Chương 17

Du Minh Viễn ăn cơm sáng xong lại uống thuốc, lúc này đã ngủ, Ôn Lang và Tống Lăng Uyển đi ra ngoài, khi chỉ còn hai người bọn họ, Ôn Lang lấy cây trâm kia ra đưa cho Tống Lăng Uyển.

Tống Lăng Uyển kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi không bán?”

“bán, lại chuộc về.” Ôn Lang nói.

“Sao lại thế? Ngươi lấy tiền ở đâu?” Tống Lăng Uyển không nhận cây trâm, truy vấn nói.

“Ta đi tìm người đả thương Du bá phụ, hắn nguyện ý xin lỗi Du bá phụ và Cảnh Nguyệt, cũng bồi thường ba mươi lượng bạc, mười lượng ta dùng để chuộc cây trâm này, còn lại hai mươi lượng ta đưa cho Cảnh Nguyệt.” Ôn Lang nhét cây trâm vào trong tay Tống Lăng Uyển: “Cây trâm này đối dì Tống nhất định rất quan trọng đi.”

Hốc mắt Tống Lăng Uyển ướt, cây trâm này là di vật mẫu thân nàng để lại, sao có thể không quan trọng, nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, dù thế nào nàng cũng không bán nó, so với cây trâm, người tồn tại càng quan trọng hơn.

“Cảm ơn ngươi.” Tống Lăng Uyển nghẹn ngào nói.

Ôn Lang lắc đầu nói: “Là ta cảm ơn các ngài mới phải, đã thu lưu người không có nhà để về như ta.”

Tuy nói hắn đầu thai chuyển thế, nhưng bởi vì trước kia choáng váng mười bảy năm, hiện tại sở hữu ký ức kiếp trước, kỳ thật Ôn Lang không có cảm giác chân thật gì quá lớn, có một loại cảm giác như đang nhìn một đoạn phim điện ảnh mà chính mình làm diễn viên chính, luôn cách một tầng.

Với hắn mà nói, đối với thế giới này hắn không có lòng trung thành, giống như lục bình tìm bến đổ, nhưng phu thê Du Minh Viễn nguyện ý tiếp nhận hắn, để hắn có nơi để ngừng chân.

Tống Lăng Uyển tiếp tục truy vấn Ôn Lang làm như thế nào để khiến đối phương đáp ứng bồi thường tiền, cũng như nguyện ý xin lỗi, Ôn Lang có lệ nói mình tìm quản sự nơi La lão ngũ bắt đầu làm việc, quản sự kia là người nói lý lẽ, sau khi nghe hắn khóc lóc kể lể, đã bắt La lão ngũ nhận lỗi.

“Như vậy xem ra, vị quản sự này đúng là người tốt.” Tống Lăng Uyển bán tín bán nghi nhìn nhìn Ôn Lang, nói: “Ngươi không phải nói bậy chứ?”

Ôn Lang cười cười nói: “Ta nào dám, dì Tống, quản sự kia chủ yếu là sợ ta ở chỗ làm buôn bán của bọn họ gây sự, lúc ấy lại có rất nhiều khách nhân, tự nhiên sẽ nguyện ý chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.”

Tống Lăng Uyển nghe Ôn Lang nói có lý, lại dặn dò nói: “Ngươi cũng đừng nên giấu ta, có chuyện gì, nhớ rõ phải nói ra cho chúng ta biết để cùng nhau thương lượng.”

“Được, dì Tống ngài yên tâm đi, ta không phải người sẽ để mình bị ủy khuất .” Ôn Lang lại nói vài câu với Tống Lăng Uyển, liền xách quần áo của mình đi lên núi.

Chờ Ôn Lang đi rồi, Tống Lăng Uyển mới chợt nhớ tới, nàng luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.

Đánh Du Minh Viễn, chính là người của sòng bạc, Ôn Lang chạy tới nói chuyện, chẳng phải là một mình lẻ loi đi sòng bạc!

Kia chính là sòng bạc a! Ôn Lang là một cái ca nhi làm sao dám một mình đi nơi kia, lại còn không biết hắn dùng biện pháp gì, lấy được tiền.

Tống Lăng Uyển tức khắc tâm loạn như ma, lo sợ Ôn Lang làm giao dịch gì đó với đối phương, giống như Du Cảnh Nguyệt, vì một trăm lượng nguyện ý làm thϊếp cho người ta.

“Không được không được…… Ta phải hỏi rõ ràng.” Tống Lăng Uyển trong lòng nôn nóng, cũng không còn tâm tư để thêu thùa.

Mà lúc này Ôn Lang đang dựa vào cục đá bên cạnh, thoải mái ngâm suối nước nóng, thật là vui sướиɠ tựa thần tiên.

Chờ hắn ngâm suối nước nóng xong, còn từ bẫy rập của hắn lấy ra gà rừng, cũng không biết có phải con gà lần trước không.

Rốt cuộc vẫn là rơi vào tay hắn.

Ôn Lang liếʍ liếʍ môi, tính toán trưa hôm nay ăn gà!

Ôn Lang bước chân nhẹ nhàng mà mang gà rừng về, trên đường gặp được thôn dân, thấy hắn từ trên núi về, lại cầm theo một con gà rừng, không nhịn được có chút hâm mộ, nói với hắn, “Phu lang Du gia, gà rừng này ngươi là săn sao?”

“Vận khí tốt.” Ôn Lang khiêm tốn cười cười.

“Con gà rừng này cũng thật mập, có thể bán không ít tiền nha.”

“Đúng vậy, phu lang Du gia, ngươi có thể nói với chúng ta ngươi làm như thế nào để săn được nó không?” Có phụ nhân nổi lên tâm tư mở miệng nói.

Ôn Lang cười cười có lệ nói: “Nó đúng lúc đυ.ng vào tay ta, ta nhanh tay bắt được.”

Sắc mặt phụ nhân kia thay đổi, có chút âm dương quái khí nói: “Hương thân quê nhà, ngươi còn sợ chúng ta học được, cất giấu, như vậy thật không phóng khoáng, chẳng giống người Hoàng Đô.”

Có người cảm thấy phụ nhân này nói quá không nể mặt người ta, liền giơ tay kéo tay áo phụ nhân, cho nàng một ánh mắt, nhắc nàng đừng nói chuyện lung tung.

Ôn Lang lại không có ý tứ muốn trút giận, hắn cười nhạo nói: “Theo lời này của thím, núi ở kia, ai cũng có thể đi, nếu thím đỏ mắt hôm nay ta một con thỏ ngày mai một con gà, thím cũng có thể đi lên núi, không ai ngăn cản.”

“Phương pháp săn thú này chỉ có vài loại, mọi người ai cũng đều biết rõ ràng, ta hà tất cất giấu, chỉ là núi này hảo tiến, nhưng không hảo ra, đến lúc đó xảy ra chuyện, đừng trách tiểu bối không nhắc nhở người.”

Phụ nhân bị Ôn Lang nói móc đến trắng mặt, không nghĩ phu lang Du gia này, gương mặt luôn tươi cười nghênh người, cũng không phải người hiền lành cho cam.

“Ngươi! Ai nói ta đỏ mắt ngươi, các ngươi toàn gia lão nhược bệnh tàn, cũng không biết xấu hổ mà nói ta đỏ mắt ngươi, ta xem ngươi mới nên cẩn thận một chút, nếu không tuổi còn trẻ liền phải thủ tiết.” Phụ nhân tức muốn hộc máu, không lựa lời nói.

Ôn Lang nháy mắt liền lạnh mặt, mọi người ở đây trong lòng lộp bộp một chút, ngay cả phụ nhân kia cũng tức khắc phản ứng lại, chính mình quá đáng, sao có thể nguyền rủa trượng phu người ta chết sớm, nhưng lời đã nói, không thể thu hồi, chỉ có thể căng da đầu giằng co với Ôn Lang.

"Chuyện này không cần thím nhọc lòng lo lắng, chớ khinh thiếu niên nghèo, thím nên chú ý một chút, lúc khác sẽ là thím cầu ta.” Ánh mắt Ôn Lang giống như băng trùy, làm phụ nhân kia run cả người, ngày nóng bức nhưng lại cảm giác đầu ngón tay đều đông lạnh đến tê dại.

Chờ Ôn Lang rời đi, mấy phụ nhân còn lại mới tiến lại, khuyên nhủ: “Quế Chi, ngươi nói có chút quá đáng, ta xem phu lang Du gia kia là người có bản lĩnh, ngươi tốt nhất vẫn là đi xin lỗi người ta, mọi người đều là quê nhà hương thân, đừng tổn thương hòa khí.”

Môi Trương Quế Chi ngập ngừng, nàng cũng biết các nàng nói không sai, nhưng dựa vào cái gì muốn nàng là một trưởng bối phải đi xin lỗi vãn bối, nếu đi thật, chẳng phải là mất thể diện, “Hừ, hắn là một ca nhi, có thể có bản lĩnh gì, ta thấy hắn nếu ba năm không con, không chừng liền bị hưu.”

Thấy nàng không biết hối cải, các phụ nhân nhìn nhau, cũng không tiếp tục khuyên ngăn, lời hay khó khuyên đáng chết quỷ.

Ở trong sân Ôn Lang nhanh nhẹn rút lông gà, Du Cảnh Thù từ cửa sổ nhìn ra có chút một lời khó nói hết, người này nửa điểm bộ dáng ca nhi cũng không có, tiểu tử Du Cảnh Nguyệt nhà bọn họ luôn nuôi thả cũng không bằng Ôn Lang.

Ca nhi ở Hoàng Thành, phần lớn đều dịu dàng khả nhân, bởi vì ca nhi không thể cưới vợ, cho nên các đại gia tộc đều giống nhau, nuôi dạy ca nhi như nữ nhi, cầm kỳ thư họa, nữ hồng, bản lĩnh quản lý nội trạch, giống nhau như đúc.

Chỉ có rất ít người giống nhà bọn họ nuôi thả ca nhi như vậy, thích học cái gì liền học cái đó, dẫn tới Du Cảnh Nguyệt đến bây giờ nữ hồng một chút cũng không biết, tình nguyện chạy khắp núi cũng không muốn ở nhà thêu hoa với Tống Lăng Uyển.

Bất quá ngẫm lại Ôn Lang choáng váng mười bảy năm, nếu không phải theo lời hắn nói gặp được kỳ ngộ, sợ là năng lực tự gánh vác cơ bản cũng không thể, chứ đừng nói đến săn thú nấu cơm.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Du Cảnh Thù nhìn Ôn Lang dần dần thay đổi, Ôn Lang là một ca nhi nhưng so với mình còn có tâm huyết sống hơn.

Y cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay mình, y thật sự còn có thể chỉ trích phương tù sao?