Chương 31: Thánh Nhân Chi Đạo 3

Ba vị thánh nhân đầu tiên Cố Cẩm Niên cũng hiểu được, nhân lễ chi đạo là mở ra, giáo hóa vạn dân, đạo quân lễ là đạo thầy trò, để cho người đọc sách tu thân trở thành quân tử, quốc lễ chi đạo là chỉ chiến chi đạo, giúp cho dân chúng thiên hạ an ổn.

Nhưng chân chính hấp dẫn Cố Cẩm Niên là vị thánh nhân thứ tư.

Được xưng là Thiên Mệnh Thánh Nhân, nhưng theo tư liệu lịch sử ghi lại, một ngàn năm trăm năm trước, Thiên Mệnh chưa từng lựa chọn Nho đạo, chẳng qua người đọc sách cho rằng hắn phá vỡ gông cùm xiềng xiếc thiên mệnh, mạnh mẽ đạt đến Thánh Nhân cảnh, phát huy Nho học, cũng bởi vậy mà bị thiên địa phản phệ.

Quan điểm này được người đọc sách trên toàn thế giới tán thành, nhưng lại không được các hệ thống khác công nhận, cho nên vẫn tồn tại nghi vấn.

Chẳng qua chung quy vẫn là chuyện một ngàn năm trăm năm trước, rất khó đi chứng thực.

Nhưng tư tưởng của Tông Thánh, thập phần độc đáo.

Khai sáng ra quân tử trị quốc bình thiên hạ, Tông Thánh cho rằng quân tử không thể chỉ nói chứ không làm, cần phải đọc sách minh đạo, tiến vào quan trường, lấy quyền mưu thương sinh.

Ý tứ chính là không nên mở miệng thiên hạ thương sinh, ngậm miệng thiên hạ thương sinh, hảo hảo đọc sách, tham gia khoa cử, lực lượng của một người rất khó thay đổi thế giới này, nhưng nếu như ngươi có thể thân ở cao vị, trở thành đại nhân vật trong triều đình, một câu nói của ngươi, liền có thể cứu vớt hàng ngàn dân chúng.

Khuyến khích người đọc sách tranh quyền đi làm quan, chức quan càng lớn càng tốt, chứ không phải là sau khi đọc sách, cả ngày liền chi, hồ, giả, dã.

Tương đương với việc tìm cho người đọc sách một cái cớ hoàn mỹ để đi làm quan, kết hợp với lịch sử lúc đó, Cố Cẩm Niên phát hiện người đọc sách lúc đó tuy rằng cũng làm quan, nhưng bình thường đều là triều đình đến thỉnh cầu bọn họ ra làm quan.

Cho dù là làm quan, không có việc gì thì thích tìm phiền toái, tỏ ra chính mình đối kháng hoàng quyền, quang minh chính đại, thanh liêm.

Bằng không chính là tham quan, cá mè một lứa.

Làm cho tình huống lúc ấy cực kỳ đích phức tạp.

Bởi vì chủ động đi làm quan là một chuyện rất mất mặt, huống chi thông đồng làm bậy, còn nữa, cho dù là ngươi không thông đồng làm bậy, nhưng ngươi không lấy ra được chứng cớ a, lòng người đều là ghen tị, chức quan của ngươi càng lớn, tiếng nghi ngờ nhục mạ cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Cho nên thời đại kia cực kỳ đích cổ quái.

Sự xuất hiện của Tông Thánh đã giúp tất cả người đọc sách tìm được một hướng tư duy cực kỳ hợp lý.

Cho nên người đọc sách bây giờ, vì làm quan đều không từ thủ đoạn, cho dù bị hoàng đế nhục mạ, bọn họ cũng nguyện ý nhịn.

Dù sao cũng phải nói một câu ta vì thiên hạ thương sinh mà ẩn nhẫn.



Về phần có phải hay không, chờ ta chết ngươi sẽ biết.

Mà người đọc sách hiện nay, , đại bộ phận đều là như vây.

Điều này rõ ràng là có vấn đề, còn là một vấn đề lớn.

"Thánh nhân đời thứ tư, xem ra là cõng nồi lớn rồi."

Cân nhắc một đêm, Cố Cẩm Niên không hiểu sao cảm giác thánh nhân đời thứ tư này, hoàn toàn là bị đẩy lên.

Nói là nói như thế, nhưng vị thánh thứ tư này cũng có rất nhiều công lao to lớn, nhưng lý thuyết này là cốt lõi.

Nho học được vô số người đọc sách đương đại tôn vinh là thánh nhân kinh điển.

Phương diện này còn tồn tại rất nhiều thứ không muốn để người khác biết, Cố Cẩm Niên cũng chỉ có thể phát hiện một hai, không dám suy nghĩ kỹ,cũng không nghĩ ra cái gì.

Về phần quyển sách thứ ba, sách thánh nhân khai sáng kinh, Cố Cẩm Niên cũng đại khái đọc xong.

Chung quy cũng là nhân nghĩa lễ trí tín.

Giảng thuật như thế nào lễ, như thế nào quân tử, mà theo Cố Cẩm Niên đem sách buông xuống.

Từng luồng tài hoa khí xâm nhập vào trong cây cổ thụ.

Quy về nhánh cây thứ năm.

Nhưng ngay cả hạt táo cũng không bằng, chỉ có một chút manh mối.

Quả nhiên, Nho đạo cũng coi như một cái.

"Thế tử, đã đến lúc đi học rồi."

Lúc này, thanh âm quản gia ở bên ngoài vang lên, làm cho Cố Cẩm Niên từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

Bên trong phủ Quốc Công.



Theo thanh âm của quản gia vang lên.

Cố Cẩm Niên lập tức từ trong trầm tư tỉnh lại.

Tùy tiện rửa mặt, liền đi ra ngoài viện.

Quản gia ở ngoài cửa chờ đợi, đi lên liền khoác thêm một bộ áo gấm lên người Cố Cẩm Niên.

"Thế tử, hôm nay thời tiết thay đổii, gió có chút lớn, ngài chú ý một chút."

Vương quản gia mở miệng, nhắc nhở Cố Cẩm Niên chuyện thời tiết thay đổi.

"Thay đổi?"

Cảm thụ từng trận gió lạnh thổi tới, đích xác có chút lạnh lẽo, hiện tại là tháng chín, theo lý thuyết Kinh đô không nên lạnh như vậy, có chút cổ quái, chỉ là Cố Cẩm Niên không nghĩ nhiều gì.

Lại nhìn bầu trời, có chút xám xịt, vừa vặn chứng thực một điểm.

Hôm nay có mưa.

Không nghĩ nhiều, Cố Cẩm Niên theo quản gia rời khỏi quốc công phủ.

Cũng giống như ngày hôm qua, sau khi lên ngọc liễn, Cố Cẩm Niên liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Hôm qua đem sách thánh nhân khai sáng đọc xong, trong cơ thể ngưng tụ từng luồng tài hoa khí, muốn kết quả chỉ sợ phải mất một đoạn thời gian.

Bất quá Cố Cẩm Niên cũng rất chờ mong, Nho đạo có thể mang đến cho mình chỗ tốt gì.

Nhưng mà, cũng chỉ sau khi ngọc liễn chạy được nửa khắc,, xe ngựa đột ngột dừng lại.

Rất nhanh một đạo thanh âm quen thuộc vang lên.

"Thế tử đang ở trong ngọc liễn sao?"

Thanh âm dễ nghe, Cố Cẩm Niên có chút quen thuộc, là thị nữ thϊếp thân của mẫu thân mình.