Chương 20: Đại hôn

Mắt thấy ngày đại hôn tới gần, trong cung khắp mọi nơi đều một mảnh hồng sắc. Khắp nơi trong cung đi đâu đều có thể nghe được đề tài thảo luận của bọn thái giám cùng cung nữ, tất cả đều xanh quanh Tiêu Tử Mặc và Tiêu Minh Hi.

“Ôi chao, ngươi nói sao, Li Nguyệt quận chúa có thể gả cho Hoàng Thượng thật sự là tam sinh hữu hạnh*, bỗng biến thành phượng hoàng, được ngồi trên ngôi vị khiến bao nữ tử đỏ mắt nhòm ngó.” Một tiểu cung nữ đang bưng bàn cùng một đám cung nữ khác tụ lại một chỗ.

(Edit : ”Hạnh phúc tu từ ba kiếp”)

“Ai, ngươi thì biết cái gì, nghe nói quận chúa sinh ra không chỉ xinh đẹp, mà còn là một tài nữ.” Người cung nữ khác trong nhóm phản bác.

“Cũng đúng, không biết sau khi có Hoàng Hậu, ngày tháng trong cung của chúng ta có được yên ổn hay không đây.” Nói xong liền tản ra, ai nấy đều bận việc đi.

“Khấu, khấu, khấu.” Nơi nào đó truyền đến một trận gõ cửa có quy luật.

“Hoàng Thượng.”

Tiêu Tử Mặc nghe thấy là thanh âm của Vân Đồng: “Vào đi.”

Vân Đồng đưa tay đẩy cửa vào, trong tay đang cầm một bộ xiêm y hồng sắc đi đến.

“Đây là…” Tiêu Tử Mặc nhìn bộ xiêm y trong tay Vân Đồng, có chút nghi hoặc. Kỳ thật nàng tuy rằng có chút mong chờ tới ngày đại hôn với Tiêu Minh Hi đại, thế nhưng cũng không biết nghi lễ sẽ diễn ra khi nào.

“Hoàng Thượng đây là xiêm y ngày mai người phải mặc, ngày mai là ngày đại hôn của người, chả lẽ người quên rồi .” Vân Đồng tìm một chỗ liền đem xiêm y tinh tế đặt xuống.

“Ặc, trẫm thiếu chút nữa đã quên.” Tiêu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, ngày mai sẽ đại hôn , bản thân cũng không có chú ý tới, chỉ là nghĩ trong cung đoạn này thời gian đều phi thường náo nhiệt.

“Hoàng thượng mỗi ngày phải xử lý quốc sự, tự nhiên sẽ quên mất. Mama nói, trước đem qua cho người nhìn, xem có chỗ nào người không hài lòng, đặng đêm nay sửa lại.” Vân Đồng đem xiêm y hảo đặt xuống, xoay người lại.

Tiêu Tử Mặc đi qua nhìn, đưa tay chạm vào xiêm y, cảm giác tốt, mặt trên thuê hình rồng sống động, sắc hồng càng làm hấp dẫn ánh mắt Tiêu Tử Mặc, bất giác lộ ra nụ cười tươi:

“Vân Đồng, vậy là ổn rồi, không cần sửa lại.”

“Tốt quá, Hoàng Thượng, vậy Vân Đồng xin phép cáo lui.” Nói xong liền rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lúc này, Tiêu Minh Hi cũng không hẹn mà nhận được xiêm y, đồng dạng sắc diễm hồng vài chỗ còn điểm nhiều ánh hồng, ống tay áo hình phượng hoàng đang giương cánh bay lượn xung quanh. Ngày mai, bản thân phải gả cho Tiêu Tử Mặc, Tiêu Minh Hi ở trong lòng nghĩ lúc này Tiêu Tử Mặc chính là sự lựa chọn tốt nhất, bản thân đối hắn cũng có tồn tại hảo cảm, nàng cũng không muốn lừa dối bản thân, cho dù sau này cả đời phải ở trong hoàng cung.

Nếu đến đại hôn của Hoàng Thượng, tự nhiên khiến bá tánh cả nước vui mừng, sáng sớm, trong cung có nhiều người tụ tập lại, tốp năm tốp ba thảo luận về việc đại hôn hôm nay. Lúc này, Tiêu Thiên ăn mặc cung phục chỉnh tề bước đi nhanh tiến vào Chính Kiền cung. Nhất thời liền có một ít đại thần xông tới.

“Chúc mừng a, Vương gia, quận chúa cùng Hoàng Thượng thật là trai tài gái sắc a.” Một ít đại thần nhân cơ hội trắng trợn vuốt mông ngựa, phải biết rằng Minh vương vốn là người có thể lực lớn, hôm nay nữ nhi còn sắp được phong ngôi vị Hoàng Hậu, tự nhiên là như hổ mộc thêm cánh.

“Tất nhiên.” Tiêu Thiên tự nhiên cũng rất cao hứng, dọc theo đường đi cùng các đại thần nói chuyện.

“Các vị, lễ đại hôn hôm nay giờ Dậu* liền bắt đầu, chư vị có thể tùy ý đi lại trong cung.” Lý công công nói một câu thành công đem lực chú ý của mọi người nhìn tới.

(Edit: Từ 17 giờ đến 19 giờ tối)

Vân Đồng hiện giờ đang bận giúp Hoàng Thượng tắm rửa thay y phục, chuẩn bị cho đại hôn. Tiêu Tử Mặc ngồi ở một bên nhìn Vân Đồng bận rộn, không khỏi nở nụ cười.

“Vân Đồng, được rồi, ta thấy ngươi cũng làm việc lâu như vậy, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, việc cần làm cũng đã xong hết rồi.” Vân Đồng từ nhỏ đã theo bên người, nên cả hai người cũng không mấy xa lạ.

“A? Còn phải hướng mama bên kia xem quận chúa đã chuẩn bị tốt hay chưa, lại còn phải kiểm tra xem canh giờ…” Vân Đồng vô cùng kinh ngạc khi Tiêu Tử Mặc kể bản thân nghỉ ngơi, nàng nghĩ còn rất nhiều việc chưa có làm xong đâu.

“Ặc, cái đó để ta đi nhìn xem sao. Ngươi cũng làm lâu như vậy rồi, nghỉ một lát đi.” Tiêu Tử Mặc đánh gãy lời nói của Vân Đồng. Tiêu Tử Mặc nào nghĩ có nhiều việc như vậy.

“Đa tạ Hoàng Thượng, vậy đành nghỉ ngơi một hồi.” Nói Vân Đồng liền ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh. Ngoài miệng nói là nghỉ ngơi, nhưng vẫn kéo một cung nữ qua bên cạnh nói cái gì mà phải chú ý việc này việc kia.

Tiêu Tử Mặc ôm trán đứng một bên, vẻ mặt cười khổ, lắc đầu.

Tiêu Tử Mặc đi tới gian phòng của Tiêu Minh Hi nghỉ ngơi, một vị cung nữ đang ở bên trang điểm cho Tiêu Minh Hi. Xác thật, Tiêu Minh Hi rất đẹp, làm cho nàng có loại cảm giác thân cận, có khuôn mặt như người chưa bao giờ vấn thân vào nhân gian khói lửa, lớp trang điểm càng khiến nàng thêm khuynh quốc khuynh thành, Tiêu Tử Mặc không khỏi câu ra nụ cười mỉm, lẳng lặng đứng ở một bên nhìn. Tất cả mọi người cũng không ai phát hiện được Hoàng Thượng đến, còn không tiếng động đứng một bên, qua hồi lâu, chẳng biết ai quay đầu thấy Tiêu Tử Mặc đang đứng ở một bên mỉm cười nhìn, nhất thời hoảng sợ hô: ”Hoàng Thượng.”

Thoáng nghe được âm lượng phóng đại làm tất cả mọi người cả kinh, đều quay đầu lại, kết quả. Chỉ thấy Tiêu Tử Mặc khuôn mặt mỉm cười đứng một bên. Thấy mọi người bỗng dưng quay đầu lại, Tiêu Tử Mặc cũng cả kinh, nhất thời thu hồi dáng tươi cười, ho nhẹ một tiếng:

“Ta chỉ là tới nhìn xem đã chuẩn bị thế nào.” Trong phòng ai cũng thấy được vẻ mặt mất tự nhiên của Tiêu Tử Mặc.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, lập tức liền xong, còn phải đeo trang sức lên là xong rồi.” Cung nữ giúp trang điểm cho Tiêu Minh Hi là người đầu tiên phản ứng kịp, lập tức cung kính đáp.

“Ân, vậy là tốt rồi.” Tiêu Tử Mặc nhìn thoáng qua trả lời cung nữ, liền đem ánh mắt dời về phía Tiêu Minh Hi. Phát hiện nàng đang dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn mình. Tiêu Tử Mặc sửng sốt, liền chột dạ đảo mắt, nhất thời cảm thấy không đúng, ôi chao, mình nhìn Hoàng Hậu của mình cũng bình thường thôi, nghĩ vậy nàng liền trắng trợn nhìn lại.

Buổi tối giờ Dậu, nghi thức đại hôn đúng hạn cử hành. Phía dưới đại thần vẻ mặt lộ vui mừng, đều đồng loạt đứng dậy, nghênh tiếp Hoàng Thượng cùng quận chúa.

“Hoàng Thượng giá lâm, Li Nguyệt quận chúa giá lâm.” Lý công công thoáng phát thanh âm có lực có thể xuyên thấu lục địa truyền đến, nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Tiêu Tử Mặc cùng Tiêu Minh Hi một thân y phục đỏ tươi đi ra, Vân phi cùng Tiêu Thiên mỉm cười ngồi trước, ánh mắt vẫn luôn dõi theo hai người.

Dây hồng đưa cho hai người mỗi người một bên nắm lấy.

“Kết thúc buổi lễ.” Tất cả nghi thức đều do Lý Chính Đức chủ trì.

Tiêu Tử Mặc nhìn người trước mắt đội khăn voan, lộ ra dáng tươi cười, giống như bản thân mình đang nguyện ý được nàng ấy thú.

“Bãi giá về Phượng Ninh cung.” Đêm động phòng hôm nay được dẫn đến nơi Hoàng Hậu ở sau này. Ở dưới các đại thần thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu bãi giá rời đi, liền tự do ngồi xuống dùng bữa. Nhất thời Chính Kiền cung một mảnh thanh âm huyên náo của mọi người.

Đêm đó thời gian còn lại là của riêng hai người, đợi cung nữ dẫn tới tân phòng, thì Tiêu Tử Mặc dựa vào bàn ngồi xuống. Nhìn người đang ngồi ở mép giường, trong lòng tư vị nói không nên lời. Tiêu Minh Hi một thân hồng bào không có bất kì động tác gì chỉ ngồi ở chỗ đó. Tiêu Tử Mặc đi qua, liền ngồi xuống ở bện cạnh Tiêu Minh Hi, hai người cự ly nhất thời thu nhỏ đi rất nhiều. Không khỏi khiến Tiêu Minh Hi tim đập nhanh hơn. Thân là tiểu thư khuê các, những chuyện … động phòng này, theo cấp bậc lễ nghĩa đều đọc qua, cho nên Tiêu Minh Hi biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng bề ngoài dáng vẻ vẫn thản nhiên như cũ.

Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn bản thân đang ngồi ở bên trái Tiêu Minh Hi, không biết có phải là do xấu hổ hay không, mà trên mặt lộ ra ửng đỏ, ngay tại lúc ánh sáng chiếu xuống, dáng vẻ động lòng người, đôi mắt đẹp long lanh, thoáng thấp trước đầu, sợi tóc tùy ý rũ xuống, có vẻ càng thêm quyến rũ động lòng người. Tiêu Tử Mặc không khỏi đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiêu Minh Hi, làm Tiểu Minh Hi thân mình không khỏi cứng đờ, nhưng cũng không có rút về.

Tiêu Tử Mặc ánh mắt vẫn dừng ở người trước mặt, chỉ muốn đui mù. Tiêu Minh Hi có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của Tiêu Tử Mặc đang đặt trên mặt mình, giống như sắc mặt bị thêu cháy càng đỏ thêm.

Thực sự phải quyết định tối nay nói cho nàng biết sao? Tiêu Tử Mặc trong lòng rối rắm. Nếu như nàng không thể tiếp thu, bản thân mình phải làm thế nào đây, sau một hồi cân nhắc, nắm thật chặt tay Tiêu Minh Hi. Tiêu Minh Hi cảm giác được lực độ trong tay, không khỏi quay đầu nhìn Tiêu Tử Mặc. Cảm giác được Tiêu Minh Hi nghi hoặc, Tiêu Tử Mặc quay đầu lại lộ ra nụ cười xán lạn, khiến Tiêu Minh Hi có chút hoảng hốt. Chỉ có nụ cười xán lạn dáng ấy mới có thể hấp dẫn được mình. Lẳng lặng ngồi nhìn người trước mắt bộ dáng tươi cười.

Đến thời điểm, nếu như không nói, Tiêu Tử Mặc cũng không biết bản thân làm sao vượt qua được đêm này. Nàng sẽ thông cảm với mình sao? Cho dù có đánh mất ngôi vị hoàng đế cùng tính mệnh, cũng sẽ không hối tiếc sao? Tiêu Tử Mặc từng nhiều lần hỏi qua chính nàng vấn đề này. Có thể do chính nàng cảm thấy một khắc kia muốn cùng nàng ấy thảo luận vấn đề này. Bình tĩnh hô hấp, Tiêu Tử Mặc buông lỏng tay ra, không để ý đến ánh mắt kinh ngặc của Tiêu Minh Hi.

“Minh hi, ngươi còn nhớ rõ ta từng nói qua, nếu như ta đối với ngươi che giấu cái gì, liệu ngươi có phải sẽ không để ý tới ta?” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt không thay đổi, có vẻ thập phần trấn định, có thể nói là thong dong.

“Nhớ kỹ.” Tiêu Minh Hi không biết Tiêu Tử Mặc vì sao giờ khắc này lại nhắc tới chuyện này, có thể là có chuyện trọng đại muốn giấu diếm, Tiêu Minh Hi cũng cân nhắc trong lòng.

“Ta nhớ kỹ lúc trước ngươi đã nói, muốn ta phải sớm đi nói cho ngươi biết, miễn khiến cho ngươi đả kích lớn. Có thể hiện tại có chút chậm.” Tiêu Tử Mặc nói một hơi liền cúi đầu, lộ ra một tia cười khổ. Càng làm cho Tiêu Minh Hi có chút loạn.

“Hoàng thượng, là có chuyện gì giấu diếm nô tì?” Tiêu Minh Hi nhìn phản ứng của Tiêu Tử Mặc, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn Tiêu Minh Hi: “Kỳ thật tất cả điều này vốn là do Vân phi nương nương muốn tuyển người tới đảm nhiệm ngôi vị Hoàng Hậu, thế nhưng là ta cố ý tuyển ngươi. Cho dù có mạo hiểm như nào.”

Tiêu Minh Hi nghe vậy, tâm khẽ động: “Vì sao mạo hiểm?” Nghi hoặc nói ra.

“Bởi vì nàng không phải là người Vân phi nương nương tín nhiệm, và nàng cũng có thể là người có cơ hội vạch trần bí mật của ta, khi đó ngôi vị hoàng đế cùng tính mệnh của ta sợ rằng khó có thể đảm bảo.” Tiêu Tử Mặc chậm rãi giải thích một hơi.

Tiêu Minh Hi cả kinh, bí mật thật sự nghiêm trọng vậy sao, sẽ là cái gì. Khiến Tiêu Tử Mặc phải mạo lớn như vậy. Một loạt nghi vấn hiện ra trong lòng Tiêu Minh Hi.

“Kỳ thật, Tiên Hoàng có một nam một nữ, mà nam tử kia cũng đã chết trận nơi sa trường.” Tiêu Tử Mặc nói xong, liền quay đầu, nhìn phản ứng của Tiêu Minh Hi, Tiêu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu.

“Đứa con trai thì chết trận nơi sa trường. Chỉ còn sót lại duy một đứa con gái. Kia…” Tiêu Minh Hi tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, nhất thời tâm cứng đờ, lộ ra biểu tình thập phần kinh khủng, chậm rãi quay đầu lại nhìn Tiêu Tử Mặc. Nếu như đây là sự thực… Tiêu Minh Hi khó mà tin được đây là sự thật.





Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đa tạ các vị khán quan, tiểu bạch công lực thiếu, như có kiến nghị, kính thỉnh đưa ra, ngộ nhất định khiêm tốn tiếp thu! ! >3<

Edit: ta nói nó lười gì đâu ~.~