Ngày hôm sau khi ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi vào Vận Mặc Cung, Tiêu Tử Mặc hé mở đôi mắt, dần dần thích ứng với ánh sáng mãnh liệt.
Tiêu Tử Mặc ngồi dậy, nhất thời cảm giác đầu óc thật sự choáng váng. Nhớ tới tối hôm qua uống nhiều rượu, liền lấy tay đỡ đầu xoa huyệt thái dương:
“Vân Đồng, Vân Đồng?” Liên tục kêu vài tiếng, lại không có người đáp, sợ là tối hôm qua cũng uống nhiều, còn chưa tỉnh lại. Tiêu Tử Mặc cười khổ lắc đầu. Chính mình mặc kiện quần áo liền đi ra ngoài.
Đại niên lần đầu, trước đi thỉnh an phụ hoàng. Nghĩ liền hướng Chính Kiền Cung đi đến. Chỉ thấy Tiêu Hạo ngồi ở trên ghế nằm, bụng trước một tầng chăn bạc, mí mắt đóng chặt, ở cách đó không xa một cái hỏa lò.
Mùa đông mà không có hỏa lò thì thật sự rất lạnh a, Vân phi đưa đến một cái tọa ỷ, gắt gao tựa vào Tiêu Hạo bên người. Tiêu Tử Mặc nhìn thấy hình ảnh như thế tâm liền ấm áp, tựa hồ xua tan đi một ít không khí lạnh của mùa đông này, chà chà tay, liền đi vào.
“Phụ hoàng, Vân phi nương nương.”
Tiêu Hạo nghe được thanh âm, mở mắt, nhìn thấy Tiêu Tử Mặc đến, không khỏi lạnh nhạt cười.
“Mặc nhi, sớm như vậy đã tới rồi.”
“Ân. Nhi thần cũng vừa mới thức dậy, liền đến nơi này hướng phụ hoàng cùng Vân phi nương nương thỉnh an.”
Tiêu Hạo nghe xong gật đầu: “Tết âm lịch, ngươi cùng Hàn Nặc bọn hắn đi ra bên ngoài hít thở không khí đi, ở lại trong cung cũng không có gì thú vị.”
Tiêu Tử Mặc không nghĩ tới Tiêu Hạo sẽ chủ động để cho chính mình đi ra ngoài, chuyện từ trước đến giờ chưa phát sinh.
“Phụ hoàng?”
“Đi đi.” Tiêu Hạo tựa hồ nhìn ra Tiêu Tử Mặc nghi hoặc, liền nhắm lại mắt. Tiêu Tử Mặc thấy vậy, cũng không nói thêm cái gì, liền lui xuống.
Tiêu Tử Mặc sau khi trở về, mỗi ngày trừ đọc sách thì sẽ luyện võ. Nàng còn nhớ rõ lời nói khi cùng Nhiều Nhạc bọn hắn tách ra, về phần bài thi kia, chính mình cũng ổn thỏa toàn lực ứng phó.
Tháng giêng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Đảo mắt liền tới gần tiết nguyên tiêu, mắt thấy Tiêu Tử Mặc lại muốn đi.
“Mặc nhi, ngươi ngày mai cần phải xuất hành sao?” Tiêu Hạo nhìn Tiêu Tử Mặc đứng ở trước mặt mình.
“Ân, nhi thần trở về quân doanh.”
“Ân.” Tiêu Hạo cũng hiển nhiên không nói chuyện.
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ ở đêm nay muốn đi ra cung, như vậy…” Tiêu Tử Mặc nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Mặc nhi, ngươi nghĩ như thế nào thì thế đó, nhưng phụ hoàng hy vọng ngươi nhớ kỹ chính ngươi vĩnh viễn là người trong cung. Đợi cho phụ hoàng thời điểm cần ngươi, trăm ngàn nhớ rõ trở về.” Tiêu Hạo ánh mắt nhìn nơi xa nói.
“Nhi thần chắc chắn ghi nhớ.” Tiêu Tử Mặc chân thật nói.
Đêm đó, Tiêu Tử Mặc liền một mình một người đi ra cung. Ở trên đường một mảnh phồn hoa, đèn l*иg chung quanh sáng lên, đủ loại kiểu dáng xem không khỏi có chút hoa cả mắt. Khi chính đang xem hoa đăng, bả vai đột nhiên bị người đυ.ng phải. Mà người nọ cũng không thèm xin lỗi một câu, chỉ chạy về phía trước. Tiêu Tử Mặc không khỏi tức giận, thân thủ đưa tay bắt lấy người nọ :
“Uy, đυ.ng vào người ta nên giải thích đi.”
Người nọ quay đầu lại, nhìn Tiêu Tử Mặc: “Thật có lỗi, ta chỉ là nhất thời không để ý.”
Tiêu Tử Mặc nghe vậy, liền buông lỏng tay, vừa định quay đầu tránh ra, chợt nghe người nọ nói:
“Vị công tử này, ngươi không đi phía trước xem náo nhiệt sao?”
“Cái gì náo nhiệt?” Tiêu Tử Mặc không khỏi trong lòng hiếu kỳ.
“Vị công tử này thế nhưng không biết, lí viên ngoại ở phía trước mở hội đố đèn, trả lời đúng liền có thưởng, liên tục trả lời 10 đề, giống như, giống như có thể đạt được năm mươi hai kim cùng một cái đại hoa đăng.” Người nọ vẻ mặt hưng phấn nói.
“Phải không? Ta đây liền theo ngươi đi nhìn xem.” Tiêu Tử Mặc nghe vậy, liền cảm thấy hứng thú, đi theo người nọ đi đến. Cách đó không xa là có thể nhìn đến phía trước khán giả tụ tập rất đông, bộ dáng ai ai cũng như nhau. Tiêu Tử Mặc không khỏi cảm thán.
“Có tiền liền có thể sai khiến ma quỷ.”
Không khỏi quay đầu nhìn người nọ, cũng là vẻ mặt sáng hồng, không khỏi bĩu môi.
Đợi cho Tiêu Tử Mặc đứng ổn định, phía trên có người bắt đầu nói chuyện: “Các vị, đêm nay kẻ hèn này lúc này cử hành một cái tiểu hội đố đèn, trả lời đúng đều có thưởng, nếu vị nào tài tử có thể đáp ngay cả 10 đề, này 50 kim liền hai tay dâng lên.”
Nhất thời phía dưới một trận tiếng gọi ầm ĩ, đều nghị luận. Phía trên bắt đầu ra đề mục. Mọi người có thể cả tổ đội đáp đề, cũng có thể một mình một người đáp đề.
Chỉ thấy một cái người hầu cầm một cái quyển sách đi đến trên đài, một tay lật, quyển sách liền mở ra :
“Hai điểm thiên đi lên” Đánh một chữ. Nhìn đến đề mục này, phía dưới nhất thời hỗn độn thành một mảnh.
Tiêu Tử Mặc cười nhẹ, vừa định thản nhiên tự đắc nói ra đáp án.
“Phải hay không là chữ “Quan”?” Một thanh âm ôn nhu truyền vào tai Tiêu Tử Mặc, nàng nhất thời sửng sốt, vừa định nhìn xem là ai đáp trước nàng, liền nghe được lí viên ngoại vui vẻ nói:
“Vị cô nương này hảo tài hoa, đúng là chữ “Quan”.”
Hửm? Là một nữ tử sao? Nghĩ thế Tiêu Tử Mặc quay đầu qua, thấy được khuôn mặt quen thuộc, như trước là quần áo màu tím tân trang trước thân thể, một đầu tóc đen như lưu thủy bàn trút xuống trên đầu vai, vẫn như cũ là cái cỗ trâm cài trên đầu, vẻ mặt thanh nhã nghỉ chân, không khỏi hấp dẫn ánh mắt mọi người, cũng là so với hai năm trước đẹp hơn rất nhiều. Tầm mắt dừng ở người trước mắt, Tiêu Tử Mặc ngây ngẩn cả người, giờ phút này thầm nghĩ đưa tay bắt lấy phong cảnh xinh đẹp trước mắt. Người này không phải Tiêu Minh Hi thì là ai?
Tiêu Minh Hi tựa hồ cũng cảm giác được có người đang nhìn nàng, quay đầu tìm kiếm, nhìn thấy Tiêu Tử Mặc, nhất thời cũng liền sửng sốt, theo đó nhìn Tiêu Tử Mặc mỉm cười, bỗng nhiên lại quay đầu đi.
Nụ cười làm Tiêu Tử Mặc phục hồi lại tinh thần, trong lòng không khỏi động tâm, đi về phía trước :
“Tiêu cô nương, tại hạ Tiêu Mạnh, cô nương còn nhớ rõ tại hạ sao?”
“Tiêu công tử nói đùa, bạn cũ tự nhiên là nhớ rõ.” Tiêu Minh Hi hơi xoay đầu.
Tiêu Tử Mặc giờ phút này trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, thời gian hai năm trôi qua, chính mình cùng người trước mắt bất quá chỉ hai lần gặp mặt. Ngày ngày chỉ mong người nọ đừng quên chính mình mới tốt. Nay, nghe được câu trả lời, tự nhiên cảm thấy vui vẻ, trái tim không khỏi nhảy nhót.
“Tiêu cô nương, tài hoa hơn người, không biết ta có thể hay không cùng Tiêu cô nương chung một tổ đội, cùng nhau đáp đề?” Tiêu Tử Mặc giờ phút này nói ra hy vọng trong nội tâm.
Tiêu Minh Hi không có lập tức trả lời, sau đó liền lạnh nhạt cười :
“Tự nhiên là có thể.” Chỉ có nha hoàn Cẩm Ngọc ở một bên không ngừng trừng mắt, Tiêu Tử Mặc thấy vậy cũng cười đi qua.
Tiêu Tử Mặc nghe xong, cước bộ một bước đi qua, cách Tiêu Minh Hi gần chút, hai người song song đứng. Tiêu Minh Hi cảm giác được người trước mắt đến gần chính mình chút, nhưng cũng không phát ra dị nghị.
“Hảo, xin nghe đề tiếp theo.” Lí viên ngoại nói một câu khiến mọi người thanh tĩnh. Tiêu Tử Mặc cùng Tiêu Minh Hi không khỏi ngẩng đầu, một quyển sách khác chậm rãi thả xuống dưới : “Bốn buổi tối”.
Tiêu Minh Hi một lược tự hỏi, đang định muốn nói ra trong lòng đáp án :
“Tiêu tiểu thư, đề này có thể hay không để cho tại hạ đáp?” Tiêu Minh Hi thoáng sửng sốt, gật gật đầu. Tiêu Tử Mặc chống lại ánh mắt bất mãn của Cẩm Ngọc, nhếch miệng cười.
“Tiểu thư.” Cẩm Ngọc thấy vậy, không khỏi càng tức. Tiêu Minh Hi nghe được kêu to, liền quay đầu nhìn qua, vừa vặn thấy Tiêu Tử Mặc vẻ mặt cợt nhả,”Xì” Một tiếng nở nụ cười, nhất thời Tiêu Tử Mặc thu hồi tươi cười, có chút quẫn bách.
“Cẩm Ngọc.” Tiêu Minh Hi ánh mắt ý bảo xem một chút.
“Vị công tử này, tiểu thư, các ngươi là ai tới đáp đề vậy?” Lí viên ngoại thanh âm đánh gãy Tiêu Tử Mặc tiếp tục quẫn bách.
“Nga, là tại hạ đến.” Tiêu Tử Mặc để ý cảm xúc.
“Công tử, thỉnh trả lời.”
“Ân, bốn buổi tối, buổi tối lại tái sinh tịch, tức là chữ “La”.” Tiêu Tử Mặc nâng lên khuôn mặt tự tin nhìn về phía lí viên ngoại. Tiêu Minh Hi nghe cái đáp án, thản nhiên cười, cũng không lên tiếng.
Lí viên ngoại hồi lâu không đáp lại, Tiêu Tử Mặc không khỏi sửng sốt, không chính xác sao? Thói quen tính chuyển hướng nhìn chính mình bạn hữu, chỉ thấy Tiêu Minh Hi vẻ mặt mỉm cười nhìn chính mình, trên mặt nóng lên, lại nhanh chóng vòng vo đi qua.
“Vị công tử này trả lời chính xác, đúng là chữ “La”.” Lí viên ngoại vẻ mặt tươi cười nhìn Tiêu Tử Mặc, nào biết Tiêu Tử Mặc bởi vì vừa rồi chậm chạp không lên tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, làm cho lí viên ngoại có điểm xấu hổ.
“Các vị, vị công tử cùng vị tiểu thư này đã đáp đúng hai đề , thỉnh mọi người nắm chặt cơ hội đuổi kịp.”
Đề tiếp theo : “Bán canh bán đọc”.
“Chính là chữ “Giảng”.” Tiêu Minh Hi một bộ dáng cười yếu ớt lại tràn ngập tự tin.
Đề tiếp theo : “Có khác thay đổi”.
“Đem mặt trên bộ phận hướng hữu di, chữ “Thêm”.” Tiêu Tử Mặc phần tích nói.
“Chúc mừng công tử, lại trả lời đúng.”
Đề tiếp theo…
Kế tiếp đề mục cơ hồ đều là một người đáp một đề xuống hoàn thành, về phần những người khác, gặp phải này hai người cũng là bất lực, chỉ có thể đỏ mắt nhìn.
“Hai vị học thức cực kỳ, hiện tại còn sót lại một đề cuối cùng, nếu như trả lời đúng, này 50 kim cùng hoa đăng đều là của hai vị.” Lí viên ngoại đi đến trước mặt Tiêu Tử Mặc cùng Tiêu Minh Hi, bởi vì hắn biết những người còn lại không có hi vọng, giống như đối hai người dứt lời.
“Ân, viên ngoại thỉnh ra đề mục.” Tiêu Tử Mặc cười yếu ớt.
Lí viên ngoại vung tay lên, phía sau quyển sách thật lớn liền hạ xuống: “Sau thôn khuê xuôi tai tiếng gió”.
“Sau thôn khuê xuôi tai tiếng gió.” Tiêu Tử Mặc đọc một lần, nhíu nhíu mày, Tiêu Minh Hi cũng một bộ dáng như vậy suy tư hàm nghĩa của đề mục.
Lí viên ngoại vẻ mặt tươi cười nhìn hai người, lần này khó có được giữ chân các ngươi đi.
“Sau thôn, thôn thủ phần sau.” Tiêu Tử Mặc lẩm bẩm nói.
“Khuê trung, khuê thủ trung gian.” Tiêu Minh Hi bổ thêm một câu.
Hai người đều liếc nhau,”Phong”, chỉ như thế dễ dàng sao?
Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn lí viên ngoại, vẻ mặt giống như vô hại tươi cười nhìn chính mình.
“Nghe tiếng gió,” Tiếng gió”.” Tiêu Tử Mặc nhất thời hai mắt sáng ngời.
Tiêu Minh Hi cũng phản ánh lại đây, này chữ nhất định cùng phong âm đọc giống nhau, lại liên quan bốn chữ phía trước, cũng không phải là “Phong”.
Tiêu Tử Mặc thấy biểu tình của Tiêu Minh Hi, liền biết nàng đã biết, nhìn nhau cười.
“Lí viên ngoại, đêm nay giải thưởng lớn này tại hạ sẽ không khách khí.” Tiêu Tử Mặc khách khí nói.
“Công tử, mời nói đó là.”
“Ân, chữ đó là……” Nói xong ánh mắt nhìn phía Tiêu Minh Hi, trên mặt còn lộ lên nụ cười xấu xa.
Tiêu Minh Hi nhận thấy ánh mắt cùng biểu tình của Tiêu Tử Mặc, cũng không nói gì :
“Lí viên ngoại, chính là chữ “Phong”.”
(edit: tôi là tôi hổng biết phải giải thích mấy cái này ra sao ._.)Lí viên ngoại nghe được không khỏi sửng sốt: “Chữ phong nào?” Hắn vẫn là nghiệm chứng một chút.
“Khuê tấc, phong.” Tiêu Minh Hi giải thích nói.
Lí viên ngoại nhìn hai người trước mắt, lại quay đầu nhìn hoàng kim trên bàn, không khỏi lắc đầu :
“Chúc mừng vị công tử cùng vị tiểu thư này, giải thưởng lớn đêm nay thuộc về hai người.” Nói xong ý bảo người hầu phía sau lấy lại đây.
Tiêu Tử Mặc một tay tiếp nhận vàng, một tay tiếp nhận hoa đăng. Hoa đăng dưới là hình Bạch Ngọc hoa sen, trung gian lấy màu cam giấy bao vây lấy, còn có nếp uốn làm trang trí, trên một mảnh giấy rõ ràng đốt một cái vết mực, hơi phát tán. Hoa đăng phía trên là một cái màu đỏ Hoa Nhị bàn, một tầng một tầng theo bên ngoài thấy thì thấy không ra rốt cuộc như thế nào bao vây, lại bao quanh nhiêu tầng. Nhìn qua thật là xinh đẹp.
Tiêu Tử Mặc nhìn vết mực, nghĩ đến tên chính mình, không khỏi vui sướиɠ: “Tiêu tiểu thư, này hoa đăng ngươi cầm.”
“Công tử, không cần sao? Tiểu nữ tử xem hoa đăng này rất là xinh đẹp.” Tiêu Minh Hi chính nghi hoặc hoa đăng xinh đẹp như vậy, vì sao lại đưa cho mình.
“Tiểu thư nói rất đúng, nếu xinh đẹp, sẽ đưa cấp tiểu thư, được chứ?” Tiêu Tử Mặc là cảm thấy xinh đẹp, nếu xinh đẹp càng hẳn là nên đưa cho Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi nghe nói như vậy, cũng không nhanh không chậm, tiếp nhận ở trong tay, ngọn đèn xuyên thấu qua giấy chiếu rọi khuôn mặt, làm cho khuôn mặt có vẻ càng thêm linh động lên, xem có chút làm cho người ta say mê.
“Vậy số vàng này phải xử lý như thế nào?.” Tiêu Tử Mặc chỉ số vàng trên tay nàng.
“Việc này tiểu nữ không có ý kiến, bằng không công tử làm chủ đi.” Tiêu Minh Hi quả thật đối với số vàng này không có ý kiến, chính là mình không cần.
“Vậy chúng ta lấy nó mang đi đổi, đưa cho ngân hàng đổi ra được không?”
“Như thế cũng tốt.”Nói xong liền thấy Tiêu Tử Mặc chạy về phía một ngân hàng tư nhân cách đó không xa, chỉ chốc lát sau, cầm theo một cái túi nhỏ đi ra, bên trong tất cả đều là bạc vụn. Vẻ mặt vui cười đi về hướng Tiêu Minh Hi. Không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp lại, hai năm trước một lần sơ ngộ, sợ không thể gặp lại. Nay còn có thể nhìn thấy, cũng là nên cao hứng đi, chính mình thường sẽ nhớ tới vẻ mặt cùng tính trẻ con chưa thoát, lại lộ ra anh khí thiếu niên này. Nghĩ thế Tiêu Minh Hi nhìn người này đã rút đi tính trẻ con, anh khí phấn chấn lại vẫn như cũ nhưng đôi khi lại lộ ra tính trẻ con, liền nhìn đến thất thần.