Ôn Lang dừng lại, cũng không biết lời này của Du Cảnh Thù là hỏi hắn hay là đang tự hỏi chính mình.
"Phải."
"Ngươi muốn nghe lời nói thật sao?"
Hai tiếng nói đồng thời vang lên, người trước là của Du Cảnh Thù, người sau là của Ôn Lang.
Lại là một trận trầm mặc lâu dài, Ôn Lang mở miệng trước: "Còn muốn nghe không?"
Du Cảnh Thù: "Nói đi."
Ôn Lang xoay người nhìn chăm chú vào hai mắt y, gần như máu lạnh vô tình nói: "Phải, ngươi rất vô dụng, ngươi đâu chỉ vô dụng ngươi chính xác là phế vật."
Mỗi một chữ của hắn đều như dao nhỏ đâm vào tim Du Cảnh Thù, làm tim y huyết nhục mơ hồ.
Khóe mắt Du Cảnh Thù tựa hồ muốn nứt ra nhìn Ôn Lang, như thú hoang hung tợn trừng hắn, muốn xé nát hắn.
Nhưng Ôn Lang cũng không dừng lại, ánh mắt khinh miệt ngữ khí châm chọc nói: "Ngươi không thể hành tẩu đúng là rất khổ sở, nhưng sinh hoạt hằng ngày vẫn có thể tiếp tục, phụ thân ngươi vì duy trì sinh kế mà thức khuya dậy sớm, nương ngươi vì muốn có thêm vài đồng mà không khắc nào ngừng thêu thùa dẫn đến thân thể suy nhược, đệ đệ ngươi vì cái nhà này mà nguyện ý làm thϊếp cho một con ma ốm, đệ muội ngươi tuổi còn nhỏ cũng không đi đi chơi với đám bạn cùng lứa mà phải hằng ngày lên núi nhặt củi đổi một ít tiền."
"Du Cảnh Thù, có phải ngươi cảm thấy bản thân rất đáng thương đúng không? Nhưng ngươi có cha mẹ huynh đệ yêu thương, thấy tinh thần ngươi sa sút hậm hực, liền không dám nói ngươi nửa điểm không phải, phụ thân ngươi từng chắc chắn mà nói với ta ngươi sớm muộn sẽ thông suốt, nhưng nhìn bộ dạng này của ngươi, sẽ sao? Ngươi mất một đôi chân, không phải mạng. Con kiến còn ham sống, ngươi có nhiều người bên cạnh như vậy, vì sao lại còn tự oán tự giải, muốn chết không muốn sống?"
Lời của Ôn Lang như một đòn cảnh tỉnh, nháy mắt làm Du Cảnh Thù ngơ ngẩn, không có ai nói với y những lời này, từ khi y tàn phế, tất cả mọi người trong nhà luôn cẩn thận với y, nhưng bọn họ không biết, thái độ cẩn thận này của họ ngược lại càng làm y khó chịu.
Có lẽ y vẫn đang chờ, chờ người như Ôn Lang mắng cho y tỉnh, hoặc là cho y một quyền, làm y tỉnh táo lại.
"Ta là một phế nhân, có thể làm cái gì? Ta cũng không muốm như vậy!" Du Cảnh Thù siết chặt nắm tay, đây là thâm sơn cùng cốc, y không có chân, cái gì cũng không làm được, nơi này không phải Hoàng Đô, dù y không có chân y còn có đầu óc, vẫn có thể làm môn khách cho người ta, chỉ cần tài trí của y sẽ có vô số người cần y, muốn cướp y.
Ôn Lang chờ chính là những lời này, khóe môi giơ lên: "Nếu ta tìm cho ngươi một việc gì đó để làm, ngươi có nguyện ý làm không?"
Du Cảnh Thù ngẩng đầu, ngơ ngẩn nói: "Cái gì?"
Thấy Du Cảnh Thù có hứng thú, Ôn Lang lập tức từ bỏ ý định đi ngâm suối nước nóng, vèo một cái đã xuất hiện trên mép giường, y nhìn bộ dạng này của hắn, nháy mắt có một loại cảm giác rơi vào hố tặc.
Sau khi nghe xong ý tưởng của Ôn Lang, Du Cảnh Thù chống cằm tự hỏi trong giây lát, phát hiện lời đề nghị này rất khả thi.
"Thế nào? Tiểu tử, đề nghị của ta thế nào?" Ôn Lang nhếch miệng cười, lộ ra vài cái răng trắng.
Du Cảnh Thù không đáp ứng ngay: "Ta sẽ suy xét."
"Có cái gì mà suy xét, không phải rất đơn giản sao?" Ôn Lang khó hiểu nói.
"Lão sư là truyền đạo thụ nghiệp và giải thích nghi hoặc, sao có thể khinh suất." Du Cảnh Thù không tán đồng nói.
Ôn Lang bĩu môi, hắn thấy ánh mắt Du Cảnh Thù vẫn luôn hung ác nham hiểm, còn tưởng rằng bên trong chắc cũng không tốt đẹp, không nghĩ tới lại là một chính nhân quân tử, bất quá ngẫm lại, lớn lên dưới sự dạy dỗ của phu thê Du Minh Viễn, muốn không nên người cũng rất khó.
"Vậy ngươi cứ hảo hảo suy xét đi." Ôn Lang vừa nói xong, Tống Lăng Uyển cũng vừa đúng lúc kêu y ra ăn sáng.
"Tới đây." Bước chân Ôn Lang nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.
Du Cảnh Thù nhìn bóng dáng Ôn Lang, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, y thật sự có thể làm lão sư cho người khác sao?
Hiện tại mình còn tư cách dạy học và giáo dục người khác sao?
Dáng vẻ này của y nếu xuata hiện ở học đường, những hài tử đó có cười nhạo y không?
Gia trưởng của các hài tử đó có vì y tàn phế mà ghét bỏ y không?
Du Cảnh Thù nói với Ôn Lang là mình muốn suy xét một chút, không chỉ vì y tự hỏi bản thân có thể gánh nổi chức trách của một lão sư hay không, mà còn bởi vì y có chút nhút nhát, y không dám xuất hiện ở học đượng với bộ dạng chật vật bất kham như thế này.
Một người tàn phế làm lão sư cho người khác, như thế nào có thể làm tấm gương tốt.
Ăn cơm sáng xong, Ôn Lang đi xem đào khương tía tô của mình, nếm thử một miếng, thanh tân ngon miệng thật sảng khoái, sau khi thấm được mùi hương của tía tô, vị của quả đào càng thêm phong phú, dưới cái nắng chói chang của ngày hè, thật sự là giải nhiệt giải tới tâm can.
Một lần liền thành công, mình đúng là thiên tài!
Ôn Lang thầm khen chính mình một phen, lại trích ra mâm một ít cho Tống Lăng Uyển và Du Minh Viễn nếm thử, sáng nay Du Minh Viễn mới nôn ra, ăn chút đào khương tía tô vừa lúc giải một ít sáp vị trong miệng.
"Đây là do Lang ca nhi tự mình làm? Ăn thật ngon." Du Minh Viễn khen ngợi nói.
"Là ta làm, Du bá phụ cảm thấy cái này có thể bán kiếm tiền không?" Ôn Lang dò hỏi.
Du Minh Viễn và Tống Lăng Uyển sống ở Hoàng Đô mười mấy năm, ăn không ít thứ tốt do hoàng gia ban tặng, nếu họ nói ngon, thì thật sự là rất ngon.
"Lang ca nhi muốn làm sinh ý?" Du Minh Viễn có chút kinh ngạc hỏi.
Sĩ nông công thương, đừng nhìn thương nhân nhiều mà lầm tưởng, thật ra địa vị của họ không cao, làm thương ý nghĩa là vô duyên với khoa cử, tuy nhiên nếu là được hoàng thượng cấp bậc thì lại khác.
"Phải." Theo hiểu biết của Ôn Lang, tuy rằng triều Đại An li hôn khó khăn, nữ tử và ca nhi bị hưu sẽ rất khó sinh sống nhưng cũng không cấm họ xuất đầu lộ diện, xã hội cũng xem như là cởi mở.
Trên đường cũng có thiếu nữ, có ca nhi bày sạp bán hàng, cho nên nếu Ôn Lang bày quầy bán thức ăn cũng không tính là khác người.
Du Minh Viễn và Tống Lăng Uyển liếc nhau, nhưng bọn họ cũng không ngăn cản Ôn Lang, hai người có thể nhìn ra được Ôn Lang không phải người sẽ nguyện ý ở hậu trạch, không nhịn được có chút cảm thán, nếu Ôn Lang là nam tử thì tốt rồi, chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.
Bất quá nếu Ôn Lang không phải ca nhi mà là nam tử bình thường, sao có khả năng gả đến nhà bọn họ.
Tống Lăng Uyển mở miệng nói: "Đây là lần đầu ta thấy đào khương tía tô, hương vị rất ngon, hình thức cũng đẹp, nếu đem bán, ta nghĩ là được, tiểu hài nhi và nữ tử, còn có ca nhi sẽ rất thích."
Ôn Lang cũng nghĩ như vậy, được phu thê Du Minh Viễn tán đồng, hắn càng có thêm tự tin có thể làm tốt sinh ý.
"A đúng rồi, cá ngày hôm qua ta bắt có còn không?" Ôn Lang sợ Du Cảnh Dương và Du Uẩn Vi quên chuyện này, cá nhất định sẽ chết xìn.
Tống Lăng Uyển cười nói: "Còn, Dương Dương và Uẩn Vi bỏ chúng vào trong bồn gỗ."
Nghe vậy, Ôn Lang liền thở một hơi nhẹ nhõm, trong lòng không nhịn được mà giơ hai ngón tay cái với hai tiểu gia hỏa, tuổi tuy còn nhỏ nhưng rất đáng tin cậy.
"Vậy buổi tối, ta liền hầm canh cá cho Du bá phụ bồi bổ." Đầy đầu Ôn Lang lúc này là cá hầm cải chua, cá hầm ớt, cá chua ngọt, đầu cá băm ớt.
Nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Tác giả có lời muốn nói: Lão sư là truyền đạo thụ nghiệp và giải thích nghi hoặc - "Sư thuyết" - Hàn Dũ