Du Cảnh Thù bỗng chốc mở to mắt, nhờ ánh trăng xuyên qua từ nóc nhà, nhìn rõ biểu tình nghiêm túc không một chút giả bộ trên gương mặt của Ôn Lang, đôi mắt kia khi cười rộ lên giống như xuân phong quất vào mặt, giờ phút này lại thanh thanh lãnh lãnh, phảng phất ẩn chứa một chút tinh quang.
Hắn há miệng thở dốc, cũng không biết nên nói cái gì, hắn muốn nói Ôn Lang đừng lấy loại chuyện này để lừa hắn, cũng muốn hỏi Ôn Lang là biện pháp gì, từ đâu mà có, đáng tin cậy sao, thật sự sẽ có hiệu quả sao?
Quá nhiều quá nhiều điều muốn hỏi đè ở trong ngực.
Hai người trầm mặc làm trong phòng lâm vào một trận an tĩnh quỷ dị, Ôn Lang nuốt nước miếng, mở miệng nói trước: "Nhưng ngươi đừng hỏi ta, cái gì cũng đừng hỏi. Ngươi hỏi ta cũng sẽ không nói."
Du Cảnh Thù nhìn Ôn Lang, hàng mi dài khẽ run, thanh âm phát ra ngoài ý muốn lại rất bình tĩnh, "Nắm chắc bao nhiêu phần?"
"Chín phần đi." Ôn Lang muốn nói trăm phần trăm, nhưng nói chắc chắn quá cũng không được tốt.
"Vậy thử một lần đi." Thanh âm của Du Cảnh Thù mười phần trấn định, Ôn Lang cho rằng hắn sẽ vui mừng khôn xiết, sẽ kích động mà bắt lấy mình chất vấn, rốt cuộc là biện pháp gì.
Nhưng đều không có, Du Cảnh Thù chỉ là bình tĩnh đưa ra một sự lựa chọn.
“Ngươi không sợ ta hại ngươi sao?” Ôn Lang biết Du Cảnh Thù tâm phòng bị rất nặng, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, thật sự có chút ngoài ý muốn khi hắn cứ như vậy không đầu không đuôi mà tin tưởng mình.
Trong đêm đen, một tiếng cười khẽ len lỏi qua tiếng gió, chui vào đầu quả tim của Ôn Lang, có chút tê tê ngứa ngứa.
Ôn Lang không thể ngờ được chính mình thế mà lại là một người thanh khống.
“Thì sao, chẳng sợ dù chỉ có một phần nắm chắc, ta cũng nguyện ý thử.” Thứ Du Cảnh Thù mất đi không chỉ là đôi chân, mà còn có sự tự tin cùng kiêu ngạo của hắn, một trận lửa kia đã đem thiêu đốt tất cả, cái gì cũng không còn.
Ôn Lang nghe vậy, trong lòng liền động, “Tốt, ngươi liền chờ đứng lên một lần nữa đi.”
Du Cảnh Thù nghe thấy hắn nói tự tin như vậy, cảm xúc không nhịn được bị hắn ảnh hưởng, cuồn cuộn theo, nếu Ôn Lang thật sự có thể làm được, nếu hắn thật sự có thể đứng lên lại……
Kích động tới muộn, nuốt trọn hắn, Du Cảnh Thù còn muốn cùng Ôn Lang nói gì đó, vừa xoay đầu, Ôn Lang thế mà đã nghiêng đầu ngủ.
Tóc đen mềm mại đáp trên gò má chưa nẩy nở của Ôn Lang, thoạt nhìn trông hắn cực kỳ ngoan ngoãn, nửa điểm cũng không nhìn ra sự kiêu ngạo ngày thường.
Du Cảnh Thù trong bất tri bất giác mà nhìn chằm chằm Ôn Lang một lúc lâu, chờ hắn thu hồi tầm mắt, khi hắn nhắm mắt lại ngủ, trong đầu lại tràn đầy hình ảnh của Ôn Lang.
Thật là một con người kỳ lạ.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lang hưng phấn bưng một chén cháo để lên bàn, đánh thức Du Cảnh Thù bắt hắn ăn, "Nhanh lên, ta muốn đi trấn trên, ngươi nhất định phải ăn đó. rất cần thiết."
Đêm qua rất khuya Du Cảnh Thù mới ngủ, lúc này đúng là khổ sở, có chút không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, đáp ứng mà gật đầu có lệ một cái.
Ôn Lang thấy thế, liền biết hắn không để trong lòng, nắm lấy cổ áo hắn, lay tỉnh, "Muốn chân nhanh nhanh khỏe, thì ăn nhanh lên."
nói xong cũng mặc kệ Du Cảnh Thù có phản ứng gì, vội vàng mà chạy ra ngoài.
Du Cảnh Thù nhìn chén cháo trên bàn thật sự rất bình thường, nhìn không ra chân mình cùng chén cháo này có mối liên quan gì, bất qua nghĩ đến lời dặn dò của Ôn Lang, vẫn chầm rì rì mà ngồi dậy, hai tay chống ngồi lên xe lăn, đi rửa mặt trước mới đi ăn cháo.
Chờ đến khi ăn một muỗng cháo đầu tiên, Du Cảnh Thù giật mình, vì cái gì mà cháo trắng bình thường như vậy, lại ăn ngon đến thế?
chẳng lẽ bên trong có cái gì?
Du Cảnh Thù nhớ tới lời Ôn Lang đêm qua, đừng hỏi hắn, hỏi cũng sẽ không nói, khả năng có quan hệ với bí mật này đi.
Vì thế Du Cảnh Thù thật sự không hề suy nghĩ gì, Ôn Lang làm cái gì liền ăn cái đó.
Nếu có thể trị khỏi chân, đừng nói là một chén cháo ngọt hương ngon miệng, dù là cám heo khó nuốt hắn cũng có thể ăn hết, huống chi, cháo này thật sự là mỹ vị, Du Cảnh Thù ăn xong một chén cháo, thế mà lại muốn ăn thêm một chén nữa, bất quá Ôn Lang suy xét đến việc trong thời gần đây hắn ăn cơm rất ít, không dám cho hắn ăn nhiều, nên chỉ làm một chén nho nhỏ, muốn nữa cũng không có.
Bên kia, Ôn Lang cõng đào khương tía tô đi trấn trên, gã sai vặt của Vương gia đã sớm chờ ở đó, "Ôn tiểu ca nhi, thiếu gia nhà ta dặn ta sáng sớm liền tới chờ ngươi đó."
Ôn Lang biết hắn là vì tiểu thư nhà hắn mà tới, buông sọt xuống nói: "Thiếu gia nhà ngươi nói thế nào? Cha ta tùy thời đều có thể đi dạy."
Gã sai vặt vừa nghe, mắt liền sáng rực lên, cười nói: "Chỉ chờ những lời này của người thôi, ý tứ của thiếu gia nhà ta chính là càng sớm càng tốt, ngươi xem ngày mai thế nào?"
"Không thành vấn đề, trở về ta liền nói với cha ta, đúng rồi, trình độ của tiểu thư nhà ngươi thế nào? Ta về nói trước với cha ta một chút." Ôn Lang hỏi.
Gã sai vặt nói với Ôn Lang một chút về việc Vương tiểu thư ngày thường đọc sách như thế nào, Ôn Lang gật đầu, nghĩ thầm Vương tiểu thư này đúng là học bá, tự học thành tài, nếu ở thời hiện đại, nói không chừng thi đại học cũng sẽ trở thành trạng nguyên.
Hàn huyên với gã sai vặt trong chốc lát, Ôn Lang cũng đần dần có khách tới, gã sai vặt cũng không quấy rầy hắn buôn bán, nói rõ thời gian với Ôn Lang thì liền trở về.
Đối diện quầy của Ôn Lang là một trà lâu, La lão ngũ và Viên gia đại công tử đang ngồi bên trong.
“Hắn với gã sai vặt của Vương gia dường như rất quen thuộc?” Viên đại công tử nhíu nhíu mày nói.
“Nghe thủ hạ của huynh đệ ta nói, hình như là tiêu thư và công tử của Vương gia rất thích ăn thức ăn hắn bán.” La lão ngũ giải thích nói.
“Điều này thật không dễ làm.” Nguyên bản Viên đại công tử còn cho rằng Ôn Lang này chỉ là ột ca nhi bình thường, không nghĩ tới thế nhưng còn có quan hệ với Vương gia.
Vương lão gia là viên ngoại, tài đại khí thô, không phải người mà Tụ Huệ Lâu bọn họ có thể tùy tiện trêu chọc.
Tuy nói cha của Viên đại công tử và tri huyện đại nhân từng học cùng trường, nhưng quan hệ cũng không thân thiết, nguyên tưởng rằng đối phó một nhà chân đất sẽ rất dễ dàng, không nghĩ tới ở giữa thế nhưng còn có một Vương gia, Viên đại công tử cảm thấy rất khó đối phó.
La lão ngũ liếc liếc Viên đại công tử, nguyên bản trong lòng còn nghĩ sẽ để Viên đại công tử giúp bản thân xả giận, nhưng hiện tại xem ra, còn không bằng chính mình tự nghĩ cách.
“Tuy nói Ôn Lang này có nhận thức với gã sai vặt của Vương gia, nhưng Vương gia cũng không nhất định sẽ giúp hắn, hắn chỉ là người bán thức ăn, lại không phải có quen biết với thiếu gia và tiểu thư Vương gia, Vương gia hẳn là sẽ không xen vào việc của người khác.” La lão ngũ xúi giục nói.
Viên đại công tử gật gật đầu, lời này của La lão ngũ nói cũng rất có đạo lý.
“Nếu không, trước tiên chúng ta thử một chút? Tìm vài người giả bộ là thấy không vừa mắt hắn phát tài, tìm hắn gây phiền toái.” La lão ngũ đề nghị nói.
Viên đại công tử nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không tồi, “Có thể.”
Vì thế sau khi Ôn Lang bán xong đào khương tía tô, ở trên phố đi dạo một lát, cư nhiên ở y quán tìm được tiêu thạch, tiểu nhị y quán nhìn hắn hỏi: “Tiểu ca nhi, ngươi cũng luyện đan sao?”
Ôn Lang nghe được đầu đầy mờ mịt, vừa hỏi mới biết được, nguyên lai ở Đại An triều, tiêu thạch chủ yếu là sử dụng để luyện đan.
Rốt cuộc cũng mua được đồ mà bản thân ngày đêm tơ tưởng, Ôn Lang hận không thể ngay lập tức cất cánh bay về để làm băng, mùa hè sao có thể thiếu băng đá chứ, hắn thừa dịp không ai, trộm đem tiêu thạch bỏ vào trong không gian.
“Thúc, vịt con và gà con của ngươi bán thế nào?” Ôn Lang nhìn từng con vịt nhỏ, gà nhỏ lông tơ màu vàng, tâm động đậy.
Trước kia vào lúc hắn và ông ngoại ở nông thôn, cũng có nuôi rất nhiều gà với vịt, trứng vịt dùng để làm hột vịt muối hẳn là không tồi.
Sau một phen mặc cả, Ôn Lang mua mười chú gà con và mười chú vịt con, đại thúc bán gà vịt còn cố ý cho hắn một cái l*иg sắt, để đem về cho dễ.
Gà vịt đã có, còn thiếu heo.
Ôn Lang cân nhắc trước đó nên tu sửa phòng ở một chút, sau đó là xử lý đất trồng rau.
“Có nên mua điền* không ta?” Ôn Lang lẩm bẩm, ở thời đại này, đối với nông dân mà nói, có điền mới an tâm, mới tính là an cư lạc nghiệp.
* Đất
Nhưng mua điền thì dễ, cày ruộng mới khó, bản thân hiện tại tay nhỏ chân yếu, không có sức lực gì, thật ra Du Cảnh Nguyệt có thể xuống đất, nhưng sức lực của y cũng chỉ lớn hơn hắn một ít.
Vẫn là chờ chân của Du Cảnh Thù khỏe lại rồi tính tiếp.
Lúc Ôn Lang đang dẫn theo một l*иg gà và vịt về, đột nhiên thấy có cửa hàng bán cung tiễn, vốn dĩ hắn còn muốn tự mình làm một cái, nhưng vẫn luôn không có thời gian, hơn nữa hắn cũng chỉ có thể làm cung tiễn đơn giản, vẫn là mua sẽ tốt hơn.
Trên đường về, được nửa đường Ôn Lang bị người chặn lại.
Mấy tên du côn lưu manh bao vây xung quanh hắn, “ Gần đây ngươi buôn bán rất được phải không? Kiếm lời cũng không ít tiền đi, cho ca mượn vài đồng đi nào.”
Ôn Lang nhíu nhíu mày, không có ý tứ nhượng bộ, ánh mắt hắn lạnh lùng, nói: “Chỉ sợ ngươi có mạng mượn, không có mạng trả.”
“Ha ha ha ha, khẩu khí cũng không nhỏ.”
“Ngươi là một ca nhi, nên ở nhà sinh hài tử, các ca hôm nay sẽ dạy cho ngươi cái gì gọi là bổn phận!”
Dứt lời mấy tên nam nhân liền xông tới, động tay động chân với Ôn Lang.
Tuy rằng sức lực của Ôn Lang không lớn, nhưng đời trước hắn học công phu cũng không phải là để trưng.
Hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhảy lên dùng hai ngón tay cắm vào đôi mắt đối phương một cách chính diện, nam nhân đột nhiên không kịp phòng ngừa hô đau một tiếng, Ôn Lang lập tức nhấc chân hung hăng mà đá vào hạ bộ của gả một cái, làm gả đau đến mức lăn lộn trên đất, cũng không biết nên che chỗ nào sẽ bớt đau hơn.
Hai tên còn lại thấy thế thì ngốc một chút, Ôn Lang đã lùi lại kéo ra một khoảng cách, rút ra cung tiễn trên lưng, nhanh chóng bắn vào một trong gả kia.
Mũi tên hung hăng mà đâm thẳng vào cẳng chân của gả.
“A ——” gả kêu thảm thiết một tiếng, đau đến mức quằn quại.
Ôn Lang lập tức giương lên mũi tên thứ hai nhắm vào tên cuối, ánh mắt lãnh lệ hỏi: “Ngươi cũng muốn thử xem?”
“Không…… Không dám…… Không dám, là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm……” Nam nhân quẩn bách quỳ xuống, bọn họ chỉ là ba người du thủ du thực bình thường, nguyên tưởng còn cho rằng đối phó với một cái ca nhi rất dễ dàng, không nghĩ tới ca nhi này cũng không phải dạng ca nhi bình thường, quả thực là nhân gian hung khí.
“Còn không mau cút đi.” Ôn Lang lạnh lùng nói.
“Lăn lăn lăn, chúng ta lăn liền đây.” Nam nhân chạy nhanh đến đỡ tên đồng bọn bị tên bắn trúng ở cẳng chân, sau đó đá vị huynh đệ bị Ôn Lang chọt mắt, nói, “Còn không mau lên.”
Vì thế ba người hốt hoảng té ngã lộn nhào chạy đi.
Ôn Lang thu cung tiễn, tay hắn có chút tê dại, vừa rồi bắn tên dùng sức rất nhiều, cơ hồ là cố gắng chống đỡ, hiện tại người vừa đi, tay hắn buông lực, cung tiễn rơi trên mặt đất, tạo ra bụi đất.
Hắn từ trong không gian lấy một ít linh tuyền để uống, lúc nayg đau đớn trên mới bớt được một ít, kỳ thật lòng bàn tay hắn đã khỏi hẳn, nhưng lành lặn nhanh như vậy rất không bình thường, cho nên hắn mới luôn quấn băng vải.
Chuyện này Ôn Lang cũng không để ở trong lòng, hắn làm buôn bán có người đỏ mắt cũng rất bình thường, tự nhiên cũng không suy nghĩ sâu xa.
Sau khi trở về, Ôn Lang cũng không đem chuyện này nói cho ai, chỉ nói với Du Minh Viễn sáng mai đi giảng bài cho Vương tiểu thư, lại nói với ông tình hình của Vương tiểu thư.
"Tốt tốt tốt, ta đi chuẩn bị.” Du Minh Viễn vui vẻ đến mức không khép miệng được, kỳ thật lấy học vấn của ông, nào phải cần soạn bài, tùy tiện giảng một chút, cũng là coi trọng, nhưng Du Minh Viễn vẫn về phòng suy nghĩ nên giảng cho Vương tiểu thư gì nội dung gì.
Tống Lăng Uyển thấy thế cười cười nói: “Đã lâu rồi không thấy phu quân vui vẻ như vậy.”
Song bào thai đang ở trong viện nhìn vịt con cùng gà con, ngày hôm qua có chó con, hôm nay lại có vịt và gà con, hai tiểu gia hỏa cao hứng đến mức đôi mắt sáng lấp lánh, vẫn luôn ngồi xổm trước l*иg sắt luyến tiếc rời đi.
Ôn Lang làm một cái chuồng gà đơn giản, thả gà và vịt vào, lại nói với song bào thai: “Về sau chúng nó liền cho các ngươi quản, các ngươi muốn chúng nó lớn nhanh, thì phải đúng giờ cho chúng nó ăn.”
Khuôn mặt nhỏ của song bào thai hồng hồng, gật gật đầu, “Dạ!!.”