Chương 13: Thi đấu

Hôm nay là một ngày trọng yếu trong hai năm qua, bốn người đều sớm đã đến. Ngay cả Nhiều Nhạc hôm nay cũng thức dậy rất sớm, tối hôm qua cũng không phải không có uống rượuđiều này làm cho Tiêu Tử Mặc có chút hoài nghi, không khỏi liếc hơn vài lần, nhưng không cách nào phát hiện khác thường, cũng liền từ bỏ. Từ trong ngăn tủ lấy ra dây cột tóc hoàng kim màu vàng, lần này không phải cột vào trên búi tóc, mà là quấn ở trên trán. Hôm nay vô luận thành công hay thất bại, chính mình đều phải phát huy bản thân.

Sau khi tự mình chuẩn bị xong, cả bốn người cùng nhau đi về hướng sân huấn luyện. Mặt trời Phương đông lộ ra chút ánh sáng, Nhiều Nhạc ở một bên làm nóng thân thể, khuôn mặt hiện vẻ ác liệt. Lưu Quân cùng Lưu Ngang dựa vào dưới tàng cây, lẳng lặng chờ, Tiêu Tử Mặc thuận thế ngồi ở trên phiến đá, nhìn người gia tăng không ngừng, có chút đăm chiêu.

Một bóng người theo hướng xa đi đến, đợi đến gần chút liền thấy rõ là sĩ quan phụ tá.

“Các vị, hôm nay là một ngày quan trọng, liên quan đến tiền đồ của các vị, thỉnh thận trọng đối đãi.”

Dưới đài chỉ truyền đến một trận âm thanh thổn thức, mọi người tựa hồ đều có chút bất an cùng hưng phấn. Muốn vào được hai cái hạng mục, một là kiểm tra võ công cơ bản bình thường, hai là muốn cùng sĩ quan phụ tá đối kháng.

“Nhiều Nhạc.” Sĩ quan phụ tá cầm cuốn sổ ghi chép hô. Hồi lâu không thấy phản ứng. Tiêu Tử Mặc vội vàng đi qua đẩy :

“Nhiều Nhạc, tới phiên ngươi kìa, nhanh lên.” Bị gọi Nhiều Nhạc lăng lăng nhìn Tiêu Tử Mặc liếc mắt một cái, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng chạy đi lên.

“Như thế nào?” Tiêu Tử Mặc không biết trận này đối Nhiều Nhạc có bao nhiêu quan trọng, có thể khiến hắn trở nên khác thường như vậy.

“Còn tốt.” Nhiều Nhạc đầu cũng không nâng đi sát bả vai Tiêu Tử Mặc mà qua. Tiêu Tử Mặc ở bên cạnh nhìn bóng dáng của Nhiều Nhạc có chút thất thần.

“Tiêu Mạnh.” Xa xa truyền đến tiếng kêu to. Nghe được tiếng la, Tiêu Tử Mặc vội vàng chạy chậm đi qua. Một bộ cơ bản quyền pháp cùng côn pháp, cùng bắn tên đối Tiêu Tử Mặc mà nói không phải chuyện gì khó.

“Hảo.” Sĩ quan phụ tá vung tay lên, Tiêu Tử Mặc thấy thế liền lui xuống.

Thứ nhất hạng rất nhanh liền có kết quả, bốn người đứng ở giữa cũng không nói gì nhiều lời lắm, mà đều tự im lặng đứng ở một góc.

“Hiện tại ta công bố thứ hạng bài kiểm tra, những người đủ tư cách: Lí thị, Chu Tiểu Minh, Quyền Tần…… Sĩ quan phụ tá liên tiếp đọc tên, Nhiều Nhạc vẻ mặt rối rắm nhìn.

“Nhiều Nhạc, Lưu Quân, Lưu Ngang” Khi nghe đến tên mình, ba người không khỏi có chút hưng phấn, Nhiều Nhạc đang nắm chặt tay cũng chậm rãi buông lỏng ra chút. Còn lại cuối cùng một cái tên, nói xong sĩ quan phụ tá ánh mắt liếc về phía Tiêu Tử Mặc: “Tiêu Mạnh”, lúc này, Tiêu Tử Mặc nhìn đến Nhiều Nhạc đang hướng chính mình cười nhẹ.

“Ta gọi đến tên thì lưu lại, còn những người khác có thể thu thập hành lý đi.” Sĩ quan phụ tá lời nói thật không có cảm tình, bất quá quả thật là như thế này, không được thông qua chính là cái gì cũng không được. Đảo mắt là có thể nhìn đến tốp năm tốp ba người tản ra.

Buổi trưa trôi qua được một canh giờ, bài kiểm tra thứ hai liền bắt đầu.

Sĩ quan phụ tá cầm trong tay cây Mộc Côn đứng ở bên trên.

“Lượt thứ nhất, Lí thị.” Nói xong đưa cho hắn một cây côn tử.

“Phanh” Hai cây gậy gộc va chạm cùng một lúc. Lí thị cầm trong tay gậy gộc lảo đảo vài bước, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy sĩ quan phụ tá không chút sứt mẻ đứng ở tại chỗ, không khỏi một phen mồ hôi lạnh, hồi phục lại nắm chặt gậy xông lên phía trước.

“Rầm”, gậy chỉ thẳng cổ Lí thị, sĩ quan phụ tá mặt không chút thay đổi nhìn người trước mắt.

“Có thể đi, xuống đi.”

“Kế tiếp.” Sĩ quan phụ tá quay đầu hô.

“A.” Còn chưa phục hồi tinh thần từ trận tỷ thí khi nãy lại, chỉ thấy người kế tiếp đã muốn té trên mặt đất, mọi người nhất thời đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Lưu Quân.” Sĩ quan phụ tá nhìn danh sách trên tay.

Thân thể vốn có chút cường tráng Lưu Quân cầm trong tay gậy đi lên, chợt nhìn qua sĩ quan phụ tá cũng không sai biệt lắm.

Không biết là nguyên nhân thân thể, hay do thực lực chênh lệch, Lưu Quân quyết đoán chống đỡ hồi lâu, thẳng đến thể lực chống đỡ hết nổi, mới lộ ra lỗ hổng, bị sĩ quan phụ tá đánh bại. Tiếp theo chính là Lưu Ngang, tự nhiên so với huynh trưởng thì yếu hơn, hai ba gậy liền bại xuống. Lưu Ngang mặc dù thể nhược nhiều bệnh, không tốt nên tập võ, nhưng trí tuệ hơn người, lời nói thường là vẽ rồng điểm mắt chi bút*.

(Edit : https://vn.minghui.org/news/63594-nguon-goc-cau-thanh-ngu-ve-rong-diem-mat.html bấm vào link để biết nguồn gốc của câu này :)))) )

Đảo mắt nhìn, đã thấy Nhiều Nhạc mân mê trước hai tay, một bộ dáng nhăn nhó, không khỏi làm Tiêu Tử Mặc buồn cười.

“Nhiều Nhạc.”

“A.” Nhiều Nhạc bừng tỉnh ngẩng đầu, chỉ thấy một gậy ngang trời bay tới, trở tay không kịp Nhiều Nhạc thân thủ đưa tay đoán lấy, nhưng vẫn bị đυ.ng phải đầu.

“Là ai a?” Nhiều Nhạc nhất thời tâm đau tiếc.

“Tiểu Nhiều, đã tới lượt ngươi lên a.” Tiêu Tử Mặc cười như không cười tới gần. Nhiều Nhạc thấy biểu tình này của Tiêu Tử Mặc: “Tiêu Mạnh, ngươi làm cái gì.” Nói xong thân thủ đưa tay sờ cái trán.

“Tiểu Nhiều, không cần suy nghĩ nhiều, hết sức mình là tốt rồi, chúng ta đều tin tưởng ngươi.” Tiêu Tử Mặc cầm tay Nhiều Nhạc.

Nhiều nhạc sửng sốt, trong lòng một trận cảm động, nhất thời trở nên rất tự tin: “Biết.” Cũng nắm tay Tiêu Tử Mặc.

“Nhiều Nhạc.”

Giương mắt nhìn lên, đến phiên của mình.

“Tiêu Mạnh, tin ta.” Hiển nhiên cười nói.

Tiêu Tử Mặc vung tóc, cười yếu ớt nhìn phía trước. Nhiều Nhạc thấy vậy, quay đầu ánh mắt khiên bỉ liếc nàng, cũng không quay đầu lại rồi đi.

Ngay từ đầu, Nhiều Nhạc liền toàn lực, đối với sĩ quan phụ tá triển khai công kích mãnh liệt. Vung gậy tốc độ nhanh hơn, sĩ quan phụ tá nhướng mày, thả người nhảy, lui ra phía sau mấy bước. Đợi đứng vững, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Nhiều Nhạc nắm chặt gậy vẻ mặt bình tĩnh. Lập tức chân một đạp, phi thân về phía trước, gậy đánh về phía Nhiều Nhạc. Nhiều Nhạc nhìn không chuyển mắt, ngay lúc gậy cách chính mình không đến một tấc xa,”rầm” lui ra phía sau từng bước, đề côn rớt xuống. Một cỗ lực lớn đánh thẳng vào Nhiều Nhạc, làm hắn không ngừng lui về phía sau, hai tay cầm côn, miễn cưỡng làm động tác của sĩ quan phụ tá ngừng lại. Nhất thời bàn tay bắt đầu run lên, trái tim kịch liệt nhảy lên, hắn thở sâu, hẳn là do vừa tiếp một côn kia.

“Sĩ quan phụ tá, lại lãnh giáo.” Nhiều Nhạc hơi chút tạm dừng, liền phục lại đề côn.

Sĩ quan phụ tá chậm rãi bày ra tư thế, một bên Tiêu Tử Mặc bình tĩnh nhìn hết thảy, trong lòng cũng có chút không yên.

“A.” Trong phút chốc, Nhiều Nhạc cầm côn liền hướng sĩ quan phụ tá phóng đi, gậy ngay trước rất nhanh vận chuyển, làm cho người ta nhìn xem không khỏi có chút hoa mắt. Sĩ quan phụ tá thét lớn một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm gậy rất nhanh bay tới, giống như muốn nhìn xuyên qua.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sĩ quan phụ tá trong tay gậy vung lên, hai tay cầm côn, hướng lên trên nâng lên, xem ra là muốn nghênh đón Nhiều Nhạc một gậy này.

“Phanh” Một thanh âm vang lên, hai cây gậy hung hăng va chạm cùng một chỗ.

“Nha.” Nhiều Nhạc phát ra gầm lên giận dữ, trên trán gân xanh tùy theo bạo lên, có chút dọa người.

Một lát giằng co, “A” một tiếng, chỉ thấy Nhiều Nhạc phi ra, hung hăng ngã sấp xuống đất.

Tiêu Tử Mặc sửng sốt, vội vàng chạy qua: “Tiểu Nhiều, ngươi có sao không?” Thân thủ đưa tay lắc Nhiều Nhạc lúc này hai mắt nhắm nghiền, hắn vẻ mặt tái nhợt, trên trán đọng mồ hôi chảy xuống. Mắt vừa chuyển, Tiêu Tử Mặc thấy gậy ở một bên, chỉ thấy gậy ngay trước mặt mất đi một khúc, chỉ còn giữa ngón tay lớn nhỏ. Giờ phút này Lưu Quân cùng Lưu Ngang cũng chạy lại đây, lo lắng nhìn tình huống của Nhiều Nhạc.

“Ân. Tiêu Mạnh, ta không sao. A, ta thua.” Nhiều Nhạc trong mắt lộ ra mất mát.

“Không có việc gì, Tiểu Nhiều, ngươi rất lợi hại, về phần tiểu tử kia, ta tiếp giúp các ngươi giáo huấn, ngươi chờ xem kịch vui.” Tiêu Tử Mặc xem Nhiều Nhạc không trở ngại, liền trêu đùa nói.

Nhiều Nhạc kéo khóe miệng, thân thủ đưa tay vỗ bả vai Tiêu Tử Mặc. Lưu Quân một bên giúp đỡ Nhiều Nhạc đứng lên .

“Tiêu Mạnh.”

Nghe đến tên của mình, Tiêu Tử Mặc cầm lấy gậy của Nhiều Nhạc, thân thủ đưa tay dùng một chút sức, ngay trước một đoạn ngắn hoàn toàn chặt đứt. Bước về hướng đài tỷ thí, hai chân dùng sức, nhảy lên đài tỷ thí. Sĩ quan phụ tá mặt không chút thay đổi đứng tại chỗ, nhưng Tiêu Tử Mặc cũng biết Nhiều Nhạc tuy rằng thua, nhưng Nhiều Nhạc một gậy kia đã dùng toàn lực, tất nhiên khiến sĩ quan phụ tá thụ thương không nhẹ. Sĩ quan phụ tá tự nhiên biết, vừa rồi chính mình bụng dưới một trận đau nhức, tu dưỡng một lát hơi áp chế xuống.

“Ngươi ra chiêu đi.”

“Tại hạ vẫn là cho sĩ quan phụ tá ra chiêu đi, dù sao ngài cũng có thương tích trong người.” Tiêu Tử Mặc nhợt nhạt cười, lạnh nhạt nói.

Sĩ quan phụ tá cả kinh, trừng lớn mắt nhìn Tiêu Tử Mặc. Chính mình bị hao tổn hắn như thế nào sẽ biết, chẳng lẽ võ nghệ của hắn có thể nhìn ra được sao? Nếu có thể đạt tới trình độ đó, sợ là…

“Ta đây sẽ không khách khí.” Sĩ quan phụ tá nhất thời nhất tức giận, cầm côn ra chiêu. Trường côn theo sĩ quan phụ tá lực đạo bay nhanh đến, làm cho Tiêu Tử Mặc nheo mắt lại, trong tay khí lực không khỏi tăng thêm một phần.

Dưới chân dùng lực, Tiêu Tử Mặc liền nhảy lên không, tránh khỏi một chiêu. Sĩ quan phụ tá dừng lại quay đầu, gặp Tiêu Tử Mặc bình yên vô sự đứng ở cách đó không xa, liền cầm côn phóng qua :

“Tiếp chiêu đi.” Theo một tiếng rống, lúc này gậy tựa hồ không còn là gậy, mà là sài lang đói khát. Côn chưa tới gió lớn tới trước.

“Tại hạ lĩnh chiêu.” Tay phải cầm côn vung về phần trước người, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sĩ quan phụ tá một chiêu tiếp cận, Tiêu Tử Mặc dùng nội lực, nhất thời gậy giống như một thanh kiếm sắc bén tản mát ra ánh kim chói mắt mờ mịt, thẳng tắp đón nhận trước mắt một gậy.

“Răng rắc” Âm thanh gậy gãy vang lên.

“Đa tạ, sĩ quan phụ tá.” Theo sau truyền đến đó là thanh âm Tiêu Tử Mặc.

Trước mắt tình thế đã thập phần rõ ràng. Sĩ quan phụ tá quỳ một gối xuống, khóe miệng một tia máu tươi tràn ra, trầm thấp trước đầu nhìn không ra một tia tức giận.

Tiêu Tử Mặc một tay cầm côn hướng trên vai sĩ quan phụ tá, mặt lộ vẻ thản nhiên tươi cười.

“Ha ha, không hổ anh hùng xuất thiếu niên, tại hạ nhận thua.” Nói xong sĩ quan phụ tá một tay chống đỡ chậm rãi đứng lên. Theo sau đó là một trận vỗ tay lộp bộp, tràng luận võ sôi trào.

Ngày kế, lần này luận võ tam giáp đều đứng ở một bên luận võ tràng chờ đợi mệnh. Không bao lâu, huấn luyện viên cầm trong tay quyển trục đi lên :

“Các vị, hôm nay là ngày cho các ngươi hồi báo những vất vả trong hai năm.”

Chỉ thấy Nhiều Nhạc, Lưu Quân trong mắt đều lóe ra kích động, chỉ có Tiêu Tử Mặc vẻ mặt thản nhiên.

“Quỳ xuống nghe phong.” Sĩ quan phụ tá liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, chưa nói cái gì.

“Nhiều Nhạc, Lưu Quân, ngay hôm đó bắt đầu phong các ngươi Tả – Hữu sĩ quan phụ tá.”

“Đa tạ đại nhân.” Chỉ thấy vẻ mặt vui sướиɠ của Nhiều Nhạc.

“Tiêu Mạnh, đặc phong Ngự Tiền Tiên Phong, sau này tả hữu sĩ quan phụ tá nghe ngươi phân phó.”

Tiêu Tử Mặc nhìn thoáng qua hai người quỳ trên mặt đất, lộ vẻ mỉm cười.

“Đa tạ đại nhân.” Nói xong tiếp nhận quyển trục.

Vài lời của edit: ta đọc thì hiểu nhưng lại chả biết nên giải thích với các ra sao *bụm mặt* *chạy*