Chương 18

Giữa trưa, Ôn Lang dùng một nửa con gà để hầm canh, cho vào một ít các loại nấm, vừa mở nắp ra, hương thơm phà vào mũi, thịt gà hầm đã mềm, vào miệng cảm giác như có thể sẽ tan ra, nước canh ngon ngọt, mùi vị đậm đà.

Ôn Lang múc ra hai phần, bảo Du Cảnh Nguyệt bưng cho Du Minh Viễn và Du Cảnh Thù.

Nửa con gà còn lại, Ôn Lang lốc xương ra, sau đó cắt thành miếng nhỏ, xào với nấm hương, dư lại xương gà, có thể dùng để nấu canh, làm nước nấu mì, có thể khiến hương vị của mì được đề cao thêm vài bậc.

Hắn vừa thái thịt vừa nghĩ, nếu có ớt cay thì tốt rồi, nếu có khoai tây luôn thì càng tốt, ớt gà đinh, khoai tây thiêu gà, mỗi món hắn đều rất thèm a-

Ngoại trừ gà xào nấm hương, Ôn Lang còn băm nhiễn tôm, cho tôm và rau dưa vào chung một nồi nước, thêm trứng gà của Ngu tam nương cho, nấu một nồi canh trứng, sau đó dùng gạo tẻ hắn mua nấu cơm, mở nắp nồi, mùi hương bốn phía.

Song bào thai đứng ở bên cạnh không nhịn nổi mà đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, mắt trông mong nhìn động tác xào rau của Ôn Lang.

“Ôn ca ca, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại có nhiều đồ ăn ngon như vậy nha?” Du Uẩn Vi thật cẩn thận dò hỏi.

Trong lòng Ôn Lang một trận chua xót, nhìn hài tử chịu khổ đến mức nào mới có thể trong nhà có đồ ăn ngon liền tưởng ngày lễ ngày tết.

“Không phải ngày gì đặc biệt, về sau mỗi ngày Ôn ca ca nhất định sẽ cho các ngươi ăn ngon, được không?” Ôn Lang ngồi xổm xuống nói với Du Uẩn Vi, Du Cảnh Dương.

Hai tiểu hài nhi nhìn vào mắt Ôn Lang, có chút không thể tin được, Du Cảnh Dương mím môi, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cũng có thể không cần mỗi ngày đều ăn ngon như vậy.”

Du Uẩn Vi ở bên cạnh tán đồng gật đầu, Ôn Lang không nhịn được giơ tay sờ đầu hai tiểu gia hỏa, đúng là hai tiểu khả ái.

“Hai người các ngươi chỉ cần phụ trách ăn thật no, lớn lên cao cao thì tốt rồi, chuyện khác đều giao cho Ôn ca ca xử lý.”

Hai tiểu gia hỏa liếc nhau, đột nhiên đi lên trước, một trái một phải ôm Ôn Lang: “Ôn ca ca huynh thật tốt.”

“Ôn ca ca đệ sẽ nhanh lớn lên, huynh cũng không cần phải quá vất vả.” khuôn mặt nhỏ của Du Cảnh Dương nghiêm trang nói.

Ôn Lang tức khắc có một loại cảm giác làm cha, vui mừng nói: “Tốt, Ôn ca ca sẽ.”

Tống Lăng Uyển đứng ở ngoài cửa, lau nước mắt, khôi phục bình thường làm như không có việc gì mà đi vào, “Bao lớn rồi còn làm nũng với Ôn ca ca.”

Hai tiểu gia hỏa lúc này mới có chút ngượng ngùng mà buông Ôn Lang ra, bưng đồ ăn, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

“Hai người các ngươi chậm một chút, coi chừng ngã.” Ở phía sau Tống Lăng Uyển có chút vội vàng nói.

“Lang ca nhi, mấy ngày nay, vất vả cho ngươi.” Tống Lăng Uyển xoay người, lời nói khẩn thiết.

“Không có gì, dì Tống, ngài đừng để ở trong lòng.” Ôn Lang xua xua tay nói.

“Ta biết nói cảm ơn với con sẽ rất xa lạ, nhưng vô luận như thế nào, ta còn nên nói tiếng cảm ơn con. Thật sự, Lang ca nhi, cảm ơn con.” Tống Lăng Uyển thành khẩn nói.

Nàng tiến tới vài bước, nắm chặt tay Ôn Lang, ánh mắt ôn nhu nói: “Hôm đó Tiểu Hạo qua đây, nói phu quân xảy ra chuyện, lúc ấy con gọi ta một tiếng nương, kỳ thật trong lòng ta rất cao hứng, mấy ngày nay, thật sự ta cũng xem con như con của mình, nếu con nguyện ý, thì cứ sửa lại, gọi ta một tiếng nương đi.”

Mặt Ôn Lang lộ vẻ kinh ngạc, vạn lần không nghĩ tới Tống Lăng Uyển sẽ nói những lời này với hắn, kiếp trước kiếp này hắn đều chưa từng cảm thụ qua tình yêu thương của mẹ, đời trước, sau khi sinh hắn ra, mẹ đẻ liền ném hắn cho ông ngoại ở nông thôn, bản thân tìm cách lưu lại bên cạnh cha ruột, chờ cơ hội bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Sau đó bà ta thượng vị thành công, tuy rằng trên danh nghĩa là nữ chủ nhân của Ôn gia, nhưng trên thực tế lại chẳng có địa vị gì, còn cần phải hầu hạ con riêng để kiếm ăn, mẹ Ôn Lang mỗi ngày đều vội vàng lấy lòng cha ruột và anh của hắn, đối với Ôn Lang cũng chỉ chiếu cố qua loa, thậm chí sau đó còn xé giấy khen hạng nhất của hắn, nói hắn bộc lộ mũi nhọn, phi dương ương ngạnh.

Từ đó về sau, Ôn Lang hiểu rõ, mẹ hắn không muốn hắn thể hiện mặt ưu tú của mình, sợ chọc anh trai không vui, nên về sau, hắn cũng thật sự thu liễm mũi nhọn, ngụy trang bản thân thành một cái gối thêu hoa, nhưng hắn nhận được không phải tình thương của mẹ, mà là sự châm chọc cùng cười nhạo của người khác.

Tống Lăng Uyển thấy Ôn Lang trầm mặc, cho rằng hắn không muốn, sợ hắn khó xử, nhanh chóng nói: “Nếu con không muốn cũng không sao, gọi dì Tống cũng khá tốt, vô luận như thế nào con cũng phải nhớ kỹ, chỉ cần con nguyện ý, nơi này chính là nhà của con, tất cả chúng ta đều là người nhà của con.”

Ôn Lang chợt đỏ mắt, ngập ngừng, sau một lúc lâu mới nghẹn ngào từ cổ họng phun ra một chữ, “Nương.”

“Ai.” Hốc mắt Tống Lăng Uyển cũng đỏ, giơ tay ôm lấy Ôn Lang, vỗ vỗ hắn nói: "Đứa bé ngoan.”

Hai người từ trong phòng bếp đi ra ngoài, hai mắt đều hồng, song bào thai tò mò nhìn nhìn bọn họ, đang muốn mở miệng hỏi, Du Cảnh Nguyệt liền gắp cho hai nhóc mỗi người gắp một đũa đồ ăn: “Mau ăn.”

Song bào thai đồng thời gật đầu: "Dạ”

Cơm trưa Ôn Lang nấu cả nhà khen không đếm xuể, làm người xuống bếp, có người thiệt tình thích món ăn mình nấu, không thể nghi ngờ chính là chuyện vui sướиɠ nhất.

Ăn cơm trưa xong, hai tiểu gia hỏa đi rửa chén, Ôn Lang đi vào phòng Du Cảnh Thù, tính toán ngủ trưa một lát, Du Cảnh Thù không kịp phòng ngừa thấy hắn tiến vào, cứng ngắc ngồi đó, ngay sau đó lập tức muốn che giấu đồ vật trên bàn.

Ôn Lang thấy thế, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, “Chột dạ như vậy, chẳng lẽ là đang xem cái gì đó ngượng ngùng?”

Du Cảnh Thù dừng một chút mới hiểu được câu nói của hắn có ý tứ gì, tai liền đỏ: “Ngươi là một ca nhi, nói mấy lời này, quả thật không biết xấu hổ.”

“Này có cái gì, nhân chi thường tình, không có gì phải né tránh.” Ôn Lang thấy bộ dáng ngây thơ này của hắn, không nhịn được muốn trêu hắn chút, cố ý đi tới, sáp lại gần hắn nói: “Lại nói tiếp, chúng ta cũng thành hôn được mấy ngày rồi, còn chưa có viên phòng đâu, phu quân tính toán khi nào……”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Du Cảnh Thù thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn, lãnh khốc nói: “Ta đã nói, ta sẽ không chạm vào người Ôn gia.”

Mắt thấy y bị đùa giỡn đến thật sự nổi giận, Ôn Lang tốt tính liền thu liễm lại, nhưng thừa dịp sự chú ý của Du Cảnh Thù không ở trên mặt bàn, tay mắt lanh lẹ từ trong tay của hắn rút ra một sấp giấy.

“Ngươi!” Du Cảnh Thù như thế nào cũng không dự đoán được Ôn Lang thế nhưng lại đánh chủ ý lên cái này.

Ôn Lang nhìn kỹ, nguyên lai Du Cảnh Thù viết bản kế hoạch mở học đường, không ngờ bị hắn hắn nhìn thấy, nên ngượng ngùng.

Hắn đọc nhanh như gió, xem xong bản kế hoạch, không thể không nói Du Cảnh Thù rất biết nhìn xa trông rộng, y đã nghĩ tới chế độ phân ban, thư viện như thế nào, cũng mặc kệ kiến thức cơ sở của ngươi ra sao, phàm là các hài tử cùng tuổi tác, ở bên nhau đọc sách, tiên sinh tinh lực có hạn, cũng không có cách nào chăm sóc mỗi một học sinh.

Du Cảnh Thù xấu hổ buồn bực muốn đoạt lại, Ôn Lang đã để lại giấy y viết giấy trên mặt bàn, nghiêm túc cùng y thảo luận nội dung.