Chương 12: Về quân doanh

“Ngươi nhìn xem, đổi được nhiều như vậy.” Đợi Tiêu Tử Mặc đến gần, quơ quơ chiếc túi trong tay nói.

Làm Tiêu Minh Hi từ trong suy nghĩ phục hồi lại: “Đúng a.” Bày ra một tia mỉm cười.

Tiêu Tử Mặc tay cầm cái túi bạc vụn to kia, ước lượng, cũng lộ ra bộ mặt tươi cười :

“Chúng ta đi thôi.”

Tiêu Minh Hi gật đầu, song song cùng Tiêu Tử Mặc đi ở trên đường. Nàng không biết vì sao sẽ cùng Tiêu Tử Mặc đi cùng nhau ở trên đường xá phồn hoa này, nhưng khi nghe đến câu nói kia, nó làm nàng không tự chủ được bản thân mình.

“Đúng rồi, tiêu tiểu thư, tại hạ đến nay trừ bỏ biết tên của ngươi, đối với ngươi cũng hoàn toàn không biết gì cả.” Tiêu Tử Mặc nhíu mày, rõ ràng có chút nịnh nọt.

Tiêu Minh Hi nhìn nàng liếc mắt một cái, nhưng một cái liếc mắt này dừng ở trên người Tiêu Tử Mặc đặc biệt lâu. Khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ, thấy vậy, Tiêu Tử Mặc trừng mắt nhìn, biểu tình có chút quẫn bách.

“Ha ha.” Tiêu Minh Hi thấy bộ dáng của nàng như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười :

“Thế tiêu công tử, còn muốn biết chuyện gì?”

“Này, này……” Tình huống này càng làm Tiêu Tử Mặc mất tự nhiên, chính mình rõ ràng chủ động, như thế nào bất giác biến thành bị động đây.

Tiêu Minh Hi dư quang liếc Tiêu Tử Mặc, do dự nửa ngày :

“Tiêu công tử, tiểu nữ cũng không phải cái gì đại nhân vật, chẳng qua là giữa thiên hạ mờ mịt một nhấc chân thôi.” Vừa dứt lời, nàng chậm rãi thở dài.

“Tiểu thư vì sao lại nói như vậy đây? Thiên hạ ai mà không muối bỏ bể*, ai có thể tài trí hơn người.” Tiêu Tử Mặc nhìn thấy như thế thương cảm Tiêu Minh Hi, cũng nói ra chính mình cảm khái.

(Edit: bà mợ ơi ~ ta ghét tra mấy câu thành ngữ dễ sợ ._. . Theo như ta kiếm đc từ chị gg thì câu nó là :

Như muối bỏ bể

Bôi thủy xa tân

杯水车薪

桮水車薪

bēi shuǐ chē xīn


Dịch nghĩa: Như muối bỏ bể

Chẳng thấm vào đâu.)

Tiêu Minh Hi khó hiểu nhìn Tiêu Tử Mặc lộ ra bộ mặt u sầu, liền nổi lên ý định trêu đùa nàng :

“Sợ rằng công tử cũng không phải là người tầm thường đi?”

“Ách, tại hạ cũng giống như tiểu thư, không có gì khác biệt, không có khác biệt.” Tiêu Tử Mặc muốn nói ra nhưng lại nuốt vào.

Tiêu Minh Hi mỉm cười, liền quay đầu đi, cũng không nói nữa. Tiêu Tử Mặc thấy vậy, cũng dần bình tĩnh xuống.

Ánh đèn l*иg trên phố không biết khi nào tắt dần, bất tri bất giác hai người đi cùng nhau một đường này, đứng trước một tiểu tửu quán liền ngừng lại, người chung quanh cũng trở nên rất thưa thớt, sợ là đã đêm. Tiêu Tử Mặc xấu hổ cười :

“Bất tri bất giác đi lâu như vậy rồi.” Nói xong thăm dò nhìn trái phải.

“Đúng vậy, chính mình cũng chưa từng đi hết phố này a, không nghĩ tới ở đây có một tiểu tửu quán để nghỉ chân.” Tiêu Minh Hi nói xong ánh mắt liếc hướng tiểu tửu quán không có một người khách nhân.

“Kia, có thể hay không cho tại hạ biết nơi ở của tiểu thư, tại hạ đưa người trở về được chứ?” Tiêu Tử Mặc hiện tại đối Tiêu Minh Hi hỏi vấn đề này có điểm quẫn bách.

Tiêu Minh Hi thu hồi ánh mắt, nhìn xa xa, nhợt nhạt cười:

“Đa tạ công tử, vẫn là không nhọc phiền công tử, tiểu nữ một người trở về là tốt rồi.” Tiêu Minh Hi cũng không muốn bại lộ thân phận, tuy rằng nàng cũng hiểu được Tiêu Tử Mặc thân phận không đơn giản.

Tiêu Tử Mặc nghe xong rõ ràng có chút mất mát, nhưng vẫn không thể làm được gì nói: “Như vậy a, kia tiểu thư đi đường cẩn thận.” Nói xong ánh mắt lo lắng nhìn Tiêu Minh Hi.

“Ân, tiểu nữ xin cáo từ, công tử đi thong thả.” Tiêu Minh Hi chăm chú nhìn Tiêu Tử Mặc một lát, quay đầu chậm rãi rời đi, lưu lại trong tâm trí Tiêu Tử Mặc là bóng dáng dần xa kia.

Đợi cho tấm lưng kia biến mất ở đầu đường, Tiêu Tử Mặc mới không đành thu hồi ánh mắt, bây giờ mới chú ý đến tửu quán vắng vẻ kia. Ngày mai phải bắt đầu đi, Nhiều Nhạc bọn hắn có thể đã trở lại sao? Nghĩ thế Tiêu Tử Mặc liền bước vào trong tửu quán, tiểu nhị đang gục đầu trên bàn bị cước bộ kinh động, ngẩng đầu lên, thấy có người đi đến, liền “Thông suốt” đứng lên :

“Vị khách quan này, muốn ăn cái gì?” Khó được có khách đến, hơn nữa tại đây như thế đêm dài, điều này làm cho tiểu nhị có vẻ tràn ngập nhiệt tình.

“Ân, ta muốn một chích thiêu kê, một mâm toái hoa sinh*, cho ta một vò rượu hảo.” Tiêu Tử Mặc thuận miệng nói một ít.

(Edit: cái chích thiêu kê ấy hình như là món gà nướng, còn mâm toái hoa sinh thì ta chịu (─‿‿─) )

“Vâng, xin khách quan chờ một chút.” Nói xong tiểu nhị liền quay đầu rời khỏi.

Một lúc sau, Tiêu Tử Mặc trong tay mang theo này nọ từ tửu quán đi ra, nếu bọn hắn đã trở lại, liền cùng bọn hắn tụ tập uống vài chén, nếu còn chưa trở về, chính mình uống coi như hưởng thụ, nghĩ thế Tiêu Tử Mặc liền hướng vương phủ đi đến.

Phòng ốc xá nho nhỏ vẫn như cũ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng truyền đến từng đợt tiếng ngáy rất nhỏ, Tiêu Tử Mặc không khỏi trong lòng vui vẻ, dần thích ứng hoàn toàn với bóng tối, Tiêu Tử Mặc thấy Nhiều Nhạc ngã chỏng vó nằm, đảo mắt vừa thấy, Lưu Quân cùng Lưu Ngang cũng ngủ ở trên giường, liền đi tới :

“Tiểu Nhiều, Tiểu Nhiều.”

Nhiều Nhạc nhíu mày, đưa tay quơ loạn vài cái, xoay người liền muốn ngủ :

“Tiểu Nhiều, ta mang thức ăn đến, đứng lên.” Tiêu Tử Mặc một phen kéo mặt Nhiều Nhạc.

“Hửm? Là ai a? Đang tối muốn làm cái gì?” Nhiều Nhạc tức giận ngồi dậy.

“Tiểu Nhiều sao?”

“Ân, Tiêu Mạnh sao? Ngươi đã về rồi.” Nhiều Nhạc trừng mắt nhìn, đợi khi thấy rõ người trước mắt chuyển biến thập phần cao hứng, trên mặt biểu tình phong phú.

“Ân, mau đứng lên.” Nói xong cầm đống đồ trên tay đi.

Nhiều Nhạc một tay xốc chăn, liền đi lên:”Ta đi gọi bọn hắn đã.”

Tiêu Tử Mặc thấy hai huynh đệ hắn đang ngủ say, do dự: “Ta xem bọn hắn ngủ rất trầm, đừng quấy rầy bọn hắn.”

Hai người xếp bằng ngồi ở tiểu viện, chỉ có tiếng kêu của côn trùng làm bạn.

Tiêu Tử Mặc chậm rãi cầm chén rượu lên uống, cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống cổ họng của mình :

“Các ngươi, như thế nào sớm như vậy đã trở lại?”

Đang ở một bên ăn thịt Nhiều Nhạc vừa nghe liền buông đồ ăn trong tay xuống: “Ta nói Tiêu Mạnh a, ngươi như thế nào muộn như vậy mới trở về, ba người chúng ta đã tới từ ba ngày trước. Chúng ta còn nghĩ ngươi không đến ước hẹn đây?” Nhiều Nhạc lộ ra biểu tình phiền muộn.

Ước hẹn Tiêu Tử Mặc tự nhiên là nhớ rõ: “Tiểu Nhiều, ta không nghĩ tới các ngươi sớm như vậy đã đến, ta như thế nào có khả năng sẽ thất hẹn đây? Ngươi xem ta xem chính là người tốt đi.” Tiêu Tử Mặc xoa diệu bầu không khí căng thẳng xuống, vỗ bả vai Nhiều Nhạc.

Nhiều Nhạc liếc mắt một cái, còn nhân tiện bĩu môi, rõ ràng không tin tưởng.

“Ngày mai có thể nắm chắc phần thắng không?” Nhiều Nhạc nhìn người trước mắt mình.

“Nắm chắc sao? Ta không tính qua, nhưng mà ta cũng sẽ cố gắng hết sức là tốt rồi.” Tiêu Tử Mặc cũng không nghĩ sẽ nắm chắc qua được này nọ.

“Cũng đúng.” Nói xong lại bắt dầu cầm thức ăn trên tay, tiếp tục ăn.

Tiêu Tử Mặc chống đỡ thân thể Nhiều Nhạc đi vào trong phòng, không biết là ngủ hay là say, Nhiều Nhạc liền nằm ở trên sàn nhà, Tiêu Tử Mặc cũng không nhẫn tâm để hắn nằm ở chỗ này, nhớ tới mùa đông gió đêm lớn, sợ cảm lạnh, cũng ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai, liền làm người tốt, đỡ Nhiều Nhạc vào trong nhà, nhưng không có ý thức thân thể thật sự nặng, kết quả là, biến thành tình huống như hiện giờ.

Một phen đem Nhiều Nhạc quăng lên trên giường hắn, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Tiêu Tử Mặc lộ ra tươi cười. Chính mình cũng nằm ở trên giường, hơi thở quen thuộc tràn ngập ở trong phòng, làm cho Tiêu Tử Mặc cảm thấy an tâm, nhìn lên trần nhà bị tàn phá, mấy cây cột đã muốn vỡ, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cánh cửa ngoài phòng lay động. Sững sờ nhìn, Nhiều Nhạc, Lưu Quân, Lưu Ngang đang ở bên cạnh mình, trước sau như một. Xuyên thấu qua ánh trăng mơ hồ Tiêu Tử Mặc nhìn qua khuôn mặt Nhiều Nhạc đang ngủ say, hiện lên khuôn mặt kiên định, mặt khác Lưu thị huynh đệ, bộ dáng trầm tĩnh lại tựa hồ cất dấu nội tâm nhiệt huyết. Chậm rãi nhắm mắt lại, nội tâm của mình cũng như vậy kiên định, dần dần chìm vào giấc ngủ.