Chương 22: Dùng cơm

Sau khi từ chỗ Vân phi thỉnh an xong, Tiêu Tử Mặc liền chuyển hướng đi về phía Chính Kiền Cung, dù sao còn có một đống lớn văn kiện cần mình giải quyết.

“Minh Hi, nàng trước quay về Phượng Trữ cung nghỉ ngơi đi, ta sáng nay nhìn nàng có điểm tiều tụy.” Tiêu Tử Mặc nhớ tới việc ngày hôm nay gọi Tiêu Minh Hi rời giường, thì nàng liền mặt dày, quan tâm nói.

Tiêu Minh Hi thấy Tiêu Tử Mặc rồi Chính Kiền Cung hướng nơi khác đi, cũng đàng phải về cung, liền nghe được lời Tiêu Tử Mặc căn dặn:

“Nô tì đã biết, đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Tiêu Minh Hi ngữ khí nhàn nhạt.

“Ân.” Tiêu Tử Mặc thấy nàng bộ dáng lãnh đạm, không khỏi lộ ra một tia cười khổ, muốn nàng nhanh như vậy tiếp thu mình sợ rằng không có khả năng. Nghĩ thế liền quay đầu lại hướng Chính Kiền cung đi.

Nhìn trên bàn chỗ nào cũng xếp chồng một đống tấu chương, Tiêu Tử Mặc đưa tay xoa đầu có chút phát đau, mới một ngày không có phê duyệt, liền nhiều như vậy. Khẽ thở dài, ngồi xuống, bắt đầu lật xem tấu chương.

Tiêu Minh Hi trở lại Phượng Trữ cung, ngồi ở mép giường, trông thấy sàng đàn mới tinh, liền nghĩ đến động tác sáng nay của Tiêu Tử Mặc, hơi nhíu mày lại, mong muốn mình không nói, nàng cũng có thể không bị vạch trần. Chỉ là tận trong đáy lòng Tiêu Minh Hi không hy vọng Tiêu Tử Mặc xảy ra nguy hiểm gì, cho dù nàng che giấu mình chuyện trọng đại như vậy.

Tiêu Minh Hi cho dù đã tới hoàng cung, nhưng vẫn có thói quen đọc sách, nhớ rõ trước đây Tiêu Tử Mặc tìm đến mình, luôn hỏi, vì sao lại xem nhiều sách như vậy. Tiêu Minh Hi khi đó cũng không đáp, chỉ nói là do thói quen đã như vậy. Mỗi lần như vậy Tiêu Tử Mặc đều hiện lên ánh mắt sùng bái nhìn mình, nhìn có chút buồn cười, nghĩ đến Tiêu Minh Hi không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.

“Hoàng Thượng, đã gần trưa, có hay không muốn truyền ngọ thiện?” Lý công công nhìn Tiêu Tử Mặc ngồi ở chỗ đó phê duyệt tấu chương mấy canh giờ liền, vẫn luôn cau mày, mắt thấy canh giờ đã trễ, nên dùng bữa trưa, liền tiến đến thông báo.

Tiêu Tử Mặc nghe vậy, nhẹ nhàng buông bút trong tay xuống, nhẹ nhàng nói:

“Đã buổi trưa rồi sao? Được rồi, do Hoàng Hậu hướng ngươi truyền lệnh sao?” Tiêu Tử Mặc nhớ tới Tiêu Minh Hi, liền hỏi Lý Chính Đức.

Lý Chính Đức đang cúi đầu chờ Tiêu Tử Mặc phân phó, nghe được nàng nói thế, không khỏi sửng sốt, truyền lệnh trước giờ đều không phải là do Hoàng Thượng lệnh xuống dưới sao…

“Không có thưa người, nô tài trước nghe theo phân phó của Hoàng Thượng, lập tức đi truyền lệnh cho Hoàng Hậu nương nương.”

“Ân, vậy tiện thể hướng Hoàng Hậu truyền lệnh đến Phượng Trữ cung.” Tiêu Tử Mặc do dự một chút, quyết định làm như vậy.

“Nô tài tuân chỉ.” Lý Chính Đức thoáng sửng sốt, nhưng dù sao cũng là ý tứ của hoàng thượng, đánh tuân chỉ theo ý người phân phó mà làm.

Vài vị cung nữ bưng mâm theo sau Lý Chính Đức đi tới Phượng Trữ cung:

“Hoàng Hậu nương nương, đã tới giờ dùng bữa.” Lý Chính Đức thanh âm có chút lớn truyền tới trong tai Tiêu Minh Hi.

Tiêu Minh Hi nghe được liền buông quyển sách trên tay, bước đi ra: “Lý công công a, ngươi cứ để trên bàn đi.”

Tiêu Minh Hi tiện thể nhìn lướt qua, phát hiện thấy có gì đó không đúng, thế nào lại nhiều như vậy, thức ăn trên bàn cũng cỡ dành cho hai người.

“Lý công công, thức ăn nhiều như vậy bản cung một người ăn không hết, sợ rằng lãng phí…” Tiêu Minh Hi nhìn Lý Chính Đức vẫn chưa lý giải được.

Lý Chính Đức quay đầu lại nhìn một chút: “Hoàng hậu nương nương, nô tài không có tính sai, Hoàng Thượng lát nữa sẽ trở về Phượng Trữ cung dùng bữa.”

Tiêu Minh Hi sửng sốt, nàng thế nào lại đến nơi này của mình dùng bữa, chẳng phải trước giờ Hoàng Thường đều ở Chính Kiền cung dùng bữa sao?

“A, thế Hoàng Thượng có nói vì sao phải tới Phượng Trữ cung dùng bữa không?”

“Cái này nô tài cũng không biết, thỉnh Hoàng Hậu nương nương tự mình hỏi hoàng thượng đi.” Lý Chính Đức thấy đồ ăn đều đã mang lên không sai biệt lắm.

“Hoàng Hậu nương nương, nô tài xin phép cáo lui trước.”

“Hảo.” Tiêu Minh Hi lên tiếng, liền nhìn bàn cơm phong phú trước mắt tới xuất thần.

“Minh hi, ăn cơm đi.” Lý Chính Đức mới vừa đi, Tiêu Tử Mặc liền bước chân tiến vào, mặt mang theo mỉm cười.

“Ân? Hoàng Thượng như thế nào lại tới chỗ của nô tì dùng bữa đây?” Tiêu Minh Hi nhíu mày, không có biểu tình dư thừa.

Tiêu Tử Mặc cũng không quên liếc mắt nhìn Tiêu Minh Hi, thấy vẻ mặt nàng lãnh đạm, xấu hổ cười: “Không có, ta chỉ là muốn cùng Hoàng Hậu dùng bữa thôi.”

Lý do này mà cũng được sao? Tiêu Minh Hi thoáng sửng sốt, không có đáp lại, xoay mặt qua nói:

“Vậy thỉnh Hoàng Thượng dùng bữa.” Tiêu Minh Hi dù sao cũng là tiểu thư khuê các, hiểu được cơ bản cấp bậc lễ nghĩa, liền để Tiêu Tử Mặc ngồi xuống.

Nhất thời Tiêu Tử Mặc liền lộ ra dáng tươi cười: “Hảo.”

Kéo cái ghế lại, liền ngồi xuống. Chí ít Tiêu Minh Hi cũng không có bài xích mình.

Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc ngồi xuống, liền cũng kéo cái ghế lại ngồi xuống, thoáng nhìn qua thấy Tiêu Tử Mặc bày ra dáng tươi cười, kéo kéo khóe miệng, không nói gì, thu hồi ánh mắt.

Tiêu Tử Mặc gắp rau thì thấy quyển sách đặt ở một bên trên bàn, hiểu ý cười: “Ngươi sáng sớm lại đọc sách.”

Tiêu Minh Hi sửng sốt, quay đầu lại trông thấy sách vở trên bàn: “Ân, nô tì ở trong cung, liền tìm chút sách tới đọc.”

“Minh hi vẫn thích đọc sách như vậy, tài hoa nhất định so với ta tuyệt vời hơn. Nếu như ngôi vị Hoàng đế đưa cho nàng đảm nhiệm, nhất định so với ta tốt hơn.” Tiêu Tử Mặc đưa bát cơm lên, thuận miệng nói một câu.

Tiêu Minh Hi bỗng dưng cả kinh: “Hoàng thượng sao có thể nói ra lời nói như vậy, nếu bị người khác nghe được…”

Tiêu Minh Hi nghi hoặc, nàng vì sao lại dám nói ra những lời như vậy, không biết như vậy sẽ làm nàng rơi vào khốn cảnh sao?

“Ở đây không phải chỉ có nàng với ta sao? Ta chỉ là thuận miệng nói một chút.” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Hi cười.

“Lần sau tuyệt đối không thể nói như vậy.” Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc bộ dáng tươi cười, thoáng an tâm chút, căn dặn một câu.

Đột nhiên dung nhan phóng đại xuất hiện trước mặt Tiêu Minh Hi, khiến nàng bỗng dưng cả kinh, buông đũa xuống.

“Minh hi, đây là đang lo lắng cho mình đi.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt xán lạn tươi cười.

“Đây là điều nô tì.” Tiêu Minh Hi cảm giác được trái tim mình đập loạn lên, chớp mắt liền trấn tĩnh lại.

Tiêu Tử Mặc không có lên tiếng, quay về vị trí, tiếp tục ăn cơm, thời gian dùng bữa sau đó của hai người khiến bầu không khí hài hòa.

“Cái kia, ta đêm nay còn muốn ở Phượng Trữ cung.” Tiêu Tử Mặc ngay lúc sắp bước ra cửa cung, tựa hồ nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại nhìn Tiêu Minh Hi.

“Ân?” Tiêu Minh Hi không có nghĩ đến việc này, sửng sốt, nhướng đuôi lông mày.

“Bởi vì hôm qua đại hôn, nên phải đợi mấy ngày, miễn cho một ít lời đồn đãi truyền ra.” Tiêu Tử Mặc biết Tiêu Minh Hi không nguyện ý cùng mình ở chung một chỗ.

“Ân, nô tì đã biết.” Tiêu Minh Hi nghe thế khẽ lên tiếng, liền xoay người sang chỗ khác. Đây là tự nhiên, tân hôn nếu không ở cùng nhau, khó tránh khỏi làm cho người khác khả nghi, huống hồ Hoàng đế hiện tại cũng không có phi tử.

Tiêu Tử Mặc nhìn bóng lưng Tiêu Minh Hi, khẽ thở dài, xoay người rời đi. Không biết Tiêu Minh Hi lúc nào mới hoàn toàn tiếp thu mình đây, với tính tình của nàng, sợ rằng rất khó đi, nghĩ vậy, Tiêu Tử Mặc không khỏi nhăn mi lại.

“Hoàng thượng, đêm nay phải đi Phượng Trữ cung sao?” Lý Chính Đức vừa lúc màn đêm sắp phủ xuống, thấy Tiêu Tử Mặc còn đang ở trong thư phòng.

Tiêu Tử Mặc dừng động tác trên tay: “Ân.”

Liền đem quyển sách trên tay một lần nữa thả xuống cái giá.

Tiêu Tử Mặc không có sớm đi Phượng Trữ cung, mà đợi ở trong thư phòng thẳng đến giờ hợi* mới bãi giá đi Phượng Trữ cung, bởi vì nàng không biết sau khi đến Phượng Trữ cung sẽ cùng Tiêu Minh Hi làm sao ở chung. Đẩy cửa ra, phát hiện Tiêu Minh Hi đã ngủ trước, trực tiếp đến ngăn tủ lấy chăn đệm ra, trải trên đất nằm xuống. Tiêu Minh Hi cũng không có ngủ sâu, xoay người lại nhìn Tiêu Tử Mặc, khẽ thở dài.

(Từ 21 giờ đến 23 giờ khuya)

Tiêu Minh Hi sáng sớm tỉnh lại, phát hiện trên mặt đất không có ai, Tiêu Tử Mặc đã đi, chăn đệm cũng đã xếp ngay ngắn đặt trong ngăn tủ.

“Trịnh đại nhân, trẫm kêu ngươi đi điều, ngươi làm thế nào rồi?” Tiêu Tử Mặc sau buổi lâm triều liền truyền lệnh kêu Trịnh Dụ đến thư phòng chờ.

“Hồi bẩm hoàng thượng, chỉ có chút mặt mày, nhưng đã có thể tra rõ ràng.” Trịnh Dụ cung kính đáp.

“Nói.” Tiêu Tử Mặc nhíu mày, liếc mắt nhìn người bên dưới.

“Vâng. Vi thần phát hiện những người này mỗi người quần áo đều ngăn nắp, cũng không giống như đạo tặc tầm thường quần áo lam lũ, còn có những người này đều làm việc có quy mô, hiển nhiên đều có tổ chức ở phía sau đống đỡ. Đồng thời, những người này khắp nơi truyền miệng nói hoàng thượng là kẻ ngu ngốc vô năng, gây nhiễu loạn tâm dân, khiến bách tính đối Hoàng Thượng sinh ra hoài nghi, sợ rằng…” Trịnh Dụ giải thích nói.

“Sợ rằng có người dò xét ngôi vị Hoàng đế của trẫm thật lâu đi.” Tiêu Tử Mặc ngữ khí lạnh lùng, không có độ ấm, sắc mặt đều một dạng lạnh lùng nghiêm nghị.

“Vi thần chỉ là suy đoán.” Trịnh Dụ rất kinh ngạc với năng lực phân tích của Tiêu Tử Mặc, có thể nhìn ra mánh khóe trong đó.

“Xem ra phía sau bọn chúng có kể giật dây, mà kẻ này lại có năng lực cùng quyền lực lớn trong triều.” Tiêu Tử Mặc nhìn tiền phương, lộ vẻ mặt vô biểu tình.

“Xem ra là như vậy.” Trịnh Dụ trong lòng âm thầm bội phục người trước mắt, có tài năng như vậy.

“Trịnh đại nhân, trẫm tin tưởng năng lực của ngươi, trẫm sẽ phái thủ hạ cho ngươi, giúp ta tra ra trong triều quan viên gần nhất có cái gì dị thường, sau đó tới báo cho ta.” Nói phất tay lệnh Trịnh Dụ lui xuống.

Tiêu Tử Mặc tay vịn thành ghế, trong tay thoáng dùng sức, ngón tay có chút trắng bệch. Bất luận ai sinh tâm tư không tốt đối với ngôi vị hoàng đế, hiển nhiên chỉ có một kết cục. Phụ hoàng giang sơn không thể cứ như vậy hủy trên tay mình.

Vẫn như cũ đến Phượng Trữ cung dùng ngọ thiền, bữa cơm này ăn rất áp lực. Tiêu Minh Hi cũng rất vô cùng kinh ngạc, theo lý mà nói ngày thường Tiêu Tử Mặc dĩ nhiên nói rất nhiều, mà nay chỉ lẳng lặng ngồi ăn cơm.

“Hoàng Thượng, có chuyện gì sao?” Tiêu Minh Hi không có nhìn Tiêu Tử Mặc, thản nhiên cầm đũa gắp rau cho mình.

Tiêu Tử Mặc phục hồi tinh thần lại, nghe thấy lời nói của Tiêu Minh Hi: “Ân, chỉ là có một số chuyện làm phiền lòng, không có việc gì.” Nói xong mỉm cười, tiếp tục ăn cơm.

Tiêu Minh Hi nhìn thoáng qua Tiêu Tử Mặc, phát hiện Tiêu Tử Mặc lông mày nhăn lại, không khỏi cũng nhíu mày theo, nhưng cũng không có hỏi tiếp.

“Đúng rồi, nàng ở lâu trong Phượng Trữ cung chắc buồn chán lắm. Hay là đi ra ngoài dạo một chút, nàng còn nhớ rõ chúng ta từng đi qua con đường hành lang đá kia sao? Nơi đó cảnh vật nhất định không sai biệt lắm, ta từ nhỏ đến lớn đều rất thích đi đến đó, mấy con cá đều do một tay của trẫm khi còn bé nuôi dưỡng, hiện tại so với lúc trước lớn lên không ít.” Tiêu Tử Mặc ngừng đũa trong tay, cười nhìn Tiêu Minh Hi.

Tiêu Minh Hi nhớ lại lúc ấy, Tiêu Tử Mặc hỏi mình có nguyện ý ở lại trong hoàng cung này hay không, không nghĩ tới có một ngày thật sự như vậy, nghĩ thế nàng hiện lên chút tươi cười, giống như nụ cười khổ: ”Hảo”

Tiêu Tử Mặc nhìn Tiêu Minh Hi, hồi lâu không nói gì, cũng chỉ lẳng lặng nhìn. Nàng thường tự mình suy nghĩ, khiến cho nữ tử như vậy ở lại trong cung cùng bản thân, có phải là sự lựa chọn đúng hay không. Nếu như để nàng tự do, có thể hay không nàng sẽ được hạnh phúc.

“Hoàng Thượng, có việc gì sao?” Tiêu Minh Hi tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Tiêu Tử Mặc, ngẩng đầu vẻ mặt nghi hoặc.

“Ân? Không có việc gì, ta chỉ nghĩ Hoàng Hậu là người khuynh quốc khuynh thành tài hoa như vậy, có thể lấy được nàng là ta tam sinh hữu hạnh.” Tiêu Tử Mặc thu hồi ánh mắt, cười cười.

Tiêu Minh Hi nghe vậy, bỗng dưng sửng sốt. Thật không ngờ Tiêu Tử Mặc lúc này sẽ nói ra những lời như vậy, bên tai có chút phiếm hồng, cũng chẳng biết phải trả lời ra sao. Một khắc ấy, trong mắt Tiêu Tử Mặc lộ ra ý cười, tựa hồ nhưng phiền lòng ngày hôm nay đều tiêu biến thành mây khói.