Chương 6

Chuyện Ôn Lang rời đi rồi bị làm cho trở về, Du Minh Viễn cùng Ôn Lang đều không nói, chỉ nói hắn đi bán thỏ và nấm.

"Ngày mai ta lại lên trấn trên một chuyến nữa." Dựa theo lời này của Du Minh Viễn thì ý nghĩa chính là hôm nay không tìm được việc.

Tống Lăng Uyển không nói gì, chỉ bảo Du Minh Viễn cùng Ôn Lang ngồi xuống ăn cơm, hai người bọn họ trở về đã trễ, đồ ăn là để riêng lại cho bọn họ.

Ôn Lang đang ăn cơm, trong lòng thầm cân nhắc vấn đề việc làm của Du Minh Viễn. Thứ nhất, thư viện rất khó để vào, nếu không có quan hệ thì cũng phải có danh tiếng, danh tiếng của Du Minh Viễn tuy rằng lớn, nhưng chính là quá lớn sẽ dọa người khác, hiện tại ông bị biếm chức không rõ nguyên nhân, ai dám dùng ông.

Kỳ thật nguyên nhân Du Minh Viễn bị biếm ở Hoàng Đô ai cũng biết, nhưng nơi này cách Hoàng Đô quá xa, tự nhiên không biết được tin tức chuẩn xác, chỉ biết ông phạm tội, chọc giận hoàng đế.

Dựa vào điểm này cũng đủ để mọi người tránh xa ông còn không kịp chứ đừng nói là thuê ông.

Thứ hai, nếu muốn mai danh ẩn tích đến nhà người ta làm việc, cái này càng không dễ dàng, có thể thỉnh lão sư đến nhà đều là gia đình quyền thế, gia cảnh giàu có. Người như vậy lý nào lại không đi điều tra tận gốc rễ người được mời chứ. Phu tử có danh tiếng không thỉnh, ngược lại thỉnh Du Minh Viễn không danh không họ.

Nói tóm lại, Du Minh Viễn nếu muốn làm tiên sinh dạy học, rất khó.

Du Minh Viễn cũng biết tình cảnh gian nan, đêm đó liền thu thập bút mực. Tống Lăng Uyển thấy thế, biết ông muốn bán tranh chữ kiếm tiền, nhưng Du Minh Viễn được tất cả học sinh Đại An tôn sùng là thần minh, nét bút của ông phàm là người đọc sách đều nhận thức được.

Tống Lăng Uyển mặt ủ mày chau nhưng cũng không ngăn cản Du Minh Viễn, nàng có thể nghĩ đến thì trượng phu nàng sao có thể không biết chứ, này cũng là cùng đường.

Ôn Lang rửa sạch chén đũa, thấy Du Cảnh Nguyệt đang sắc thuốc, hắn đi qua hỏi: "Thuốc của đại ca ngươi?"

"Phải." Du Cảnh Nguyệt nhìn chằm chằm ngọn lửa, quạt trong tay cái quạt cái không, suy nghĩ đã bay tận chân trời.

Hôm nay có một phụ nhân tới cửa, tìm nương y để làm mai, đại ca y vừa mới thành thân, đệ muội thì còn nhỏ, không cần nói cũng biết là tìm cho y.

Phụ nhân kia nói, đối phương là tiểu nhi tử của chủ nhân Tụ Huệ Lâu ở trấn trên, nghe nói Du Cảnh Nguyệt tướng mạo xuất chúng, tri thư đạt lý, cố ý muốn bà tới làm mai.

Nếu là một tháng trước, chỉ dựa vào xuất thân của Du Cảnh Nguyệt, đến hoàng tử cũng xứng đôi, hiện giờ chỉ là tiểu nhi tử của chủ nhân một tửu lâu, đối với y cũng là trèo cao.

Tuy rằng trong lòng Tống Lăng Uyển không đành, nhưng hiện trạng nhà mình bây giờ, Du Cảnh Nguyệt đã 16 tuổi, đúng là thời điểm để làm mai, liền hỏi tình huống của nhà trai, nghe nói thân thể nhà trai có chút gầy yếu, mấy năm nay đều ở trong nhà cẩn thận điều dưỡng, năm nay 20, gần đây thân thể đang chuyển biến tốt đẹp, trong nhà liền muốn nói đến chuyện hôn nhân của hắn.

Nguyên bản Tống Lăng Uyển còn đang suy nghĩ, tính toán chờ Du Minh Viễn trở về rồi thương lượng, nhưng một lúc sau nàng mới hiểu được, người ta nói không phải chính thê mà là quý thϊếp.

Tống Lăng Uyển vừa nghe, lập tức lạnh mặt, mời bà mối rời đi.

"Ai nha, du phu nhân, nhị công tử nhà ngài là ca nhi, hơn nữa gia cảnh nhà ngài có thể tìm được tiểu nhi tử của chủ nhân Tụ Huệ Lâu thì liền cảm ơn trời đất đi, còn vọng tưởng làm chính thê, phàm là người có tiền, ai sẽ nguyện ý cưới ca nhi làm chính thê kia chứ."

Bà mối nói quả thực không sai, nhưng dù Tống Lăng Uyển nuôi Du Cảnh Nguyệt đến già cũng sẽ không để y đi làm thϊếp cho người khác, thϊếp dù có được sủng ái cũng chỉ là thϊếp. Gia chủ chỉ cần một chút không cao hứng liền có thể tùy tiện bán đi, dù như thế nào Tống Lăng Uyển cũng không muốn Du Cảnh Nguyệt chịu loại nhục nhã này.

"Nguyệt ca nhi nhà ta tuyệt đối không làm thϊếp cho người khác, mời đi." Tống Lăng Uyển giơ tay mời người.

"Du phu nhân, nay đã khác xưa, chủ nhân Tụ Huệ Lâu nguyện ý ra một trăm lượng sính lễ, có nhà ai gả ca nhi mà nhiều như vậy đâu." Bà mối dây dưa không muốn đi, vẫn luôn lôi kéo Tống Lăng Uyển, ý đồ muốn nàng dao động.

"Nhà ta dù thiếu tiền, cũng sẽ không bán hài tử của mình." Tống Lăng Uyển tuyệt nhiên không động lòng.

"Chỗ nào giống bán chứ, là đưa Nguyệt ca nhi nhà ngài đi hưởng phúc, đến lúc đó ăn sung mặc sướиɠ, lại có kẻ hầu người hạ, còn có thể giúp gia đình, không phải tốt sao?" Bà mối bị Tống Lăng Uyển đẩy ra đến cửa, còn không ngừng thuyết phục nàng.

Tống Lăng Uyển dừng một chút, nói: "Nguyệt ca nhi nhà ta không phải người ham vinh hoa phú quý, thứ lỗi ta không tiễn xa được."

Bà mối bị ăn quả đắng, có chút tức giận lắc lắc khăn tay, cao giọng hướng vào viện nói: "Ta nghe nói, lão đại nhà người đi đứng không tốt, mới vừa cưới phu lang là một ngốc tử, phía dưới còn có 2 đứa nhỏ, đương gia nhà người không tìm được việc, để ta xem ngươi không gà ca nhi làm thế nào mà sống sót, lúc đó là lúc người cầu Tiền bà mối ta."

Tiếng bà mối quá lớn, làm không ít thôn dân vây xem.

"Sao thế? Tiền bà mối tới làm mai cho lão nhị Du gia?"

"Nhìn dáng vẻ thì chắc không thành công?"

Có một phụ nhân quen biết Tiền bà mối, đi lên dò hỏi tình huống, Tiền bà mối hỏa khí đầy mình không chỗ phát, nói Tống Lăng Uyển không biết tốt xấu.

"Nhi tử chủ nhân Tụ Huệ Lâu vậy mà lại chướng mắt, ta thấy nàng ta là muốn gả ca nhi nhà mình cho hoàng đế, hoàng tử, thật sự cho rằng bản thân còn là Tể tướng phu nhân, ta rất muốn nhìn xem Nguyệt ca nhi này cuối cùng có thể gả cho cái dạng gì?"

Các thôn dân vừa nghe, liền sôi nổi phụ họa Tiền bà mối: "Đúng vậy, đúng vậy, Nguyệt ca nhi kia đích xác sinh ra tốt, ta chưa từng thấy ca nhi nào đẹp như hắn, nhưng có ích gì đâu, rốt cuộc vẫn là ca nhi, gia cảnh hiện giờ cũng không tốt, bỏ lỡ lần này, e là về sau chỉ có thể gả cho một kẻ chân đất như chúng ta."

"Ngươi cũng đừng tưởng bở, người ta tâm cao ngất, có thể xem trọng chân đất như chúng ta sao?"

"Coi thường chúng ta, cũng đừng gả được cho ai, ta thấy ca nhi như hắn sẽ gả không được, mãi ở nhà mẹ đẻ, sao có mặt mũi mà sống tiếp chứ."

Nghị luận ngoài cửa như từng cây châm, đâm vào lòng Tống Lăng Uyển, nàng ngồi dưới mái hiên, vò chiếc khăn đang thêu trong tay, nước mắt rào rạt nhỏ giọt chảy ra.

Du Cảnh Nguyệt ở trong phòng nhìn thấy tất cả, không dám đi ra ngoài.

"Nghĩ cái gì, thuốc sắp bị ngươi làm cạn." Nghe tiếng Ôn Lang, Du Cảnh Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, hướng mắt nhìn lên, Ôn Lang đã đem ấm thuốc của đại ca y xách lên.

"Cảm ơn." Tinh thần Du Cảnh Nguyệt có chút hoảng hốt nói.

Ôn Lang nghe vậy sai trái nhìn y: "Ngươi cư nhiên nói lời cảm tạ?"

"Ngươi có ý gì? Nếu không phải Ôn gia ngươi làm chuyện tốt, ta sẽ không có sắc mặt tốt với ngươi sao?" Du Cảnh Nguyệt trừng mắt nói.

"Ngươi nói đúng, bất quá ta cũng thật vô tội nha, trước đây ta bị ngốc mà." Ôn Lang nhún vai nói.

Nghe được lời này, Du Cảnh Nguyệt lấy cây quật trong tay quạt một chút, một lát sau mở miệng nói: "Ừm, trước đó là ta giận chó đánh mèo với ngươi, xin lỗi."

Ôn Lang đang muốn bưng chén thuốc kia lên, hắn có chút kì quái liếc mắt nhìn Du Cảnh Nguyệt một cái: "Hôm nay ngươi có điểm không thích hợp, có tâm sự sao?"

"Không có." Du cảnh Nguyệt quyết đoán phủ nhận.

"Xem ra là có." Ôn Lang cười nói.

Du Cảnh Nguyệt thẹn quá hóa giận "Có cũng không nói với ngươi."

Ôn Lang cố ý nói:"Nói với tẩu tử, tẩu tử giúp ngươi tư vấn."

"Ngươi! Ngươi không biết xấu hổ!" Du Cảnh Nguyệt sao có thể gặp ca nhi không biết xấu hổ như Ôn Lang, tức khắc giận đến đỏ mặt tía tai.

Ôn Lang bưng thuốc của Du Cảnh Thù đi ra ngoài. "Ai, đừng đυ.ng ta nha, trong tay ta chính là thuốc của đại ca ngươi nha, không ít tiền đâu đó."

Du Cảnh Nguyệt chỉ có thể đứng tại chỗ trơ mắt nhìn, Ôn Lang cười nói: "Sinh khí như vậy làm cái gì? Ta và đại ca ngươi đã bái đường, nhập tịch rồi, ngươi kêu ta một tiếng tẩu tử không phải rất bình thường sao."

Dù biết Ôn Lang nói sự thật, nhưng Du Cảnh Nguyệt vẫn sinh khí, nếu không phải Ôn gia tính kế, bệnh của đại ca y sao có thể nặng thêm, dù như thế nào y cũng không thừa nhận Ôn Lang là đại tẩu y.

Ôn Lang không ở lại với y, bưng thuốc đi vào phòng Du Cảnh Thù.

Du Cảnh Thù như cũ mà ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, Ôn Lang đi vào, đôi mắt sắc bén tối tăm của y lập tức nhìn qua, đen kịt, giống giếng cổ sâu không thấy đáy.

"Uống thuốc." Ôn Lang thu hồi ý cười trên mặt, đưa chén thuốc cho y.

Du Cảnh Thù xoay đầu, không nhận.

Ôn Lang thấy vậy cũng không sinh khí, hắn không khách khí mà ngồi vào mép giường của Du Cảnh Thù nói: "không muốn tự uống, vậy là muốn ta đút ngươi sao?"

"18 tuổi còn làm nũng." Hắn cố ý dùng giọng điệu dỗ hài tử nói, cầm lấy muỗng muốn đút cho Du Cảnh Thù.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Du Cảnh Thù trừng hắn.

Không thể không nói lớn lên đẹp, chính là trừng người cũng rất đẹp, Ôn Lang rất nguyện ý vì mỹ mạo của Du Cảnh Thù mà kiên nhẫn dỗ y.

"Trừng ta làm gì? Trừng ta thì cũng phải ngoan ngoãn uống thuốc." Ôn Lang múc một muỗng thuốc "A----"

Du Cảnh Thù không há miệng, ánh mắt như dao nhỏ, muốn đem Ôn Lang đi lăng trì.

Ôn Lang một chút cũng không sợ y, hắn thả muỗng lại, thu hồi vẻ mặt. Cười tượng trưng nghiêm túc nói: "Ta biết ngươi không thích ta, nhưng thuốc này là do cha mẹ và đệ muội của ngươi ăn mặc cần kiệm mới mua được, ngươi không uống không chỉ tra tấn bản thân, cũng là tra tấn người nhà của ngươi, nói thật, đó là gia đình của ngươi, ngươi không đau lòng thì cũng không tới lượt người ngoài như ta đau hộ"

"Ngươi nhìn ta xem, mơ hồ 16 năm, không phải cũng khôi phục bình thường sao? Trước đó có ai nghĩ ta sẽ có ngày hôm hay đâu? Ngươi mới 18 tuổi, đường sau này còn rất dài, đừng dày vò bản thân tới chết."

Môi mỏng của Du Cảnh Thù mím thành một đường thẳng, đôi mắt nhìn chăm chú vào Ôn Lang, một ngốc tử ở Hoàng Đô luôn bị chê đùa cười nhạo khắp các yến hội, thế nhưng lại trấn an y.

"Ôn gia ngươi làm nhục ta, ngươi lại đang an ủi ta, rốt cuộc Ôn Lang ngươi muốn làm cái gì?" Đôi mắt Du Cảnh Thù đen trầm, gấp gáp ép người, tựa như có một cái tay vô hình, nháy mắt hạ trên cổ Ôn Lang.

Hắn buông chén trong tay, đón nhận ánh mắt của y nói: "Ôn gia là Ôn gia, ta là ta, ta không làm gì cả, ta chỉ muốn hảo hảo sống tốt, chỉ thế mà thôi."

Du Cảnh Thù cười nhạo một tiếng, có người choáng váng 16 năm, một sớm thanh tỉnh muốn sống tốt, y từ trên mây rơi xuống vũng bùn, đau khổ muốn chết.

"Ngươi không hận bọn họ sao?" Du Cảnh Thù nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Lang hỏi.

Ôn Lang đối vơi Ôn gia như cách một tầng mây, không có cảm giác quá lớn, nếu hắn thanh tỉnh lại lúc còn ở Ôn gia, nói không chừng sẽ trả thù, nhưng hắn tỉnh lại ở một nơi xa xôi như thôn Lâm Khê, cách xa như vậy, hắn cũng không phải người thích tìm phiền toái: "Còn tốt."

Tròng mắt Du Cảnh Thù như một con thú hoang bị cầm tù, y hung ác nham hiểm nhìn Ôn Lang nói: "Ta hận."

Trái tim Ôn Lang run rẩy, chợt bình tĩnh lại, bình thản đưa thuốc cho Du Cảnh Thù: "Vậy ngươi càng nên uống thuốc nhiều một chút, bảo trọng thân thể, chờ đợi thời cơ."

Du Cảnh Thù không nghĩ đến hắn sẽ đêm vấn đề vòng trở về việc uống thuốc, khóe môi khơi lên một tia cười, có điểm lãnh như trong đêm hàn nguyệt.

Qua lần này, Ôn Lang sao lại còn không nghe thấy đáy lòng y có bao nhiêu mãnh liệt.

Đêm đó, Du Cảnh Thù ngơ ngẩn thấy Ôn Lang ôm gối đầu đi vào.