Đại bá Du Cảnh Thù tên là Du Minh Huy, ở trong trí nhớ của Ôn Lang, Du Minh Huy và Du Minh Viễn rõ ràng là hai huynh đệ, nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực, nói khó nghe một chút thì Du Minh Huy chính là một tiểu nhân, bắt nạt kẻ yếu, thích thấy người sang bắt quàng làm họ.
Lần này một nhà Du Minh Viễn bị khiển hồi nguyên quán, một nhà Du Minh Huy lại không có cùng bị điều về, Ôn Lang nghe Du Minh Viễn nói, là bởi vì chuyện ông bị cách chức phải xét nhà trước, trưởng tử của Du Minh Huy là Du Cảnh Bình nghe được tiếng gió, chạy nhanh về nhà khuyến khích phụ thân phân gia.
Bởi vì chuyện phân gia này, Du Minh Viễn tức giận đến đau ngực, nhưng cuối cùng cũng không làm lại một nhà Du Minh Huy, sau khi phân gia không lâu, nhà bọn họ liền xảy ra chuyện, Du Cảnh Bình ngày xưa luôn thích nịnh bợ Đại hoàng tử, Đại hoàng tử lại là nhi tử được sủng ai nhất của hoàng đế, muốn cả nhà Du Minh Huy lưu lại Hoàng Đô bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, tự nhiên không cần phải đi theo cả nhà Du Minh Viễn hồi nông thôn chịu khổ.
Mà vị mẫu thân ngày thường luôn lấy Du Minh Viễn làm sự kiêu ngạo, cũng trong một đêm thay đổi sắc mặt, đi theo đại nhi tử lưu lại Hoàng Đô.
Du Minh Viễn lúc này mới thấy rõ, cái gì mẫu tử huynh đệ thân tình tất cả đều là làm bộ làm tịch, chỉ có vinh hoa phú quý mới là thứ mà mẫu thân cùng đại ca chân chính thích.
Ôn Lang sau khi nghe xong, trong lòng là một trận thổn thức.
“Ngày mai ta liền đi tìm lí chính giải thích rõ ràng, ngươi không cần lo lắng.” Du Minh Viễn vỗ vỗ hắn nói.
"Được.” Ôn Lang gật đầu đồng ý.
Đang muốn rời đi nhưng lại nghĩ tới chuyện của La lão ngũ, bèn nói với Du Minh Viễn, Du Minh Viễn vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi đi sòng bạc?”
“Ừm, cha ngài yên tâm ta có thể nắm chắc mới đi, không phải toàn thân mà trở về sao.” Ôn Lang biết trong mắt Du Minh Viễn bọn họ, hắn là một ca nhi đi sòng bạc có chút khác người, nhưng Ôn Lang chưa bao giờ coi chính mình là ca nhi, cũng không cảm thấy đi sòng bạc có vấn đề gì.
Du Minh Viễn muốn nói gì đó, nhưng nhìn đôi mắt trong trẻo của Ôn Lang, lại cảm thấy không nên dùng những khuôn sáo đi ước thúc vào Ôn Lang, hắn như là một trận gió sơn dã, tự do nhiệt huyết.
“Lần sau đừng mạo hiểm như vậy, an toàn mới là quan trọng nhất.” Du Minh Viễn dặn dò nói.
“Ừm, được.” Ôn Lang ngoan ngoãn đáp ứng.
“Đến bên đường xin lỗi ta thì không cần, thân phận ta cũng không thích hợp để gây sự chú ý.” Du Minh Viễn tuy rằng biết đó là ý tốt của Ôn Lang, nhưng ông đang mang tội chi thân, không nên quá trương dương.
“Là con thiếu suy xét, nếu cha đã nói như vậy, vậy quên đi, dù sao hắn cũng đã bồi thường tiền, cũng không thiệt hại mấy.” Ôn Lang cười nói.
“Con, cổ linh tinh quái, nếu như Cảnh Thù có một nửa sự hoạt bát của con thì tốt rồi.” Du Minh Viễn cười lắc đầu.
“Ta đây thử xem xem có thể cho hắn mang một chút hoạt bát hay không.” Bất quá Ôn Lang khó có thể tưởng tượng Du Cảnh Thù mà hoạt bát lên sẽ là bộ dạng gì.
Nói chuyện xong với Du Minh Viễn, Ôn Lang thấy Du Cảnh Thù đẩy xe lăn đi đến phòng Du Cảnh Nguyệt, hẳn là muốn tâm sự với Du Cảnh Nguyệt đi.
Mắt Du Cảnh Nguyệt vừa hồng vừa sưng, đang dùng trứng gà để lăn mắt.
Thấy Du Cảnh Thù tiến vào, y theo bản năng run run, tựa hồ mặt lúc này vẫn còn đau nóng rát.
Du Cảnh Thù đẩy xe lăn đến trước mặt Du Cảnh Nguyệt: “Đưa ta.”
Tay hắn sứ bạch thon dài, mở ra trước mặt Du Cảnh Nguyệt, y giật mình, không động đậy.
Du Cảnh Thù thở nhẹ một hơi, duỗi tay lấy trứng gà trong tay y, giúp y lăn trên mí mắt.
Du Cảnh Nguyệt cả người căng thẳng, như là một cổ khí lực đang chờ phát động, ca ca không phải sinh khí với y sao? Sao lại đột nhiên lại đây giúp y lăn mắt?
Trong lòng y vừa thấp thỏm vừa khẩn trương, tay đặt ở trên đùi, không tự giác mà nắm chặt tay.
Hết thảy đều được Du Cảnh Thù để ở trong mắt, hai người ai cũng không nói chuyện, trong căn phòng rách nát là sự an tĩnh quỷ dị.
"Được.” Du Cảnh Thù thả trứng gà lại lòng bàn tay y, “Ăn đi, đừng lãng phí.”
Du Cảnh Nguyệt không dám cãi lời hắn, nhưng tâm lý đã ủy khuất lại sinh khí, cha đã nói với y, y biết đại ca là vì tốt cho y, cũng biết đại ca sẽ không thật sự muốn mạng mình, đạo lý này y đều hiểu nhưng y vẫn rất là ủy khuất.
Y bất quá chỉ là muốn cho trong nhà tốt lên một chút, nhưng vì cái gì đến cuối cùng lại giống như y là người xấu tội ác tày trời bị cả nhà nhằm vào.
Du Cảnh Thù thấy y nhìn chằm chằm trứng gà trong tay không nhúc nhích, lại lấy trứng gà trong tay y, động tay giúp y lột.
Trứng luộc trắng mềm được đôi tay Du Cảnh Thù cầm, tức khắc tựa như một món ăn trân quý.
“Ăn đi, bao lớn rồi còn muốn ta uy sao.” Du Cảnh Thù đưa trứng gà tới bên miệng Du Cảnh Nguyệt.
Du Cảnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, há mồm cắn một miếng trứng gà, nước mắt rào rạt chảy ra.
“Khóc cái gì?” Du Cảnh Thù lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh lau nước mắt của Du Cảnh Nguyệt.
Hắn càng ôn nhu, Du Cảnh Nguyệt khóc càng dữ dội hơn.
“Mặt rất đau đi?” Du Cảnh Thù hỏi.
Du Cảnh Nguyệt một bên nức nở một bên gật đầu, đau đã chết, không chỉ mặt đau, ngực cũng đau.
“Đau là được rồi, để ngươi nhớ kỹ.” Du Cảnh Thù không những không có an ủi y, lời nói ra càng quá mức, Du Cảnh Nguyệt vừa nghe, càngvkhóc đến lợi hại hơn.
“Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho nhà này, nhưng Cảnh Nguyệt, ngươi ngẫm lại xem nếu như ta vì không muốn liên lụy đến trong nhà, liền đi nhảy giếng, ngươi sẽvcó cảm thụ gì?”
Du Cảnh Nguyệt kinh sợ nhìn Du Cảnh Thù, nước mắt tức khắc cũng quên rơi xuống, “Không…… Không được! Đại ca ngươi không có liên lụy trong nhà, ngươi ngàn vạn lần không cần phải luẩn quẩn trong lòng.”
Thật sự không phải Du Cảnh Nguyệt phản ứng quá lớn, mà là lúc đại ca mới vừa mất đi đôi chân, đã từng nghĩ tới tự sát, chỉ là bị bọn họ phát hiện, mới không thành công, chuyện này làm Tống Lăng Uyển sợ hãi không nhẹ, màn đêm buông xuống liền ngã bệnh.
Du Cảnh Thù ánh mắt trầm tĩnh nhìn chăm chú vào y, “Cách làm của ngươi, cùng cái này không có gì khác nhau, vì cái gì ngươi có thể, ta liền không thể?”
Một câu này giống như đòn cảnh tỉnh, Du Cảnh Nguyệt bị đánh ngốc.
“Này…… Này sao có thể giống nhau chứ.” Du Cảnh Nguyệt không chút tự tin phản bác nói.
“Ta chỉ là gả chồng, cũng không phải đi chịu chết.” y cười khổ nói.
Du Cảnh Thù hai mắt hắc trầm dừng ở trên người Du Cảnh Nguyệt, làm Du Cảnh Nguyệt không biết nói gì.
Kỳ thật Du Cảnh Nguyệt đều rõ ràng, y gả đến Viên gia, cùng chết không khác biệt, thϊếp thất không có nhân quyền, chủ gia chỉ cần không cao hứng một cái liền có thể bán đi, chứ đừng nói đến viễn cảnh tôta đẹp như vậy, huống chi Tiền bà mối nói rất mịt mờ, Viên tam công tử kia rốt cuộc tốt hay không tốt, tình huống cụ thể là như thế nào, bọn họ đều không rõ ràng lắm.
“Cảnh Nguyệt, nhà chúng ta có thể nghèo, có thể khổ, nhưng tuyệt đối sẽ không bán tử cầu vinh, trước kia là ca ca không tốt, để gánh nặng tất cả đều đè ở trên người của ngươi, ca ca xin lỗi ngươi, nhưng từ nay về sau, ca ca sẽ tỉnh táo lên, nhà của chúng ta sẽ khá lên, ca ca bảo đảm với ngươi.” Du Cảnh Thù nhìn vào mắt Du Cảnh Nguyệt, nghiêm túc kiên định mà nói.
Du Cảnh Nguyệt ngực vừa toan vừa trướng, nước mắt lại không biết cố gắng mà rới xuống.
Y không nhịn được gật đầu: "Ừm.”
Du Cảnh Thù ấn đầu y vào đầu vai của mình, vỗ vỗ y nói: “Cảnh Nguyệt, chỉ cần một nhà chúng ta ở bên nhau, khó khăn cái gì đều có thể cố gắng vượt qua, tiền không có thì có thể kiếm, nhưng nếu không có ngươi, cái nhà này liền không còn là nhà, ngươi phải nhớ kỹ, nhà của chúng ta thiếu một người cũng không được.”
Du Cảnh Nguyệt khóc đến cả người run rẩy, tay nắm chặt quần áo ở ngực Du Cảnh Thù, không kiềm được gật đầu.
Thanh âm mất tiếng, “Ca ——”
Du Cảnh Thù sờ sờ đầu của y, hốc mắt có chút phiếm hồng.
Tay Ôn Lang bị thương, không có biện pháp tắm rửa, chỉ có thể dùng khăn lau một chút, Du Cảnh Nguyệ đang sưng con mắt nói với hắn: “Ta giúp ngươi.”
“Không cần, ta đi tìm đại ca ngươi.” Ôn Lang cự tuyệt nói.
Du Cảnh Nguyệt một ngạnh, nhưng lần này không phản bác hắn, cũng không có mắng hắn không biết xấu hổ, y lại không phải động vật máu lạnh, Ôn Lang vì nhà bọn họ làm nhiều như vậy, y như thế nào còn có thể coi Ôn Lang là như người Ôn gia, hiện tại y đã dần dần bắt đầu tiếp thu Ôn Lang là tẩu tử mình.
“Ta giúp ngươi mang nước vào phòng, tay ngươi bưng không được.” Du Cảnh Nguyệt nhìn tay hắn băng bó kín mít nói.
Ôn Lang chế nhạo nhìn y một cái, nhìn đến mức Du Cảnh Nguyệt có chút ngượng ngùng, cố ý lớn tiếng nói: “Ngươi nhìn ta làm cái gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm khái một chút, đệ đệ ngươi càng ngày càng hiểu chuyện.” Ôn Lang thu hồi ánh mắt chế nhạo, cười cười nói.
“Ta vẫn luôn rất hiểu chuyện được không.” Du Cảnh Nguyệt giống một con gà trống nhỏ kiêu ngạo nâng cằm lên, bưng nước vào phòng Du Cảnh Thù.
Du Cảnh Thù đang xem sách, thấy Ôn Lang và Du Cảnh Nguyệt tiến vào, buông sách trong tay, nhìn về phía hai người bọn họ.
“Ta muốn lau người nhưng không tiện, ngươi vắt khăn giúp ta đi.” Ôn Lang không chút khách khí nói.
Du Cảnh Thù: “……”
Du Cảnh Nguyệt thấy Ôn Lang thế nhưng lại không khách khí với đại ca mình như vậy, trong lòng có điểm chấn động, kỳ thật nghiêm túc mà nói, trong nhà người có lực uy hϊếp mạnh nhất không phải cha mẹ, mà là đại ca y.
Nhưng Ôn Lang cũng dám nói chuyện với đại ca như vậy, Du Cảnh Nguyệt chấn động đồng thời lại có điểm muốn cười, đặc biệt là biểu tình của đại ca y, cảm giác gân xanh đều sắp nổi lên, cuối cùng vẫn là duỗi tay vắt khăn giúp Ôn Lang.
Nguyên bản y còn cảm thấy Ôn Lang không xứng với đại ca y, nhưng hiện tại xem ra thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Chờ Du Cảnh Nguyệt đi ra ngoài, Ôn Lang cũng vừa mới lau khô mặt: “Tay này của ta a, thật là không tiện, mấy ngày kế đành phải phiền toái Du công tử.”
Du Cảnh Thù nhìn bộ dáng yên tâm thoải mái này của hắn, nửa điểm ngượng ngùng cũng không có.
“Không phiền toái.” Du Cảnh Thù cứng ngắt trả lời.
Y lại ninh khăn đưa cho Ôn Lang, Ôn Lang tùy tiện kéo cổ áo, Du Cảnh Thù đột nhiên nhắm mắt lại quay đầu đi.
“Ngươi thật sự không có tự giác của ca nhi sao?”
Ôn Lang nghe vậy ngẩng đầu, đập vào mắt là cái ót Du Cảnh Thù.
“Mọi người đều là nam nhân, ngươi có ta cũng có, ngượng ngùng làm cái gì.”
“Nhưng ngươi là ca nhi.” Du Cảnh Thù có chút đau đầu xoa xoa giữa mày.
“Ca nhi thì làm sao, triều đại luật lệ đã cho phép, ca nhi cũng có thể cưới vợ, ngoại trừ việc có thể sinh hài tử, so với nam nhân bình thường cũng không có gì khác nhau, ngươi đừng bảo thủ không chịu thay đổi như vậy, làm người phải học được tiến lên, tóm lại ngươi đừng xem ta trở thành người khác phái, chúng ta thoải mái hào phóng thì chuyện gì cũng sẽ không có, huống chi ta trên danh nghĩa là phu lang của ngươi, liền tính hai chúng ta mỗi ngày đắp chăn nói chuyện phiếm, ở trong mắt người ngoài chúng ta cũng là phu phu.”
Ôn Lang vừa lúc tìm được một cơ hội cùng Du Cảnh Thù nói ra lời muốn nói, Du Cảnh Thù mỗi lần đều lảng tránh thái độ của hắn, đều làm hắn có một loại ảo giác bị xem thành người khác phái.
Tuy rằng ở Đại An triều, ca nhi có thể xem như giới tính thứ ba, nhưng Ôn Lang vẫn luôn coi bản thân như nam nhân bình thường.
Hơn nữa hắn giống như ẩn ẩn nhớ rõ, lúc hắn mới sinh ra nghe được một thanh âm nói: “Chúc mừng phu nhân, là một tiểu gia.”
Chỉ là đoạn ký ức này quá mức ngắn ngủi, lại quá mức xa xăm, làm hắn phân không rõ thật hư.