữ cung nằm dưới sàn nhà cũng hạnh phúc, thế nhưng lo lắng Tiêu Minh Hi, vẫn là nên trở về Chính Kiền cung.

Tiêu Minh Hi đang ở một bên trang điểm tay dừng một chút: “Cũng đúng.”

Tiêu Minh Hi nghe được Tiêu Tử Mặc nói như vậy, nội tâm có chút giãy dụa. Bản thân mở miệng biết nói cái gì đây, nhưng thủy chung chỉ giật giật môi không nói.

Tiêu Tử Mặc dặn dò Tiêu Minh Hi vài câu, liền đi vào triều, mỗi ngày công khóa, Tiêu Tử Mặc sớm thành thói quen. Nhìn bóng lưng Tiêu Tử Mặc rời đi, Tiêu Minh Hi thì thào:

“Lần này đi, ngày sau sợ rằng khó gặp nhau.” Tiêu Minh Hi hiểu được người sống trong cung dễ bị quên lãng, huống hồ người làm đế vương, trong mắt cũng sẽ không biểu lộ tia thương cảm nên có.

“Hoàng Thượng, gần đây phát hiện khu biên cảnh, lại có người Bắc Miểu đến đánh lén.” Trương Khải đứng dậy, vẻ mặt cương nghị. Trương Khải sinh ra thân là võ trạng nguyên, chinh chiến nơi sa trường nhiều, phản phất mồ hôi nóng ẩm cùng nhiệt huyết chiến đấu, vài năm gần đây mới bị triệu hồi về thủ đô thủ.

“Phải không? Biên cảnh không phải là khu binh lực khả phủ sung túc sao?” Tiêu Tử Mặc nhíu mày, đây là vấn đề nan giải của Đại Tiêu nhiều năm về trước, cũng khó để giải quyết vấn đề nhanh nhất, phương Bắc đa số là người du mục, không dễ dàng một lưới bắt hết.

“Hy vọng Hoàng Thượng có thể phái thêm chút binh lực, nhưng là biên cảnh địa khu gần đây xuất hiện hai gã tiểu tướng, xuất sắc.” Trương Khải trên mặt lộ ra đúng dịp may, một bộ dáng khí thế bàn bạc.

“Hửm? Chả lẽ là hai vị tướng quân Lưu Quân cùng Nhiều Nhạc sao?” Tiêu Tử Mặc nhớ tới hai người bằng hữu khi tồng quân của mình, trên mặt lộ ra mỉm cười. Cũng đã vài năm đóng ở biên cảnh, nay sợ rằng đã anh dũng phi phàm đi.

“Xem ra bọn hắn rất xuất sắc, ngay cả Hoàng Thượng cũng biết đến bọn hắn.” Trương Khải trên mặt tràn đầy tươi cười.

“Ân, bọn hắn là hảo bằng hữu của trẫm khi còn trẻ. Trẫm tăng 2 vạn binh lực cho ngươi, cần phải tiêu diệt hết thảy địch nhân đánh lén.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt thập phần có sĩ khí, dù sao mình cũng từng ở biên cảnh, đối với những tình huống này đều hiểu rõ.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Trương Khải nghe nói Hoàng Thượng đồng ý tăng số binh lực, vội vàng bái tạ.

Đến thời gian dùng ngọ thiền, Tiêu Tử Mặc vẫn như cũ lui tới Phượng Trữ Cung.

“Hoàng Thượng sao? Như thế lại đến đây, không phải nói từ hôm nay không ở Phượng Trữ Cung nữa sao?” Tiêu Minh Hi thật sự kinh ngạc, Tiêu Tử Mặc như thế nào lại tới nữa, còn lộ vẻ mặt tươi cười.

“Ta chỉ nói không ở nơi này, chứ chưa từng nói qua không đến nơi này dùng bữa a.” Tiêu Tử Mặc nhìn Tiêu Minh Hi liếc mắt một cái, cười kéo ghế ra ngồi xuống.

Tiêu Minh Hi nhìn người trước mắt, có chút buồn cười, cũng kéo ghế ra ngồi xuống.

“Ta sau này sẽ thường xuyên tới chỗ nàng dùng bữa.” Tiêu Tử Mặc bởi vì đang nhét thức ăn trong miệng, nên thanh âm có chút không rõ ràng. Tiêu Minh Hi nghe vào trong tai, không khỏi cảm thấy buồn cười, thoáng nhếch miệng.

“Mặc nhi, hôm nay trời bắt đầu chuyển lạnh, nhớ đắp thêm chăn.” Vân phi hôm nay nhàn rỗi liền đến Chính Kiền Cung một chút.

Tiêu Tử Mặc hít một hơi: “Đa tạ Vân phi nương nương quan tâm, Mặc nhi sẽ gọi người đưa tới.”

Tiêu Tử Mặc cũng cảm giác được thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, ngay cả khi mình cầm bút lâu liền cảm thấy cứng ngắc, cần ôm lò đến làm ấm.

“Đưa đi? Đưa đi đâu? Không phải là đưa đi Chính Kiền Cung sao?” Vân phi nghi hoặc lời nói của Tiêu Tử Mặc, có chút lạc trôi não.

“Trước hướng Phượng Trữ Cung đưa đi, Phượng Trữ Cung không có bao nhiêu người đi lại, sợ rằng mau lạnh.” Tiêu Tử Mặc nghĩ đến mấy ngày nay chính mình ngủ trên sàn đều có chút hơi lạnh, huống chi hiện tại mùa đông càng lạnh hơn.

Vân phi thoáng sửng sốt, đảo mắt nhìn Tiêu Tử Mặc liếc mắt một cái, gợi lên một chút tươi cười:

“Mặc nhi, xem ra thập phần quan tâm Hoàng Hậu a.”

Tiêu Tử Mặc nắm bút trong tay ngẩn người, nhoẻn miệng cười, nhưng không có nói chuyện.

“Đúng rồi, Mặc nhi, Hoàng Hậu chấp nhận ngươi sao?” Vân phi cảm thấy thực kinh ngạc, một nữ tử bình thường có thể nào lại bình tĩnh tiếp nhận chuyện này.

Nếu như có thể tiếp nhận, Tiêu Tử Mặc như thế nào lại lạnh nhạt như thế a?

Tiêu Tử Mặc nghe nói, cười lắc đầu:

“Nàng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận ta, nhưng sẽ không vạch trần nhi thần.” Tiêu Tử Mặc bắt đầu nhớ lại tình huống đêm đó, Tiêu Minh Hi sợ rằng đối với mình còn đang hối hận đi, lộ ra một tia cười khổ. Vân phi nhìn ở trong mắt:

“Xem ra Hoàng Hậu này đối Mặc nhi rất trọng yếu, bằng không Mặc nhi cũng sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, không nàng không cưới.”

Tiêu Tử Mặc dừng một chút: “Ân, nhi thần thích nàng, liền chỉ nguyện thích nàng.” Nói xong trên mặt lộ ra một chút mỉm cười nồng đậm.

Vân phi giật khóe miệng, nhưng cũng không có nói tiếp được. Xem ra Mặc nhi đối với nàng dùng hết tình cảm a, chính mình nhìn Tiêu Minh Hi dáng dấp, một nữ tử như vậy, sợ rằng khó có thể giúp Mặc nhi giấu diếm.

Ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc đang ở chấp bút viết, còn lưu lại nụ cười tươi, nhưng trong đó lại lộ ra nụ cười yếu ớt, liền xoay người rời khỏi.

“Hoàng Hậu nương nương.” Vân Đồng mang theo hai cung nữ đi vào Phượng Trữ Cung.

Tiêu Minh Hi nghe được đi ra, thấy Vân Đồng trong tay cầm đệm chăn:

“Có chuyện gì sao?”

“Hoàng Thượng phái nô tỳ đưa chút đệm chăn lại đây, nói thời tiết đang dần se lạnh sợ rằng Phượng Trữ Cung mau lạnh.” Vân Đồng nhận được chỉ thị của Tiêu Tử Mặc, liền đến tư y phường tìm bộ đệm chăn tốt nhất mang lại.

Tiêu Minh Hi nghe vậy nhìn chăn đệm trong tay Vân Đồng. Nàng nhớ rõ hướng mình đưa đệm chăn đến, đúng vậy, hôm nay thời tiết dần chuyển lạnh, chính mình lại chưa từng có cảm giác, thân thủ đưa tay xoa đệm chăn, mặt trên thêu hoa văn, lộ ra sợi chỉ có vẻ dị thường rõ ràng, Tiêu Minh Hi lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

“Ngươi mang vào đi thôi.”

“Vâng.” Vân Đồng thấy Tiêu Minh Hi trên mặt tươi cười, xem ra Tiêu Minh Hi thật là thích Hoàng Thượng, chỉ là nhất thời không tiếp thu được thân phận nữ tử của Hoàng Thượng thôi, huống hồ Hoàng Thượng còn đối với Hoàng Hậu nương nương tốt như vậy.

Tiêu Minh Hi đứng ở một bên nhìn Vân Đồng bận rộn:

“Hoàng Thượng, gần đây quốc sự nhiều việc sao, có thể hay không khiến người mệt nhọc.” Tiêu Minh Hi nhớ tới mấy ngày trước đây Tiêu Tử Mặc dùng bữa cũng không nói một lời, mày nhăn thành một đoàn.

Đang bày đệm chăn ra ở một bên Vân Đồng thoáng sửng sốt, ngừng động tác trong tay:

“Tựa hồ gần đây biên cảnh lại náo động, nô tỳ cũng là nghe Hoàng Thượng vô tình nói.” Vân Đồng nhìn Tiêu Minh Hi vẻ mặt lo lắng.

“Phải không, đừng để cho Hoàng Thượng mệt nhọc. Đúng rồi, Chính Kiền Cung đã thêm đệm chăn sao?”

Biên cảnh lại phát sinh sự tình, mấy năm qua náo động thường xuyên, xem ra Bắc Miểu đối với Đại Tiêu mưu đồ như trước có tăng không giảm.

“Còn không có, Hoàng Thượng kêu nô tỳ trước đưa tới cho Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ sau khi xong việc liền tới chỗ Hoàng Thượng đưa đi.” Vân Đồng tiếp tục động tác trong tay.

“Ân.” Tiêu Minh Hi lòng có chút rung động, trong lòng có nhè nhẹ lo lắng, giật giật khóe miệng, theo sau lộ ra mỉm cười.

“Vân Đồng, đưa đến rồi sao?” Trông thấy Vân Đồng đã trở lại, Tiêu Tử Mặc buông bút trong tay xuống.

“Ân.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi lưu ý chút, nếu Hoàng Hậu nương nương có cần cái gì thì nói với trẫm một tiếng.” Tiêu Tử Mặc nhợt nhạt tươi cười nhìn Vân Đồng trong mắt biểu lộ rõ ràng.

“Vâng.” Hoàng Thượng thật sự đối Hoàng Hậu nương nương tốt lắm, không biết Hoàng Hậu nương nương khi nào thì có thể tiếp nhận Hoàng Thượng. Vân Đồng nhất thời vì Tiêu Tử Mặc cảm thấy ủy khuất.

“Đúng rồi, chờ một chút.” Tiêu Tử Mặc gọi Vân Đồng đang muốn rời đi lại.

Vân Đồng dừng lại cước bộ, nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Mặc: “Hoàng Thượng còn có cái gì phân phó sao?”

“Ngươi kêu người đưa vài cái bếp lò qua, thuận tiện có thể không khiến bệnh tình giảm xuống.” Tiêu Tử Mặc trông thấy bếp lò ở một bên, liền nghĩ tới.

“Vâng, nô tỳ đi làm ngay.” Vân Đồng nói xong liền lui xuống.

Tiêu Tử Mặc khép quyển tấu chương lại, bốp bả vai có chút cứng ngắc:

“Không biết Minh Hi hiện tại đang làm cái gì, trừ bỏ dùng ngọ thiền mình cũng không có nhiều lý do đi gặp nàng, chủ yếu sợ nàng đối với mình lạnh nhạt, hay lúc này tranh thủ đi qua nhìn đi.” Nghĩ vậy, Tiêu Tử Mặc liền một mình một người hướng Phượng Trữ Cung đi đến.

Tiêu Tử Mặc không có gọi người thông báo, chậm rãi tiêu sái đến bên cạnh Tiêu Minh Hi, Tiêu Minh Hi hiện đang tập trung tinh thần nhìn quyển sách trên tay. Tiêu Tử Mặc thấy thế gợi lên nụ cười:

“Minh Hi.” Âm thanh ôn nhu phát ra làm cho Tiêu Minh Hi trong lòng chấn động, ngẩng đầu lên.

“Hoàng Thượng khi nào thì đến đây?” Nói xong liền muốn đứng dậy.

“Ngồi đi, ta chỉ là lại đây nhìn ngươi.” Tiêu Tử Mặc đè bả vai Tiêu Minh Hi xuống, ý bảo nàng ngồi.

Tiêu Minh Hi nghe cũng lộ ra nụ cười nhạt, trong tay vì Tiêu Tử Mặc trước ngâm trà vào nước, không nói gì. Tiêu Tử Mặc nhìn cảnh trước mắt, có chút động dung:

“Minh Hi, ngày mai chúng ta ra cung được chứ?”

“Cái gì?” Tiêu Minh Hi buông ấm trà trong tay, cảm thấy Tiêu Tử Mặc có đôi khi sẽ nói ra một ít chuyện làm cho mình khó có thể lý giải được.

“Ta nói ngày mai ta mang ngươi ra cung đi dạo, được không?” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt hưng phấn dào dạt, thấy ở trong mắt Tiêu Minh Hi có chút hoảng hốt.

“Hảo.” Tiêu Minh Hi cầm lấy ấm trà tiếp tục động tác trong tay, không biết như thế nào khi nhìn vào ánh mắt trong suốt của Tiêu Tử Mặc, Tiêu Minh Hi không đành lòng cự tuyệt.

“Thật sự?” Tiêu Tử Mặc kích động thân thủ đưa tay nắm tay Tiêu Minh Hi. Nàng còn nghĩ rằng Tiêu Minh Hi sẽ lấy các loại lý do để cự tuyệt mình, cho nên nghe câu trả lời này, tâm tình liền vui mừng.

Tay cầm ấm trà không khỏi run lên một chút, nhiễu vài giọt nước trà ở trên bàn, Tiêu Minh Hi nhìn tay bị cầm.

Tiêu Tử Mặc nhìn đến ánh mắt Tiêu Minh Hi, bỗng dưng thu hồi tay, khuôn mặt có chút ửng đỏ, ngượng ngùng nở nụ cười:

“Kia quyết định như vậy đi.”

Tiêu Minh Hi nhẹ nhàng gật đầu. Tiêu Tử Mặc vẻ mặt đắc ý cười uống trà. Tiêu Minh Hi nhìn khuôn mặt Tiêu Tử Mặc, nàng ấy một lòng đối với mình, còn mình sao lại có thể nhẫn tâm một lần lại một lần tổn thương nàng ấy.