Chương 23

Ôn Lang nói, làm Du Cảnh Thù rất kinh ngạc, y lần đầu nghe những lời này từ trong miệng của một ca nhi, nếu lời này truyền ra ngoài, sợ là có chút kinh thế hãi tục.

Nhưng Ôn Lang nói cũng không sai, tiền triều thì ca nhi đã có thể cưới vợ cũng có thể gả chồng.

Du Cảnh Thù cảm thấy, khả năng là trong lòng Ôn Lang không xem chính mình là ca nhi, hoặc là câu nệ với thân phận ca nhi, hắn có ý tưởng, có năng lực, người như vậy, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, hoặc là ca nhi, đều có thể làm nên đại sự.

Nếu so sánh với sự thản nhiên của Ôn Lang, y tựa hồ là có chút quá mức để ý vấn đề thân phận này, không đặt Ôn Lang ở cùng một địa vị mà đối đãi.

“Xin lỗi.” Du Cảnh Thù thấp giọng nói.

“Cũng không có gì, giữa chúng ta có vấn đề, nói rõ thì tốt rồi, ngươi yên tâm, chờ kiếm được lời, trong nhà dư dả một chút, đến lúc đó ta nhất định sẽ giúp ngươi cưới cô nương mà người ái mộ về cho ngươi.” Ôn Lang suy đoán so với ca nhi khả năng cao là Du Cảnh Thù vẫn thích nữ nhi hơn.

Du Cảnh Thù nghe vậy nhíu nhíu mày, nói: “Không cần, nhà của chúng ta không có thói quen nạp thϊếp.”

“Ngươi nói lời mày, chẳng lẽ ngươi muốn sống cùng ta cả đời?” Ôn Lang cố ý chế nhạo nói.

Cả đời……

Du Cảnh Thù trong lòng chấn động, nếu cứ như vậy sống cùng Ôn Lang cả đời, hình như cũng có thể, liền tính giữa bọn họ không có tình yêu, nhưng ít ra trên phương diện lời nói có thể nói chuyện được, cũng không tính là không thể chịu đựng.

Nếu Ôn Lang thỉnh thoảng chọc y một chút, thì càng tốt.

“Ha ha ha, ta nói giỡn, ngươi không cần nhăn mày đến như vậy đi, coi như không nghe đi.” Ôn Lang giơ tay bộp một cái vào vai y nói: “Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta khẳng định sẽ thành công lui thân, tuy nói ở triều Đại An sau khi ly hôn ca nhi sẽ rất khó sinh sống, nhưng nếu ta có tiền, chuyện này đều không phải vấn đề.”

Du Cảnh Thù chưa từng nghĩ thế nhưng hắn lại có chủ ý như vậy, nhưng Ôn Lang nói không sai, chỉ cần có tiền có thế, dù là ca nhi đã từng hòa li, cũng có thể hảo hảo sinh hoạt.

Y nhíu mày, không muốn nói vấn đề này nữa.

Ôn Lang đại khái cho rằng bản thân đã nói thông y, cuối cùng có chút thoải mái, hắn sờ sờ ngực mình, không hiểu sao cảm giác giống như có chút chướng chướng?

Hắn đang muốn kéo ra cổ áo nhìn thử, lại nghĩ tới Du Cảnh Thù có chút để ý chuyện hắn luôn không câu nệ tiểu tiết, vì thế hắn đứng dậy đi ra ngoài, ở trong sân, tìm một chỗ không có người để ngồi, lặng lẽ kéo cổ áo ra, một chùm ánh sáng sắc xanh lóe lóe.

Ôn Lang nhìn kỹ, thế mà lại phát ra từ ấn ký câu ngọc của hắn.

Có ý gì?

Sao lại thế này?

Này chẳng lẽ không phải cái bớt bình thường sao?

Ôn Lang không hiểu ra sao, thật cẩn thận duỗi tay chạm vào một chút, ngay sau đó hắn đã bị đưa vào bên trong một không gian kỳ lạ.

“Ai nha, mông ta.” đột nhiên bị rơi, Ôn Lang không kịp đề phòng, đỡ eo đứng lên.

Đập vào mắt là một mảnh màu xanh của lá mạ, cùng mảnh cỏ bát ngát mênh mông, khắp nơi là muôn hồng nghìn tía.

“Đây là……” Ôn Lang ngẩn ra tại nửa phút mới hồi phục tinh thần lại.

Nguyên lai thiên chân lão gia đối xử với hắn không tệ, không chỉ cho hắn mang theo ký ức mà chuyển thế, mà còn cho hắn một bàn tay vàng, này hẳn là không gian thường được viết trong tiểu thuyết.

Có không gian thì theo lya thuyết cũng sẽ có linh tuyền?

Ánh mắt Ôn Lang sáng lên, chạy tới phía trước, rốt cuộc ở dưới một cây đại thụ hắn cũng nhìn thấy một cái giếng vuông, giếng cũng không sâu, ước chừng trái phải khoảng 40 cm, ở trung tâm giếng là một ngụm nước suối không ngừng mà phun ra bên ngoài, đúng là suối nguồn.

Nước suối không ngừng mà tràn ra bên ngoài, tràn xuống mặt cỏ, lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Khó trách thực vật nơi này đều phá lệ mà xanh um tươi tốt, nguyên lai là được linh tuyền tẩm bổ.

Ôn Lang vui mừng khôn xiết đi dạo một vòng, thế mà lại phát hiện không ít đồ ăn ở Đại An triều không có, tỷ như cà chua, tỷ như dưa hấu, lại tỷ như khoai tây!

“Phát tài, phát tài, ta muốn phát tài!” đã lâu Ôn Lang chưa từng vui vẻ như vậy, như được trúng cử mà một bên chạy như điên một bên cao giọng hò hét.

Hái xuống một trái cà chua, lấy áo lau lau, cắn một miếng, nước của nó liền lan ra khắp miệng, chua chua ngọt ngọt, làm Ôn Lang không khỏi nhắm hai mắt lại, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Lần đầu tiên hắn được ăn cà chua ngon như vậy, những thứ trước kia ăn đều là rác rưởi.

Tuy rằng lưu luyến không rời, nhưng hắn cũng rõ ràng, nếu không ra ngoài, lát nữa phỏng chừng cả nhà Du Cảnh Thù sẽ đi tìm người.

Ôn Lang kiềm chế tâm tình kích động, tính toán ngày mai tìm động vật nhỏ thực tiễn một chút, công hiệu của linh tuyền này có thần kỳ giống như trong tiểu thuyết hay viết hay không, nếu là thật, vậy chân của Du Cảnh Thù có thể được cứu rồi.

Du Cảnh Thù cảm giác Ôn Lang đi ra ngoài một vòng trở về, tâm tình tựa hồ tốt lên rất nhiều, nếu có cái đuôi, lúc này phỏng chừng đã giơ lên tận trời cao.

“Gặp được chuyện gì mà cao hứng như vậy?”

Ôn Lang nhìn y cười cười, có chút nị oai tiến đến bên người y, nũng nịu, lộ ra một cái răng nanh trắng nhỏ, “Không nói cho ngươi ~”

Đồng tử Du Cảnh Thù khẽ run, giơ tay lãnh khốc đẩy hắn ra, "Nóng.”

“Nóng chỗ nào nha? Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh, rõ ràng là Du công tử ngươi tâm không tĩnh~” lúc này Ôn Lang đang rất hưng phấn, ngoài miệng vừa nói xong tay đã bắt đầu hành động, cứ như vậy ôm chặt Du Cảnh Thù, cố ý sáp đến trước mặt y.

Du Cảnh Thù không hiểu sao có chút luống cuống, chợt đẩy Ôn Lang ra: “Đi ngủ sớm một chút.”

Ôn Lang cũng biết lúc này đã không còn sớm, nhưng hắn cắt ngọn nến, nằm lên giường một lúc lâu, vẫn không ngủ không, “Nè, Du Cảnh Thù, ta và ngươi nói chuyện này chút đi.”

“Ừm?” giọng mũi của Du Cảnh Thù lười biếng vang lên, hiển nhiên là không muốn phản ứng hắn.

“Sự tình của Viên tam công tử kia, ta nghe được.” Ôn Lang nói tới chính sự, tinh thần Du Cảnh Thù liền tỉnh táo, mở mắt ra nghiêng đầu bốn mắt nhìn nhau với Ôn Lang.

Đêm đã khuya, ánh trăng xuyên thấu qua nóc nhà chiếu rọi, một thứ ánh sáng mỏng manh, Ôn Lang bị Du Cảnh Thù nhìn đến trái tim run rẩy, người ta từng nói dưới đèn nhìn mỹ nhân, nhưng dưới ánh trăng nhìn mỹ nhân tựa hồ cũng không tồi.

“Viên tam công tử kia cũng không phải người tốt gì, thời trẻ hắn uống thuốc, ăn nhiều, dẫn tới hiện tại phương diện kia không được, nhưng lại là đồ háo sắc, dần dà tâm lý liền biếи ŧɦái, lăn lộn trong phòng không ít người chết.”

Nghe Ôn Lang nói xong, giữa mày Du Cảnh Thù nhíu lại thành một đồi núi nhỏ, may mắn không để Du Cảnh Nguyệt gả qua đó, nếu thật gả đi, sợ là chỉ còn một khối bạch cốt.

“Ừn, ta đã biết, cảm ơn.” Du Cảnh Thù nhẹ giọng nói.

“Khách khí cái gì, Cảnh Nguyệt cũng là đệ đệ của ta.” trong giọng nói của Ôn Lang hàm chứa ý cười.

Du Cảnh Thù nhớ rõ Ôn Lang so với Du Cảnh Nguyệt chỉ lớn hơn một tháng, rõ ràng choáng váng mười bảy năm, lại đối với người mới vừa nhận thức không bao lâu đào tim đào phổi, so với Ôn Lang, y thật sự không đủ quang minh lỗi lạc đi.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Lang nghĩ đợi khi bán xong đào khương tía trở về, liền đi vào trong núi tìm xem xem có động vật nhỏ nào bị thương hay không, để thử linh tuyền một lần.

Nhưng đi chưa được mấy bước, liền ở ven đường nhìn thấy một con chó con hơi thở thoi thóp.

“Thúc, đây là chó nhà ai vậy? Sao lại ném ở chỗ này?” Ôn Lang hỏi một đại thúc đồng dạng cũng đang đi lên trấn trên.

“Hẳn là của nhà lão Lưu, ta nhớ rõ con chó nhà bọn họ cẩu gần đây có sinh một đứa, cái này chắc hẳn là không nuôi được, mới ném ở chỗ này.” Đại thúc lại nói: “Một thai luôn có mấy con thân mình tương đối yếu, sống không được lâu, ngươi cũng không cần để ở trong lòng.”

“Ừm, thúc, ta có thể nhặt nó về không?” Ôn Lang nhìn chó con ướt sũng. Đôi mắt lộc lộc, hắn có thể thấy được bên trong ánh mắt đó là khát khao được cứu.

“Dù sao cũng là không ai muốn nên mới ném, nếu ngươi muốn nhặt về, thì cứ nhặt về thôi, nhưng con chó này rõ ràng là sống không được lâu nữa, nếu ngươi thật sự muốn một con chó, có thể đi nhà lão Lưu xin một con.” Đại thúc nhìn bộ dáng này của Ôn Lang, chính là một hài tử động lòng trắc ẩn, khuyên giải an ủi nói.

“Không có việc gì, thúc, ta mang về thử xem, nếu thật sự nuôi không sống nổi, cũng là mệnh của nó.” Ôn Lang nói xong liền thật cẩn thận ôm con chó lên.

“Ô ——” chó con suy yếu kêu một tiếng, làm người nghe được thật sự đau lòng.

Thấy Ôn Lang thật sự mang con chó hơi thở thoi thóp kia trở về, đại thúc lắc đầu, cảm thán một câu, “phu lang Du gia, thật đúng là thiện tâm.”

Ôn Lang thừa dịp thời gian còn sớm, bốn phía không có ai, mới vừa đi vào trong viện, liền lấy chút linh tuyền bỏ vào trong chén, chó con tựa hồ cũng biết đây là thứ tốt, kích động mà uống sạch sẽ linh tuyền.

“Ô ô ——” nó vô cùng đáng thương nhìn Ôn Lang, tựa hồ còn muốn.

“Uống một chút trước, quan sát tình huống thêm, không thành vấn đề lại cho ngươi.” Ôn Lang sờ sờ đầu của nó nói.

“Ô ——” chó con thực dính người liếʍ liếʍ tay hắn.

"A! Chó con!” Du Uẩn Vi và Du Cảnh Dương xoa đôi mắt đi ra, vừa nhìn thấy chó con đôi mắt liền sáng.

Ôn Lang vẫy tay chúng, hai cái tiểu gia hỏa lập tức chạy tới.

“Đây là chó con vừa rồi Ôn ca ca nhặt được ở ven đường, nó bị bệnh, các ngươi phải hảo hảo chiếu cố nó, nếu có thể chiếu cố tốt, về sau nó là có thể chơi cùng các ngươi.”

“Nó bị bệnh sao? Thật đáng thương.” Du Uẩn Vi cố gắng giữ khuôn mặt nhỏ, đôi mắt có chút hồng.

“Sẽ khá lên, cho nên các ngươi không thể khi dễ nó.” Ôn Lang an ủi nói.

“Dạ, chúng ta sẽ hảo hảo chiếu cố nó.” Du Cảnh Dương vỗ vỗ ngực mình, nghiêm trang dương khuôn mặt nhỏ mum múp thịt của mình bảo đảm nói.

“Tốt, Ôn ca ca tin tưởng các ngươi, chó con liền giao cho các ngươi.” Ôn Lang lại nhìn nhìn khoang miệng của chó con, đã lớn, hẳn là đã cai sữa, có thể ăn đồ ăn khác.

Ôn Lang cho chó con chút thức ăn, chó con sau khi uống linh tuyền, thân thể dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đang dần hồi phục, ăn cơm từng ngụm từng ngụm.

Có thể ăn hết đồ ăn hẳn là đã không có chuyện gì, Ôn Lang dặn hai cái tiểu gia hỏa đừng cho chó con ăn bậy bạ cái gì đó,dạ dày chó con rất yếu, dễ tăng thêm bệnh.

Song bào thai nghiêm túc gật đầu, như là nhận được nhiệm vụ trọng đại.

Ôn Lang rửa sạch tay, lúc này mới đi trấn trên.

Sáng sớm gã sai vặt Vương gia đã chờ ở chỗ sạp bán, truy vấn Ôn Lang tại sao hôm nay tới trễ như vậy, lại hỏi hắn kết quả của chuyện trước đó, Ôn Lang cũng không muốn úp úp mở mở với gã, nói thẳng là cha hắn đáp ứng rồi.

“Thật? Ta đây liền đi nói với thiếu gia nhà ta.” Gã sai vặt đang muốn đi, lại chạy nhanh trở lại nói, “Xem đầu óc ta này, hôm nay mua năm ống, hôm qua mua nhiều, hôm nay tiểu thư bảo ta mua ít chút.”

“Được.” Ôn Lang đưa cho gã năm ống đào khương tía tô.

Gã sai vặt chân trước mới vừa đi, sau lưng La lão ngũ liền đi tới.

La lão ngũ vẫn luôn chờ Ôn Lang nói gã đi xin lỗi Du Minh Viễn, nhưng gã chờ mãi chờ mãi, trước sau Ôn Lang vẫn không đến, tục ngữ nói rất hay, không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, trong lòng gã vẫn luôn nhớ chuyện này, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, nghe nói Ôn Lang ở chỗ này bày quán bán thức ăn, chạy nhanh tới hỏi hắn rốt cuộc là có ý tứ gì.

“À, chuyện đó à, cha ta nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi không cần quỳ trước mặt ông xin lỗi, đợi chút có nhiều người, ngươi trực tiếp ở trước sạp của cha ta phía trước xin lỗi, để mọi người đều nghe rõ, cũng miễn cho sau này có người cho rằng nhà của chúng ta đắc tội ngươi, có người nhân cơ hội dẫm chúng ta một chân.” Ôn Lang nói những loại tình huống có thể xảy ra nhất, không chừng cũng có loại người muốn mượn chuyện khi dễ Du gia để lấy lòng La lão ngũ.

La lão ngũ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ôn Lang một cái, Ôn Lang cũng không sợ gã, “Như thế nào? Còn chưa ăn đủ giáo huấn?”

La lão ngũ nhớ tới bộ dáng tàn nhẫn của Ôn Lang ở sòng bạc, nháy mắt rụt rụt cổ, phất tay áo rời đi.

Người dần đông lên, La lão ngũ quả nhiên làm theo lời Ôn Lang, ở trước sạp Du Minh Viễn trịnh trọng xin lỗi, đưa tới không ít người vây xem, chuyện này trở thành đề tài trong vài ngày ở các buổi nói chuyện phiếm.

La lão ngũ mặt đầy phẫn hận đi tửu quán, không nghĩ tới thế nhưng lại đυ.ng phải Viên gia đại công tử ở chỗ này, nghe nói người mà Viên gia đại công tử yêu thương nhất chính là tiểu đệ Viên tam công tử, mà tiểu đệ hắn yêu thương thế nhưng lại bị người cự tuyệt chuyện hôn nhân, còn nói tình nguyện chết cũng không muốn gả cho tiểu đệ, lúc này mới buồn bực ra ngoài uống rượu.

La lão ngũ ngồi ở bàn bên vừa nghe, cự hôn thế nhưng lại là ca nhi Du gia, cũng chính là vị ca nhi ngày ấy gã mở miệng đùa giỡn.

La lão ngũ ngồi trong chốc lát, bưng lên chén rượu đi đến bàn của Viên đại công tử kia.

Ôn Lang bán xong đào khương tía tô thì đã là buổi chiều, thứ tốt đã ăn lâu, cứ như vậy, mọi người qua cảm giác mới mẻ, người mua cũng dần dần vơi bớt, bất quá cũng còn tốt, buôn bán xem như cũng ổn định, bất quá hắn đang cân nhắc có thể đa dạng món mới, tỷ như băng phấn cũng không tồi.

Khi trở về, chó con đã có thể chạy có thể nhảy, song bào thai đang chơi với nó, chơi đến mồ hôi đầy đầu.

Bất quá Ôn Lang mới vừa đẩy cửa, chó con liền ngửi được mùi của hắn, nhào tới.

Ôn Lang thấy thế nghĩ thầm, xem ra chân của Du Cảnh Thù có thể chữa khỏi.