Chương 16: Trở về gặp lại

Ngày thứ hai, mang theo thư của Mã Ngọc đưa, Tiêu Tử Mặc thúc ngựa chạy nhanh về hướng kinh thành. Trước khi đi, có cùng Nhiều Nhạc và Lưu Quân nói chuyện, phát hiện bọn họ tựa hồ phải ở lại thủ thành vài năm, dù sao thân phận của nàng cùng bọn hắn không giống nhau, huống hồ bọn hăn nguyện vọng sẽ trở thành một đại tướng quân, gϊếŧ địch nơi sa trường, bảo vệ Đại Tiêu giang sơn.

Bảy ngày sau, Tiêu Tử Mặc gặp được phụ hoàng đã ba năm không thấy:

“Phụ hoàng, nhi thần đã trở lại.” Tiêu Tử Mặc quần áo chỉnh tề xuất hiện trước Tiêu Hạo. Có thể phát hiện Tiêu Hạo tóc lại bạc thêm nhiều, người dáng vẻ càng thêm lão. Thấy Tiêu Tử Mặc trở về, Tiêu Hạo lộ ra sắc mặt vui mừng:

“Mặc nhi đã trở lại, thời gian ba năm, Mặc nhi cũng đã trưởng thành, bả vai cũng rộng lớn hơn, phụ hoàng rốt cuộc cũng đã yên tâm đem giang sơn giao lại cho ngươi.” Tiêu Hạo vẻ mặt có chút phiền muộn. Quả thật, ba năm này, Tiêu Tử Mặc thành thục hơn, trên mặt rút đi vẻ sảng khoái sơ tính của trẻ con, cái đầu cũng cao hơn, càng phát ra dáng vẻ nho nhã tuấn tú.

“Phụ hoàng, thiên hạ này là của người, nay thân thể người vẫn như trước, sao có thể đem giang sơn giao cho nhi thần.” Tiêu Tử Mặc nghe được Tiêu Hạo nói như vậy, cái mũi có chút chua cay.

“Ha ha, phụ hoàng càng ngày càng già đi, giang sơn chung quy có một ngày cũng phải phó thác cho ngươi, sớm phó thác cho ngươi một chút, phụ hoàng còn có thể hưởng thanh nhàn.” Tiêu Hạo khóe mắt chảy ra một chút nước mắt, lấp lánh.

Theo sau, Tiêu Tử Mặc mang theo thư Mã Ngọc đưa, đi đến Minh Vương phủ giao cho Tiêu Thiên.

“Hoàng thúc.” Nói xong trình thư lên. Đợi cho Tiêu Thiên xem qua, hiểu ý nở nụ cười.

“Hảo, Mặc nhi thật sự đã trưởng thành, ba năm này không có uổng công ngươi vất vả.” Tiêu Thiên tựa hồ cũng nhiều chút nếp nhăn, nhưng thân thể coi như cường tráng. Đợi cho xử lý xong hết thảy, Tiêu Tử Mặc cũng không có lập tức hồi cung, nàng không có quên nỗi nhớ vướng bận trong lòng mình, cho dù đã ba năm trôi qua.

Dứt khoát đứng trước gian phòng trước mặt, bồi hồi vài bước, thân thủ đưa tay gõ vang cửa.

Cửa mở, hé lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, thanh nhã mang theo một tia yêu diễm, còn có trên đầu búi tóc cùng cây trâm cài quen thuộc kia. Làm Tiêu Tử Mặc không khỏi bất động, nhìn chăm chú vào hết thảy mọi thứ ngay trước mắt.

Khi Tiêu Minh Hi mở cửa ra, nghi hoặc nghĩ lúc này ai lại tới gõ cửa, phụ thân cũng chưa bao giờ tới phòng của mình. Nhất thời mở cửa liền nhìn thấy được người trước mắt đang nhìn mình không chuyển mắt. Thoáng có khuôn mặt có chút biến hóa, Tiêu Minh Hi suy nghĩ, liền gợi lên tươi cười:

“Thái Tử điện hạ, có chuyện gì khiến cho ngài lại dại ra như thế?” Hắn hôm nay đã trở lại sao? Ba năm, nhớ năm đó người này hướng mình bộ dáng ngây thơ thổ lộ cùng nay thật có chút khác biệt, thoáng cao hơn mình nữa cái đầu làm mình phải hơi ngửa đầu mới thấy rõ chỉnh tề khuôn mặt, năm tháng khiến cho tính trẻ con kia biến mất, lưu lại nhiều nhất và cũng không thay đổi chính là dung nhan thành thục này. (Edit: bạn nhỏ lại dại gái giòi ~ . À nói luôn là bạn Hi chưa biết bạn Mặc là nữ nhá.)

“Ách. Ân, ta hôm nay tới gặp hoàng thúc, cho nên vừa lúc tới tìm ngươi ôn chuyện.” Bị Tiêu Minh Hi hỏi, có chút xấu hổ cười.

Hai người lại đi đến bãi cỏ nơi trước khi đi đã đến qua kia:

“Đã lâu không gặp, cũng đã ba năm đi.” Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng đạp trên cỏ đi, phát ra âm thanh “Sàn sạt”.

“Ân, Thái Tử điện hạ đi thủ ở Bắc Cương, là một chuyện tốt.” Tiêu Minh Hi đi theo ở Tiêu Tử Mặc bên cạnh.

“Hửm? Đúng thôi.” Tiêu Tử Mặc hơi dừng lại cước bộ. Tiêu Minh Hi thấy thế, cũng dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy Tiêu Tử Mặc hiện lên vẻ tươi cười, không có nói gì , liền tiếp tục đi về phía trước.

“Tiêu Minh Hi, ta cảm thấy, quan hệ của chúng ta tựa hồ nên có chút biến hóa đi.” Tiêu Tử Mặc đột nhiên nói một câu, làm Tiêu Minh Hi có chút ngây người.

“Cái gì?”

“Ách, quan hệ như vậy quá khó chịu, quá xa.” Tiêu Tử Mặc tựa hồ không có chú ý tới vẻ mặt của Tiêu Minh Hi hiện lên tia kinh ngạc, tiếp tục nói.

“Thái Tử, quan hệ của chúng ta cũng không xa, chúng ta có thể xem như quan hệ huynh muội đi.” (Edit: éc éc! có người bị dính brotherzone (¬‿¬))

“Tiêu Minh Hi, những lời ta ngày đó nói với ngươi đều là thật sự ! không có giả dối.” Tiêu Tử Mặc có chút cấp bách.

“Hửm?” Tiêu Minh Hi làm sao không biết hàm nghĩa trong đó, chỉ là không nghĩ sẽ nói ra miệng.

Hồi lâu không thấy Tiêu Tử Mặc nói gì, Tiêu Minh Hi hơi ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại ánh mắt của Tiêu Tử Mặc, tựa hồ ở bên trong thấy được sự chân thành tha thiết chớp động, làm cho Tiêu Minh Hi có chút thất thố.

Tiêu Minh Hi vẫn tránh đi ánh mắt Tiêu Tử Mặc, bởi vì nó rất nóng cháy, rất ôn nhu, làm cho người ta có chút hơi sinh ra cảm giác động tâm.

Gặp Tiêu Minh Hi không có lên tiếng, Tiêu Tử Mặc cúi đầu, có chút mất mát, đơn giản khoanh chân ngồi trên cỏ. Tiêu Minh Hi thấy vậy, không hề động, vẫn như cũ đứng ở một bên, ánh mắt hơi chuyển hướng nhìn Tiêu Tử Mặc. Đột nhiên Tiêu Tử Mặc quay đầu lại, lộ ra nụ cười sáng lạn:

“Cùng nhau ngồi xuống a, thực thoải mái.” Tựa hồ vừa rồi việc bị cự tuyệt kia không sao.

Tiêu Tử Mặc tươi cười rất chói mắt, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Tiêu Tử Mặc tầm mắt từ đầu đến cuối không rời trên người Tiêu Minh Hi, thẳng đến khi nàng ngồi xuống ở bên cạnh mình, cũng không có rời đi. Có lẽ chính bởi vì loại quan hệ này, khiến hai người tựa hồ như có một bức tường vô hình ngăn cách, không xa không gần.

Đang lúc Tiêu Tử Mặc ở Vận Mặc Cung dùng bữa tối, lí công công đến truyền tin phụ hoàng triệu kiến mình. Tiêu Tử Mặc sợ rằng có việc gì gấp, không dùng xong cơm liền vội vàng đi về hướng Chính Kiền Cung. Khi bước từ cửa vào trong cung, Tiêu Tử Mặc liền thấy thân ảnh của Tiêu Hạo, ngồi ở trên long ỷ, như ngày xưa cao lớn, nhưng đã có một tầng tái nhợt bao phủ.

“Phụ hoàng.”

Tiêu Hạo chuyển đầu qua, mặt lộ vẻ mỉm cười nhìn Tiêu Tử Mặc:

“Mặc nhi, ngươi cách phụ hoàng gần một chút.”

Tiêu Tử Mặc hơi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, liền tới gần chút.

“Mặc nhi, phụ hoàng có chút chuyện trọng yếu cần nói cho ngươi biết. Sợ nếu không nói, vì vốn không còn bao nhiêu cơ hội nói.” Tiêu Hạo lời nói lộ ra tia lo lắng.

“Phụ hoàng mời nói, nhi thần nhất định ghi nhớ.” Tiêu Tử Mặc biết thân thể Tiêu Hạo hiện tại giống như lá cây lung lay sắp đổ, tùy thời đều có khả năng biến thành lá khô rụng.

“Muốn cho ngươi biết khi ngồi lên vị trí quân chủ Đại Tiêu này, nhất định cần phải yêu dân của mình, ngươi hiện tại trưởng thành, mặc kệ trước kia có bất mãn phụ hoàng như thế nào, cũng đều nên vén mây nhìn trăng sáng, nên làm cho nó qua đi. Đại Tiêu giang sơn sau này ở trên tay ngươi nhất định phải bảo vệ cho tốt, nếu có chút khả năng, làm cho Đại Tiêu trăm ngàn năm lập thế, nếu không thể thực hiện, phụ hoàng cũng không trách ngươi. Về sau hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi quyết đoán, thời điểm đã đến lúc phụ hoàng nên buông tay.” Khi Tiêu Hạo nói những lời này, trong giọng nói không thấy một tia gợn sóng, vẫn như thế bình tĩnh.

“Phụ hoàng, nhi thần.” Tiêu Tử Mặc có chút nghẹn ngào, trước kia bất mãn phụ hoàng bức mình làm những chuyện tình này, luôn đối với chính mình rất nghiêm khắc, nhưng khi người tự chính mình nói ra, Tiêu Tử Mặc trong lòng không có cảm giác thoải mái.

“Mặc nhi, tuy rằng ngươi cơ bản không cần gánh vác phần gánh nặng này, nhưng hiện tại đến thời điểm này ngươi không thể từ chối nó được, phụ hoàng vẫn hy vọng ngươi có thể kiên cường, khởi động một mảnh trời này.” Tiêu Hạo chính mình cũng hiểu được bản thân có lỗi với nữ nhi, từ nhỏ đến lớn, luôn đối với nàng rất hà khắc.

“Phụ hoàng, nhi thần đã biết, nhất định không cô phụ tâm ý người dạy bảo.” Tiêu Tử Mặc hốc mắt có chút phiếm hồng.

Ban đêm hoàng cung mọi người thường xuyên lui tới giống nhau như bình thường, Tiêu Tử Mặc nằm ở trên chiếc giường quen thuộc, nhưng nàng vẫn chưa có cảm giác hoàn toàn thích ứng. Biết trầm mình trong đêm dài, nàng mới nhợt nhạt ngủ.

“Thái Tử điện hạ, bên ngoài có rất nhiều người muốn cầu kiến người.” Vân Đồng thái độ khác thường, vẻ mặt kích động tiến vào kêu Tiêu Tử Mặc.

“Hửm? Chuyện gì?” Tiêu Tử Mặc miễn cưỡng mở ra mí mắt, nhìn thấy Vân Đồng, chống tay, ngồi dậy.

“Bên ngoài có một đám người, nói yêu cầu gặp người, nhìn qua thập phần sốt ruột.” Vân Đồng nói như nuốt cả quả táo.

Tiêu Tử Mặc vừa đi ra bên ngoài, trước mắt chứng kiến thật đồ sộ, một đám người đứng ở Vận Mặc Cung, nhìn xuống đều biết những người này, vừa thấy Tiêu Tử Mặc đi ra, liền đồng loạt quỳ xuống:

“Thái Tử điện hạ, Hoàng Thượng giờ mẹo đột nhiên băng hà, cả quốc bi thống, Vân phi nương nương giờ phút này đang canh giữ ở bên người hoàng thượng, vi thần nhờ tiến đến thỉnh Thái Tử điện hạ đi tới Chính Kiền Cung.”

Nghe đến mấy lời nói này, Tiêu Tử Mặc đầu nhất thời trống rỗng, phụ hoàng như thế nào sẽ nhanh như vậy. Đả kích đến quá nhanh, Tiêu Tử Mặc cánh tay hơi run run. Hôm qua phụ hoàng còn cùng mình nói chuyện, chẳng qua ngắn ngủn vài cái canh giờ, hết thảy đều mất hết.

Tiêu Tử Mặc hoảng thần đi vào Chính Kiền Cung, khi nhìn thấy Tiêu Hạo bình yên nằm ở trên giường, đã không thấy một tia sự sống, Vân phi quỳ gối một bên.

“Phụ hoàng.” Tiêu Tử Mặc “Bùm” Một tiếng hai đầu gối quỳ xuống, nước mắt khống chế không được theo mặt rơi tích tắc xuống dưới, Vân phi thấy một màn này hốc mắt cũng đỏ lên, cúi đầu.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Thái Tử, nhân phẩm quý trọng, nhất định có thể kế thừa đại thống, khiến cho Đại Tiêu ta thịnh thế, kế vị ngôi hoàng đế. Khâm thử.” Lí công công đọc tuyên triệu. Mọi người có mặt đều quỳ xuống lắng nghe.

Một ngày này, Tiêu Tử Mặc vẫn không thoát khỏi bi thương, dù sao sự tình tới rất đột ngột, trong lòng luôn kháng cự. Một người ngồi ở trước cửa Vận Mặc Cung, tối nay cung đình trở nên phá lệ lạnh lẽo. Ngày xưa ánh trăng nhu hòa cũng khiến cho người ta khó có thể thân cận.

“Mặc nhi.” Một tiếng kêu đem Tiêu Tử Mặc đang trầm tư bừng tỉnh.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân phi hướng chính mình đi tới. Tiêu Tử Mặc liền đứng lên, phất tro bụi trên vạt áo.

“Vào đi thôi, bên ngoài gió lạnh.” Vân phi lúc này đã đi đến trước mặt Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc không có lên tiếng, gật đầu.

“Mặc nhi, ngươi là nữ tử phải không?” Vân phi mặt không đổi sắc hướng Tiêu Tử Mặc nói nghi vấn. Tiêu Tử Mặc nghe lời này, giống như chim sợ cành cong dùng ánh mắt cảnh giác kinh ngạc nhìn về phía Vân phi.

“Xem ra, là sự thật. Phụ hoàng ngươi đều đã nói cho ta biết, mấy năm nay cũng vất vả cho ngươi. Nhưng ngày sau tất nhiên càng vất vả hơn nhiều, thân phận của ngươi rất khả năng phải che giấu cả đời.” Vân phi hiển nhiên đối với thân phận nữ tử của Tiêu Tử Mặc không có nhiều kinh ngạc lắm.

“Như thế a, cũng tốt.” Tiêu Tử Mặc nói xong ánh mắt nhìn hướng ra phía ngoài.

“Vậy tốt rồi, ta biết ngươi hôm nay đã bị đả kích lớn, chuyện tình của Hoàng Thượng ít nhiều ảnh hưởng tâm tình của ngươi. Nhưng ngày mai là lễ kế vị của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể nhấc tinh thần lên đối mặt với những thử thách ngày sau.” Vân phi khi nói lời này xong, liền đứng lên, vẻ mặt trấn tĩnh.

“Mặc nhi biết.” Tiêu Tử Mặc hiển nhiên hiểu được sự thật nếu việc này phát sinh liền không thể thay đổi, cần tiếp tục phải hoàn thành.

“Vậy tốt rồi, sớm nghỉ ngơi đi.” Vân phi mỉm cười, liền rời khỏi Vận Mặc Cung.

Mặc nhi, đứa nhỏ này làm cho người ta có chút lo lắng a, Hoàng Thượng, ta đáp ứng đã người hảo hảo chiếu cố Mặc nhi, hy vọng hết thảy mọi việc đều tốt hơn.

Hết thảy mọi việc bắt đầu từ ngày mai sẽ thay đổi, không, có lẽ từ hôm nay trở đi mà bắt đầu thay đổi. Tiêu Tử Mặc xoay người hướng trong cung đi đến, phía sau lưu lại vài ánh trăng chiếu vào Vận Mặc Cung.

Edit: truyenhdt.com đang bị điên! Và ta cũng sắp điên theo rồi ヽ (`Д’)ノ