Chương 7

"Nhìn ta làm gì? Nhích vào trong một chút." Ôn Lang nghênh ngang mà đi đến mép giường, 1 chút cũng không thấy xa lạ với Du Cảnh Thù nói.

Du Cảnh Thù lạnh mặt nhìn hắn không nói lời nào.

"Giường ngủ có hạn, dù sao hai chúng ta đã thành thân, ta chỉ có thể cùng ngươi ngủ." Ôn Lang cũng không muốn phiền toái một người bệnh, nhưng đêm qua hắn ghé vào bàn ngủ một đêm, thức dậy cả người liền đau nhức, hắn không muốn lại chịu tội nha.

Thân thể này cùng thân thể hắn ở kiếp trước bất đồng, vì từ nhỏ đã ngu dại, đương nhiên sẽ không chú ý rèn luyện, hơn nữa dinh dưỡng không đủ trong một thời gian dài, trên người không chỉ không có cơ bắp, còn nhỏ nhỏ gầy gầy, hiện tại y chang một tiểu hài nhi chưa phát dục.

Đời trước khi còn nhỏ, hắn sinh hoạt ở núi lớn cùng ông ngoại, mỗi ngày chạy khắp núi đồi, theo lời ông ngoại, hắn chính là một con khỉ quậy phá, sau đó mẹ đẻ hắn thành công thượng vị, cha ruột đem hắn lên thành phố lớn, chuyên môn mời người trong quân đội tới rèn luyện hắn, sau khi thành niên, hắn lại thích bay nhảy nhiều nơi, lên núi cắm trại dã ngoại, vận động cực hạn. Tất cả đều yêu cầu thể lực.

Đời trước sau khi trưởng thành, hắn cao 1m83. Đời này dinh dưỡng thiếu hụt, vẫn là phải nhanh chóng kiếm tiền bồi bổ, 1m83 không được thì ít nhất cũng phải 1m8 đi.

Du Cảnh Thù nghe thấy hai chữ thành thân ánh mắt lập tức trầm xuống, thành thân đối với người khác là hỉ sự, còn với y thì chính là nhục nhã.

Ôn Lang thấy biểu tình tối tăm của y, chế nhạo nói: "Thì ra ngươi thích Ôn Phinh Đình nha? Cũng đúng, tuy nhân phẩm nàng chẳng ra gì, nhưng lớn lên quả thật cũng có vài phần tư sắc."

"Ta không thích nàng ta." Du Cảnh Thù nâng lên một nửa con mắt, trong mắt y đang ấp ủ một cơn gió lốc.

Ôn Lang đã mệt, tự nhiên ngồi xuống mép giường của Du Cảnh Thù, trong ngực còn đang ôm gối đầu, chống cằm nhìn chăm chú Du Cảnh Thù, "Nếu ngươi không thích nàng, vì sao lại bài xích ta như vậy?"

Du Cảnh Thù lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

Ôn Lang ngầm hiểu ánh mắt của y, Du Cảnh Thù không phải thích Ôn Phinh Đình, mà là thống hận cách làm của Ôn gia. Ôn Lang bất quá là đội một cái nồi thay người khác. Du Cảnh Thù sao có thể cho hắn một sắc mặt tốt.

Khi hai người nói chuyện, Ôn Lang được một tắc lại muốn tiến một thước đã nằm xuống giường của Du Cảnh Thù, hắn chính là khi dễ y chỉ là một người bệnh.

Phụ thân Du Cảnh Thù là Tể tướng, người y kết giao đều là vương tôn quý tộc, lần đầu tiên gặp một người không biết xấu hổ như Ôn Lang, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đối phó như thế nào.

Ôn Lang không chỉ nằm trên giường Du Cảnh Thù, còn đắp chăn của y, cười cong đôi mắt nói: "Cho ta mượn chăn một chút."

Du Cảnh Thù tức giận đến đau ngực, Ôn Lang nằm ở bên người y, nương theo ánh nến để xem mỹ nhân, mặc dù ở hiện đại đã nhìn thấy đủ các hình dạng của tuấn nam mỹ nữ, Ôn Lang cũng không thể không khen Du Cảnh Thù, thật sự gánh nổi bốn chữ "thế vô thứ hai".

Tuy hắn thưởng thức dung mạo của Du Cảnh Thù, nhưng hắn không có ý gì khác, nói mượn giường thì thật sự mượn giường. Mà cho dù muốn phát sinh cái gì đó với Du Cảnh Thù, bất quá chân cẳng y không tiện, hắn cũng vô pháp làm cái gì y.

Nến cơ bản là không còn nhiều, rốt cuộc cũng cháy hết, trong phòng là một mảnh hắc ám.

Ánh trăng xuyên thấu qua nóc nhà cũ nát, vài tia sáng chiếu vào bùn đất trên mặt đất.

Ngoài cửa sổ, ve kêu không dứt, ngẫu nhiên sẽ truyền đến một vài tiếng ếch kêu, không biết hài tử nhà ai tỉnh giấc, oa oa khóc lớn, ẩn ẩn nghe thấy tiếng một nam nhân đang dỗ hài tử.

Ôn Lang nghe thấy những tiếng đó, có chút hoài niệm lại mấy năm ở cùng ông ngoại tại nông thôn.

Hắn nghiêng mình, nhỏ giọng nói chuyện với Du Cảnh Thù "Du Cảnh Thù, ngươi ngủ rồi sao?"

Du Cảnh Thù không phản ứng hắn, Ôn Lang biết y không ngủ, cả ngày y đều ở trong phòng không ra khỏi cửa, không phải phát ngốc thì chính là ngủ, tới ban đêm sao có thể ngủ nữa.

"Chúng ta tán gẫu một lát đi." Ôn Lang đề nghị, thấy Du Cảnh Thù không phản ứng, Ôn Lang lại nói: "Tán gẫu một cái năm văn tiền."

Trả lời Ôn Lang chính là một trận yên tĩnh, Ôn Lang cũng không thể cứ nói chuyện một mình, một lúc sau hắn thấy đôi mắt hắc ám quen thuộc, hắn ẩn ẩn có thể thấy hình dáng của Du Cảnh Thù đang ẩn nấp trong đêm đen.

"Ngươi biết không? Ngươi ở trong đêm tối, cũng sẽ phát sáng."

Trong bóng đêm, hàng mi Du Cảnh Thù khẽ run, ánh mắt thâm thúy, nhờ màn đêm che chắn, đánh giá Ôn Lang đang làm càn, nếu không phải ở Hoàng Đô đã từng gặp Ôn Lang, y thật sự hoài nghi người trước mắt là do những người kia phái tới.

"Ngươi nói những lời này với ta là có mục đích gì? Ta sẽ không thừa nhận ngươi là phu lang của ta." Du Cảnh Thù đè thấp giọng âm trầm nói.

Sau một trận trầm mặc, Ôn Lang thở dài một hơi nói: "Ta chỉ đơn thuần khen ngợi mỹ mạo của ngươi một chút mà thôi."

"Mặt khác, ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, nhờ Ôn gia ban tặng, hiện tại ta đã nhập tịch vào hộ tịch của nhà ngươi, ngươi muốn hòa li ta, về sau có cưới thì cũng là nhị hôn."

"Khụ khụ khụ..." Du Cảnh Thù kịch liệt ho khan, y siết chặt tay, nếu không phải có giáo dưỡng tốt hơn người, y đã sớm động thủ với Ôn Lang.

"Kích động như vậy làm gì? Nếu ta cùng ngươi hòa li, về sau e là bị nước miếng người ta dìm cho chết đuối, ngươi cũng đừng sợ, nhị hôn thì nhị hôn, tướng mạo ngươi không tồi không lo không cưới được tức phụ." Ôn Lang nói lời này cũng không phải để an ủi Du Cảnh Thù.

Ở triều Đại An, li hôn là chuyện rất khó khăn, bởi vì nhân khẩu triều Đại An lúc đầu còn ít, Thái tổ hạ lệnh nếu không có tội ác tày trời thì không thể hòa li, nếu muốn khăng khăng hòa li phải bị giam vào ngục 2 năm.

Chế độ này vẫn kéo dài đến bây giờ, tuy bởi vì dân cư tăng nhiều, hòa li không cần phải ngồi tù nữa, nhưng sau khi hòa li tình cảnh của nhà gái hay ca nhi đều rất gian nan, riêng việc bị người khác nhàn ngôn toái ngữ cũng đủ để làm người suy sụp, chứ đừng nói đến bị cả nhà mẹ đẻ kì thị.

"Ngươi trào phúng ta?" Hiện tại Du Cảnh Thù là người tàn phế, đừng nói nhị hôn, chính là hôn đầu cũng không ai nguyện ý gả cho y.

Ôn Lang cảm thấy khó mà câu thông, đầu óc của Du Cảnh Thù, thật là đem những việc đơn giản suy nghĩ phức tạp lên, lại còn nhất định là mặt trái.

"Ta thu hồi năm văn tiền, đi ngủ." Ôn Lang lưu loát dứt khoát lật người, đưa lưng về phía Du Cảnh Thù.

Trên người Du Cảnh Thù có một mùi hương nhàn nhạt là vị thuốc, Ôn Lang không bao lâu liền trong hương vị ấy nặng nề ngủ.

Hắn ngủ rồi, Du Cảnh Thù vẫn trợn tròn mắt miên man suy nghĩ.

Ôn Lang nói không sai, nếu hòa li, Ôn Lang là ca nhi so với y càng có hại hơn, nhưng nhìn hắn ngủ ngon như vậy, chắc chắn mình sẽ không hòa li với hắn, nên gan cũng lớn?

Du Cảnh Thù chăm chú nhìn bóng dáng Ôn Lang, không cao bằng nhị đệ, ngoại trừ đôi mắt biết cười như vầng thái dương sáng quắc, làm người nhìn thấy khó quên, thì không có gì xuất chúng.

Trong bóng đêm, như có như không mà than nhẹ một tiếng, phiêu tán theo gió đêm.

Ngày kế Ôn Lang dậy thực sớm, an ổn ngủ một đêm, hắn thoải mái duỗi người, bên cạnh là Du Cảnh Thù còn đang nhắm mắt ngủ, hai người mỗi người ngủ chỗ của mình, ranh giới rõ ràng, không ai nhích qua địa bàn của ai.

Nắng sớm còn chưa xuyên vào phòng, Ôn Lang xốc chăn lên, thật cẩn thận xuống giường, ngáp một cái đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Du Cảnh Thù liền mở mắt, trong mắt đầy tơ máu, hiển nhiên là một đêm không ngủ.

Từ sau trận lửa lớn kia, Du Cảnh Thù thường khó ngủ trắng đêm, đêm qua, bên cạnh lại có một người xa lạ, càng không có khả năng bình yên đi vào giấc ngủ, cứ như vậy mà mở to mắt tới bình minh.

Nhìn Ôn Lang bên cạnh, gan cũng thật sự lớn, ngủ một giấc tới hừng đông, hoàn toàn không ngại người đang ngủ bên cạnh mình là một nam nhân xa lạ.

Du Cảnh Thù không khỏi bắt đầu suy đoán, Ôn Lang chắc chắn y là một tên tàn phế không làm gì được hắn, hay là dù y có làm gì hắn cũng sẽ không để bụng.

Tiếng kêu ngoài cửa sổ kéo suy nghĩ Du Cảnh Thù về, y nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhắm mắt lại muốn ngủ một lát.

Y tự hỏi mấy vấn đề này làm gì, vô luận Ôn Lang nghĩ như thế nào, đều không quan hệ tới y.

Ôn Lang thuần thục nhóm lửa, dùng canh rắn tối qua để nấu một nồi cháo, lại cắt hành để làm bánh hành thái.

Du Cảnh Nguyệt tò mò đi vào bếp, không nhìn thấy nương mình, thế nhưng lại thấy Ôn Lang!

"Ngươi! Ngươi nấu cơm?" Đôi mắt Du Cảnh Nguyệt trợn tròn.

"Phải, sắp xong rồi, ngươi đi kêu Du bá phụ đi." Ôn Lang tiếp tục việc đang dở trong tay, không chú ý tới Du Cảnh Nguyệt đang lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt nhìn chuyên chú.

"Được được." Du Cảnh Nguyệt ngây ngốc đi ra ngoài, đúng lúc cha mẹ y đều tới.

"Lang ca nhi nấu cơm?" Du Minh Viễn cùng Du Cảnh Nguyệt đều kinh ngạc như nhau.

"Có gì kỳ lạ, canh rắn hôm qua huynh uống chính là Lang ca nhi làm." Tống Lăng Uyển cười cười nói.

"Nhưng... không phải hắn choáng váng 16 năm sao?" Dù là Du Minh Viễn cũng không ngờ được.

Tống Lăng Uyển giúp ông sửa sang cổ áo một chút, thanh âm ôn nhu nói: "Lang ca nhi có phúc khí, chắc là có kỳ ngộ."

Nghe thê tử nói vậy, Du Minh Viễn cũng không tiếp tục rối rắm chuyện Ôn Lang di thường "Phải, phu nhân nói cũng đúng."

Sáng sớm đã bị cha mẹ tú ân ái, mặt Du Cảnh Nguyệt đỏ lên, bên tai cũng hồng "Ta đi kêu tiểu đệ cùng tiểu muội dùng cơm."

Tống Lăng Uyển nhìn bộ dạng hoạt bát của y, có chút ưu sầu nói: "Hôm qua, Tiền bà mối ở trấn trên tới đây muốn làm mai cho Cảnh Nguyệt."

"Đêm qua nang mặt ủ mày chau là vì việc này sao?" Du Minh Viễn biết thê tử mình tâm tư nặng nề, nhưng nàng không muốn nói, ông là trượng phu, cũng không có biện pháp gặng hỏi.

Tống Lăng Uyển gật đầu, nói từ đầu đến đuôi cho ông nghe, Du Minh Viễn nhíu mày, ôm choàng qua vai nàng nói: "Phu nhân nói không sai, hài tử nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không làm thϊếp cho người khác."

"Chỉ sợ là lần này chọc giận Tiền bà mối, hôn sự sau này của Cảnh Nguyệt chắc sẽ khó tìm, hai đứa nhỏ cũng đã 10 tuổi, qua vài năm nữa, cũng tới lúc làm mai." Tống Lăng Uyển nói đến đây, hốc mắt không nhịn được mà phiếm hồng.

Du Minh Viễn ôm nàng vào lòng, trấn an: "Phu nhân đừng lo lắng, sẽ có biện pháp thôi."

Du Cảnh Nguyệt mang đệ muội đi rửa mặt, hai tiểu gia hỏa ngồi lên ghế ngoan ngoãn chờ cha mẹ nói động đũa.

Khuôn mặt nhỏ đầy thịt của Du Cảnh Dương nhìn bánh hành thái trên bàn, không ngừng nuốt nước miếng, rõ ràng trong mắt đã gấp không chờ nỗi, trên mặt vẫn nổ lực giả bộ bình tĩnh trầm ổn, thật là cực kỳ đáng yêu.

Ôn Lang nhéo nhéo mặt nhỏ của Du Cảnh Dương nói: "Dương Dương của chúng ta đói bụng sao?"

Du Cảnh Dương bị Ôn Lang nhéo mặt, nghiêm trang gật đầu một cái.

Phu thê Du Minh Viễn bị nhóc làm cho bật cười: "Động đũa đi, hôm nay vất vả Lang ca nhi, ăn nhiều một chút."

Ôn Lang nhận đồ ăn Tống Lăng Uyển gắp cho hắn, cong cong mắt "Cảm ơn dì Tống, ngài cũng ăn."

Đầu tiên, mọi người ăn một ngụm cháo, thực sự không nghĩ tới gạo lức thêm chút đồ thừa cũng có thể làm ra món ngon như thế, lại ăn một miếng bánh hành thái, mùi hương của hành lan ra bốn phía, ăn một miếng liền không dừng được, bọn họ như thế nào cũng không ngờ được, trù nghệ của Ôn Lang lại tốt như vậy.

Du Minh Viễn cùng Tống Lăng Uyển liếc nhìn nhau, hình như bọn họ nhặt được bảo bối.