Chương 24

"Con chó con này có duyên với ngươi, sáng nay hơi thở còn thoi thóp, buổi chiều đã có thể chạy nhảy." Tống Lăng Uyển bưng đồ ăn lên bàn, cười nói.

Ôn Lăng ngồi xổm sờ sờ đầu chó con: "Chó ngoan, sau này giữ nhà coi viện cứ giao cho mày."

Tống Lăng Uyển nghe vậy cười nói: "Nó mới bao lớn."

"Chó con lớn rất nhanh." Ôn Lăng chỉ vào Du Cảnh Dương và Du Uẩn Vi nói với chó con: "Về sau nếu ai khi dễ tiểu ca và tiểu tỷ của mày, mày nhớ phải xông lên bảo vệ bọn họ."

Du Cảnh Dương và Du Uẩn Vi nghe xong liền thẳng lưng, Tống Lăng Uyển nghĩ thầm chó nhỏ như vậy thì có thể biết được điều gì, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng chó con sủa một tiếng, tựa như có thể nghe hiểu lời Tống Lăng Uyển nói, không khỏi có chút kinh ngạc, "Chó con của nhà chúng ta hình như hơi thông minh nha."

Ôn Lang cười mềm mại của nó, "Nói về sau bạn là Thông Minh."

"Được không? Tiểu thông minh? " Còn Lang chà xát chó con, nó không phản kháng, còn vui vẻ kêu một tiếng với hắn.

Vì thế chó liền có tên, gọi là Thông Minh, quả nhiên sau này cũng không có cô phụ chuyện Lãng đặt cho nó cái tên này, gần xa trong thôn nổi tiếng là chó tốt giữ hộ viện, ai thấy cũng phải khen. một câu.

"Mau vào ăn cơm đi." Tống Lăng Uyển nói với ba người đang chơi với chó con trong viện.

Ôn tồn đọng giọt nước, lỗ tiểu hỏa tiễn tay.

Thường ngày, buổi sáng thì Du Cảnh Nguyệt mang theo bài hát bào thai đi bến tàu, buổi chiều Lang trở về thì liền mang theo ba người lên núi để đào khương tía tô.

Hôm nay trở về tương tự, Ôn tập tính toán hàng dư, lát nữa mình lên núi hái một ít cũng không trễ lắm.

Thời gian ăn cơm chiều, Lang thang nói chuyện của Vương gia cho Du Minh Viễn nghe, ông ấy tự sướиɠ bản thân lúc nào cũng rảnh, xem Vương gia bài thời như thế nào cũng được.

Tống Lăng Uyển sau khi nghe Du Minh Viễn nói xong, mở lời: "Vết thương trên đầu huynh còn chưa chắc, vẫn nên nghỉ thêm mấy ngày."

Du Minh Viễn xua tay, nói: "Không đáng ngại, đã kết rồi."

Ông rõ ràng nhất, cơ hội không chờ người, nếu để lâu, nói không chừng cơ hội sẽ bị người khác cướp đi.

Trong nhà trẻ đều phải ăn cơm, không có khả năng dựa vào một hài tử Lang kiếm tiền nuôi gia đình mãi được.

Còn nữa, nhà cửa cũng nên sửa lại một chút, vận khí họ còn tính là tốt, từ lúc trở lại thôn Lâm Khê, chỉ có một lần mưa nhỏ, khi khác đều là trời nắng.

Nói thì nói thế, nhưng nhà thì cứ sửa càng sớm càng tốt, nói không chừng trời liền mưa.

Hôm nay Du Cảnh Thù cũng ăn cơm chung với mọi người, Du Uẩn Vi thật cẩn thận mà nhìn đại ca, có chút hứng khởi, lại không nói chuyện với đại ca.

"Sao lại không ăn?" Du Cảnh Thù chú ý tới tầm mắt Du Uẩn Vi, đồ ăn cho cô bé.

"Cảm ơn đại ca." Du Uẩn Vi mềm mềm trong giọng nói rõ ràng tràn đầy hứng khởi

Dư Cảnh Thù sờ sờ đầu bé: "Ngoan ăn cơm."

Từ trong nhà xảy ra chuyện, mỗi người đều kém đi, hai đứa nhỏ cũng không ngoại lệ, bất quá song bào thai còn nhỏ, không rõ ràng, trên mặt đều là thịt hô, lúc nào cũng nhìn không ra. gầy còm.

Người trong làng cơm chiều đều rất sớm, Lang thang ăn cơm chiều, mới hoàng hôn, cậu bé hái ngọt, nói với phu thê Tống Lăng Uyển: "Cha mẹ, ta lên núi hái một chút đào, sẽ về nhanh thôi."

"Trời đã gần tối rồi, nếu không thì mai hãy đi." Tống Lăng Uyển có chút nghe nói.

"Không sao, trước khi trời tối ta liền trở về." Ôn Lăng nói xong xuôi tay với bọn họ, bước chân nhẹ nhàng mà chạy ra ngoài, hắn vừa rời khỏi cửa, tiểu Thông Minh liền đuổi theo muốn đi theo hắn.

Ôn Lang đuổi nó rất nhiều lần cũng không thành công, "Dương Dương, mau tới đây giúp ta ôm Thông Minh đi."

Du Cảnh Dương nghe được tiếng của Ôn Lang, liền giống như một viên đạn pháo nhỏ trong phòng lao ra, ôm tiểu Thông Minh ở bên chân Ôn Lăng đi, tiêu thuyết giáo: "Thông Minh không thể gây trở ngại cho Ôn ca ca. "

"Ô ~" tiểu thông minh ủy khuất kêu một tiếng.

Làm phu thê Tống Lăng Uyển buồn cười.

Ôn Lang lên núi nhẹ nhàng mà hái được sọt đào, trong lòng có chút rục rịch muốn đi ngâm nước nóng, nhưng vừa lên thì thấy màn đêm buông xuống, suy đi nghĩ lại, dù cho hắn gan dạ sáng hơn người, nhưng ban đêm trên núi lớn vẫn rất nguy hiểm, đời trước mắt thường xuyên leo núi, gặp rất nhiều tình yêu mất mát sinh ra, cũng từng có phượt thủ tích cực trong rừng núi, cho nên Ôn Lang đối với thiên nhiên trước sau vẫn duy trì một tư thái kính sợ.

Thừa thắng xông lên, Ôn Lang hái một trái cà chua trong không gian vừa ăn vừa vui vẻ mà ngân nga hát

"Ồ, phu lang Du gia, lại lên núi à?" các dân làng ăn cơm xong ngồi dưới cây đại thụ để cơm và hứng gió nhìn thấy Ôn Lăng, cao giọng chào hỏi.

"Đúng vậy, thím ăn cơm chưa?"Ôn Lang hàn huyên nói.

"Ăn rồi, trời đã bắt đầu tối đen thế này mà sao ngươi lại từ trên núi chạy về ?, thật đúng là gan lớn."

Ôn Lang cười nói: "Đây không phải là sợ trời tối, chạy nhanh về sao, ta sợ trời tối còn gặp gấu mù, đại trùng hay cái gì đó."

"Ai da, ngươi vẫn nên cẩn thận, những lần sau mà muốn đi vào núi thì nên đi sớm một chút."

"Đã biết, cảm ơn thím." Ôn Lăng cười cảm ơn nói.

Chờ Ôn Lang đi rồi, những người phụ nhân nói chuyện phiếm kia, khen Ôn Lăng không ngớt.

"Thật là một hài tử có phép tắc, cần cù lại có bản lĩnh, nửa điểm cũng không có tính kiêu ngạo khi đến từ Hoàng Đô."

"Đúng vậy, trước đó không phải lúc nào cũng có người nói phu lang Du gia là một người lười nhác sao, hôm nay trời gần tối còn đi lên núi, cũng rất cần mẫn đi, xem ra cưới ca nhi cũng không nhất định là không tốt. "

Trương Quế Chi lần trước bị Ôn Lang uy hϊếp bĩu môi nói: "Nếu tốt, sao ngươi không cho Tiểu Thuận nhà ngươi cưới ca nhi đi? Hôm qua ta nghe nói ngươi đi hỏi thăm cô nương cho Tiểu Thuận. "

Phụ nhân kia vừa nghe, lạnh lùng nói: "Nếu có ca nhi có bản lĩnh như phu lang Du gia, ta thật cũng rất nguyện ý cho Tiểu Thuận cưới vào cửa, nhà ngươi cũng có ca nhi, sao lời nói từ đầu đến cuối đều là xem thường ca nhi. "

Trương Quế Chi trợn trắng mắt nói: "Có sao nói vậy thôi."

Nói tới đây nàng lại chẳng biết xấu hổ nói với phụ nhân kia: "Nếu ngươi thích ca nhi như vậy, không bằng cưới Liễu Nhi nhà ta cho Tiểu Thuận nhà ngươi, sính lễ ta cũng không cần nhiều, năm lượng bạc là được. "

"Phi! Ta thấy Trương Quế Chi nhà ngươi là bị trúng tà rồi phải không, ca nhi nhà ai mà muốn năm lượng bạc sính lễ, từng ấy tiền ta có thể cho Tiểu Thuận cưới cô nương luôn rồi. " Phụ nhân kia tức giận chỉ vào Trương Quế Chi nói.

Trương Quế Chi không để bụng nói: "Năm lượng bạc thì làm sao, Liễu Nhi nhà ta trong thôn có tiếng cần mẫn, lớn lên cũng không kém, sao có thể không đáng giá năm lượng bạc."

Gia đình bình thường cưới ca nhi, nhiều lắm trên dưới ba lượng bạc, năm lượng bạc là có thể cưới một cô nương về nhà, bị điên rồi mới nguyện ý ra năm lượng để cưới một ca nhi không có khả năng sinh sản tốt, mà nếu Phương Liễu Nhi nhà Trương Quế Chi có dựng chí đỏ tươi thì cũng được thôi, đằng này dựng chí của Phương Liễu Nhi màu cũng bình thường, năng lực sinh dục cũng tầm thường.

Chung quanh hàng xóm nghe xong cũng cảm thấy Trương Quế Chi là sư tử há miệng, ép mua bán.

Cuối cùng đương nhiên tan rã trong không vui.

"Nói điêu, Phương Liễu Nhi kia sao lại có loại nương như Trương Quế Chi." Ngũ tam nương mới từ ngoài vào nhà, Du Hạo nghe thấy lời nói, liền biết Trương Quế Chi nói về Phương Liễu Nhi.

Trương Quế Chi có hai người con, lão đại là một hán tử, cả ngày chơi bời lêu lỏng, Trương Quế Chi vậy mà còn nuôi dưỡng rất tốt, nhỏ là Phương Liễu Nhi là một ca nhi, bất cứ việc gì nặng nhọc trong nhà cũng đều đến tay hắn, cũng có không ít người trong thôn cảm thấy Phương Liễu Nhi đáng thương, bản thân Du Hạo cũng từng cho Phương Liễu Nhi màn thầu ăn.

Bất quá có một lần có một hán tử trong thôn, thấy Phương Liễu Nhi tội nghiệp cho hai cái bánh, Trương Quế Chi bắt được, nàng thế mà lại không biết xấu hổ xông lên nói hán tử kia cùng Phương Liễu Nhi lén lút qua lại, bắt hắn phụ trách, cuối cùng toàn thôn đều biết, sau vụ việc vị hán tử kia bị mất hai lượng bạc, không có người dám thương hại Phương Liễu Nhi nữa, sợ hãi đốm lửa này không cẩn thận cháy đến tay mình.

Du Hạo cũng không có biện pháp, chỉ có thể thuận miệng nói vài câu, để nàng không nóng giận.

Bên này Ôn Lang bởi vì tay còn băng gạc, không thể đυ.ng nước, đành phải ở bên cạnh chỉ huy ba đứa nhỏ trong nhà làm toàn bộ quá trình, để cho bọn họ học nghề làm đào khương tía tô, cũng may cách làm rất đơn giản, làm rất dễ dàng.

Chờ khi tay hắn khỏi, hắn có thể làm băng phấn.

Bất quá nếu có đá thì tốt rồi, ăn vào hương vị càng tốt.

Ôn Lang cân nhắc ngày mai đi trấn trên một chuyến nữa, nhìn thử xem có bán tiêu thạch hay không.

Ban đêm lúc rửa mặt vẫn còn phải dựa hoan toàn vào sự hỗ trợ của Du Cảnh Thù, sau khi hai người rửa mặt xong, nằm ở trên giường đắp chăn nói chuyện phiếm, Ôn Lang vẫn luôn suy nghĩ nên nói với Du Cảnh Thù như thế nào, Du Cảnh Thù quá thông minh, nói dối rất khó để lừa gạt hắn lâu dài, nhưng nếu nói thật, Ôn Lang lại không yên tâm, loại việc như gϊếŧ người đoạt của rất thường thấy, bất cứ khi nào cách tốt nhất là không cần đi khảo nghiệm nhân tính của người khác.

Lăn qua lộn lại, ngủ không được, Du Cảnh Thù không thể nhịn được nữa, mở miệng nói: "Trên người của ngươi có rận sao?"

Ôn Lang bất động, hắn cố ý muốn làm Du Cảnh Thù ghê tởm, cọ đi cọ lại lên người hắn, hai người chỉ đang mặc y phục đơn sơ, Ôn Lang lại dán lên trên người y, độ ấm của làn da liền xuyên qua lớp quần áo đơn bạc truyền tới trên người Du Cảnh Thù, hắn có chút không được tự nhiên muốn đẩy Ôn Lang ra, liền nghe thấy hắn nói: "Để nó bò lên người của ngươi."

Lúc đầu Du Cảnh Thù không minh bạch Ôn Lang nói là có ý tứ gì, chợt phản ứng lại thì bị ghê tởm không nhẹ, vô tình giơ tay đẩy Ôn Lang ra.

Ôn Lang bị hắn đẩy ra, cười đến mức ở trên giường lăn lộn, "Ai bảo ngươi làm ta ghê tởm trước."

"Là ai vẫn luôn lăn qua lộn lại, không cho người khác thanh tĩnh." Du Cảnh Thù lên án nói.

Ôn Lang thu liễm ý cười trên mặt, nghiêng mình, xuyên qua ánh trăng nhìn chăm chú vào Du Cảnh Thù.

"Du Cảnh Thù......" Ôn Lang nhẹ giọng gọi.

Du Cảnh Thù nghe đươc từ trong giọng nói của hắn một chút sự khác lạ so với ngày thường, áp xuống suy nghĩ không muốn để ý tới hắn, lên tiếng, "Ừm."

Sau khi trầm mặc thật lâu, Du Cảnh Thù cơ hồ cho rằng Ôn Lang đã ngủ rồi, khi hắn nhắm mắt lại đang muốn đi vào giấc ngủ, thì giọng nói của Ôn Lang lại vang lên lần nữa.

"Nếu có một cơ hội, làm chân của ngươi khỏi hẳn......"

Cái đề tài này, cơ hồ là điều cấm kỵ trong nhà, phỏng chừng là không ngờ Ôn Lang lại dám đề cập điều này với hắn, nhưng kỳ diệu chính là tâm tình Du Cảnh Thù hiện tại rất bình tĩnh, không có tức giận, hắn nhàn nhạt nói: "Nếu thật sự có cơ hội như vậy, ta đây sẽ thử bằng mọi cách."

"Ừm." Ôn Lang dừng một chút nói: "Nếu......"

Du Cảnh Thù đánh gãy lời hắn, "Sao đêm nay ngươi nói nhiều như vậy, nào có nhiều nếu như vậy, muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng."

Ôn Lang nghe vậy bật cười, đã bị nhìn ra.

Hắn đột nhiên ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống Du Cảnh Thù, nghiêm túc nói: "Ta có biện pháp chữa khỏi chân của ngươi."