Chương 32: Tiến Cung, Gặp Thánh

"Tuyết nhi cô nương, thế tử đang ở trong ngọc liễn, đây là có chuyện gì?"

Thanh âm của Vương quản gia vang lên, mang theo chút nghi hoặc.

"Phu nhân ở trong xe, muốn dẫn thế tử vào cung một chuyến, mong rằng quản gia cho đi, không nên quấy nhiễu các vị lão gia."

Thanh âm lại vang lên, làm cho Cố Cẩm Niên có chút tò mò.

Hắn lập tức kéo rèm, nhìn qua.

Tại một lối đi nhỏ không người, hai nhóm người gặp nhau, nhìn qua đích thật là ngọc liễn xuất hành của mẫu thân mình, cái này không làm giả được, hơn nữa nữ tử đang cùng quản gia thương lượng cách đó không xa, cũng đích thật là Tuyết Nhi cô nương.

"Cái này. ..."

Trước ngọc liễn, Vương quản gia có chút nghẹn lời, hắn không có được mệnh lệnh, nhưng mệnh lệnh của phu nhân hắn cũng không dám vi phạm, trong lúc nhất thời có chút rối rắm.

"Niên nhi, đến đây."

Cũng vào lúc này, ngọc liễn của Lý thị cũng bị kéo ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, nhìn Cố Cẩm Niên lộ ra nụ cười ôn hòa, vẫy vẫy tay, để Cố Cẩm Niên đi qua.

"Được."

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên cũng không nói nhảm, trực tiếp đứng dậy đi vào bên trong ngọc liễn kia.

Thứ nhất, hắn cũng không muốn để cho quản gia tiếp tục giằng co, thứ hai là Cố Cẩm Niên muốn dỗ dành vị mẫu thân này của mình.

Trong toàn bộ Cố gia, người sủng ái hắn nhất chính là mẫu thân Lý thị.

Cố Cẩm Niên lại không ngu xuẩn, nếu hắn đắc tội với mẫu thân, không phải là tự tìm phiền toái sao?

Quả nhiên, theo Cố Cẩm Niên không chút do dự đi tới, nụ cười trên mặt Lý thị càng thêm nồng đậm, một bộ cảm giác con ta chính là con ta.

Đợi sau khi đi vào ngọc liễn, một cỗ mùi hương ập tới, bên trong ngọc liễn có hai thị nữ quỳ gối hai bên trái phải, mẫu thân Lý thị thì ngồi ở thượng vị, bên trong bày ra không ít hoa quả điểm tâm, đồng thời cũng tràn đầy đau lòng nhìn Cố Cẩm Niên.



"Niên nhi, mấy ngày nay đúng là khổ cho ngươi, tên gia hỏa cha ngươi đáng bị thiên đao vạn quả mà, vừa thấy ngươi mới khỏi bệnh, liền buộc ngươi đi học."

"Mẫu thân hôm nay làm chủ, mang ngươi đi tìm mợ ngươi, còn có Hoàng tổ mẫu của ngươi."

Lý thị mở miệng, nói ra ý đồ, để Cố Cẩm Niên hiểu rõ, chỉ là sau khi nói xong lời này, Lý thị đem ánh mắt nhìn về phía Vương quản gia bên ngoài ngọc liễn nói.

"Ngươi đi đến thư viện, tìm quản sự thư viện nói rõ ràng, bổn cung đem người mang đi, nhắc nhở bọn họ quản chặt miệng, đừng ép bổn cung đích thân đến thư trai, còn nữa, chuyện này cũng không được để lộ ra ngoài, giờ Dậu ngươi trở về liền nói cho Cố gia, ta vừa mới đón Niên Nhi đi vào trong cung, đây là ý của Thái hậu."

Thanh âm lạnh nhạt của Lý thị vang lên, tràn ngập uy nghiêm.

Vương quản gia không dám có bất kỳ nghị luận gì, khom lưng gật đầu.

Cuối cùng, Lý thị ném ra một túi tiền, coi như là ban thưởng, sau đó nhìn thoáng qua thị nữ, người kia lập tức cho khởi hành, không dám chậm trễ.

Một màn này làm cho Cố Cẩm Niên nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm khái hoàng thất chính là hoàng thất, nếu đổi lại là nữ tử tầm thường, nào có thể uy nghiêm như vậy.

Rất nhanh, sau khi Tuyết Nhi đi vào ngọc liễn, khởi hành đi về phía trong cung.

Cố Cẩm Niên thành thành thật thật ngồi ở bên trái mẹ mình, bất quá không có vẻ đặc biệt câu nệ, ngược lại rất tùy ý cầm lấy một quả giống như táo ăn xuống, không chút câu nệ.

"Ăn chậm thôi, Niên Nhi, ăn thử trái cây này đi, đây là cống phẩm trong cung, rất ngọt."

Lý thị ôn nhu nói, đồng thời đưa cho Cố Cẩm Niên một quả màu đỏ tươi, hơn nữa còn lấy khăn tay của mình ra, lau sạch vết trái cây bên khóe miệng Cố Cẩm Niên, không một chút ghét bỏ.

"Đã biết, nương."

"Nương, lần này chúng ta vào cung làm gì vậy?"

Cố Cẩm Niên cười cười, nhưng cũng có chút tò mò.

"Đi giúp ngươi giải thích."

"Hiện tại trong Kinh đô khắp nơi đều là lời đồn đãi, Lục thúc ngươi làm việc không ra gì, chút chuyện như vậy cũng không làm được, nếu cứ tiếp tục như vậy, ảnh hưởng đối với ngươi sẽ rất lớn, lần này nương bất chấp tất cả."



"Tự mình dẫn ngươi vào cung, đi tìm cữu cữu ngươi một chuyến, đem chuyện này xử lý thật tốt."

Lý thị lên tiếng, trong lời nói đầy vẻ không hài lòng với Lục thúc, trong tiềm thức cảm thấy bất mãn với Cố gia.

Ngẫm lại cũng đúng, nhi tử của mình hiện tại chịu oan uổng, làm mẫu thân khẳng định nhìn không nổi.

Lòng mẹ mà.

"Tìm cữu cữu? Cữu cữu có giúp được chúng ta hay không?”

Cố Cẩm Niên nhịn không được hỏi.

Cữu cữu của hắn là ai? Chính là hoàng đế Đại Hạ, Vĩnh Thịnh Đại Đế đấy.

Đây cũng không phải là người thiện lương gì, có thể nếm mật nằm gai mấy năm, lấy tiểu thế nghịch đại thế, lật bàn làm hoàng đế, khẳng định không phải đế vương tầm thường.

Mẫu thân mình đến tìm hắn như vậy, Cố Cẩm Niên cảm thấy có chút không ổn.

Nếu là gia đình tầm thường, Cố Cẩm Niên đương nhiên không sợ, dù sao cũng là cữu cữu nhà mình.

Nhưng hoàng thất thì khác, vô tình nhất đế vương gia, đây cũng không phải là nói đùa.

"Yên tâm, nếu mẫu thân dám đi, liền có mười phần nắm chắc."

"Bất quá, Niên Nhi, lát nữa miệng ngươi phải ngoan một chút."

"Chỉ cần lấy lòng được Hoàng tổ mẫu của ngươi, cái gì cũng dễ nói, còn có cữu mẫu ngươi, cũng phải nhu thuận một chút, không nên hồ nháo."

Lý thị dặn dò.

"Nương, người yên tâm."

Cố Cẩm Niên thành thành thật thật gật gật đầu, đồng thời ánh mắt không khỏi đánh giá mấy thị nữ bên trong ngọc liễn.