Đại Dựng Phu

8.5/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: DoHi – Mặc Vũ Nhân vật chính: Lưu Hằng – Vương Ân Thành. Vì người yêu mà sáu năm trước Vương Ân Thành đã mang thai hộ cho người khác để trả nợ cho người yêu sinh ra được một đứa con cho người  …
Xem Thêm

Chương 52
Năm đó, của hồi môn mà bà nội Lưu Hằng, Cố Nguyệt Dung, được cho vốn là một cửa hàng rượu, sau đổi lại thành nhà hàng, tuy nói là của hồi môn gả vào nhà họ Lưu, nhưng vẫn không sang tên, vẫn luôn là tài sản riêng của Cố Nguyệt Dung ở M thị, nhiều năm qua đã thay đổi ba người quản lý, đều là cháu chắt ba đời nhà họ Cố, cũng coi như tận tụy với công việc.

Trước khi Lưu Hằng bay đi M thị cũng đã liên hệ với giám đốc hiện tại của nhà hàng tên là Cố Thiên, hai người trao đổi qua điện thoại một số việc hành chính quản lý và lập kế hoạch sơ quát cho nhà hàng, Cố Thiên tỏ vẻ nếu cần thay đổi lớn, hai ngày nữa nhà hàng có thể chuẩn bị đóng cửa để chỉnh đốn lại, đồng thời chờ Lưu Hằng đến.

Nhà Cố Thiên ba đời đều trông chừng nhà hàng này cho Cố Nguyệt Dung, bắt đầu từ ông nội, sau đó là ba ba, giờ đến phiên hắn, hồi đại học Cố Thiên theo ngành quản lý, cũng đã hơn hai mươi tuổi, tiếp nhận nhà hàng chưa được vài năm, nhưng cũng xem như chuyên nghiệp, tuy rằng không có đầu óc thiên phú về kinh doanh, nhà hàng chưa đến mức thịnh vượng, nhưng tốt xấu vài năm nay cũng không lỗ, thu chi cân bằng có thể nuôi sống nhân viên, đầu bếp.

Sau khi trò chuyện cùng Lưu Hằng, ngày hôm sau Cố Thiên đóng cửa nhà hàng, thông báo cho công nhân viên trong nhà hàng tiến hành chỉnh đốn và cải cách, nào biết buổi sáng mới vừa thông báo đóng cửa xong, thì buổi chiều Lưu Hằng đã đến

M thị.

Lúc Lưu Hằng tới không báo cho bất cứ ai, cũng chẳng để Cố Thiên đi đón, gọi taxi từ sân bay chạy thẳng đến đường Quan Ninh.

Đường Quan Ninh là một con phố lâu năm ở M thị, sau khi M thị tiến hành chỉnh đốn và cải cách, nơi này đã trở thành khu phố kinh doanh sầm uất nhất thành phố, cũng giống như những con đường khác ở M thị, đường Quan Ninh có cấu trúc hình chữ “井”, vị trí giao thông rất thuận lợi, thông thuận bốn phương tám hướng, nơi này bất kể là nhà hàng quán rượu hay là cửa tiệm trò chơi giải trí, lượng khách ghé đến đều vô cùng nhiều.

Lưu Hằng chỉ xách theo rất ít hành lý, ngay sau khi xuống xe tìm một khách sạn trên đường Quan Ninh cất đồ đạc, rồi dạo qua một vòng quanh con đường thương nghiệp nổi tiếng nhất M thị, đồng thời phác thảo sơ một kế hoạch kinh doanh trong đầu, xong mới đi đến nhà hàng.

Bởi vì biết được ông chủ mới sắp tới, nhà hàng từ trên xuống dưới đều được quét tước vệ sinh, Cố Thiên còn cố ý dọn tới một văn phòng nhỏ hơn để nhường lại văn phòng hiện tại của mình.

Tân quan nhậm chức dầu sôi lửa bỏng, cũng không ai biết lần này ông chủ bất ngờ được bổ nhiệm là người như thế nào.

Ban đầu nhà hàng này của Cố Nguyệt Dung được đặt tên là “Cố Hưng và nhà hàng”, sau này chỉ ngắn gọn là “Nhà hàng Cố Hưng”, chuyên doanh mì phở cộng thêm một ít thức ăn nhanh và các món đặc sản của M thị. Mặt tiền của cửa hàng mang phong cách lâu đời của vùng sông nước Giang Nam, cửa sổ lưới bảng hiệu lớn, sau khi vào cửa là hai mươi mấy cái bàn vuông lớn và băng ghế dài, dựa vào cửa chính là quầy thu ngân, phía sau đó là bảng menu, trên đó đính tên ba bốn mươi món ăn, cũng là những món ăn vẫn còn của ngày hôm đó, món ăn nào hết sẽ bị gỡ xuống và để trống.

Cửa lớn nhà hàng đóng kín, bên ngoài treo bảng thông báo tạm nghỉ để sửa chửa, Lưu Hằng đẩy cửa đi vào, bên trong có hai nhân viên phục vụ đang lau bàn, nhìn thấy Lưu Hằng đi vào tưởng khách muốn ăn cơm, vội nói : “Ngại quá, nhà hàng chúng tôi đang tiến hành sửa chữa, tạm thời không buôn bán.”

Lưu Hằng mặc áo sơmi trắng quần tây, gương mặt lạnh lùng cương nghị tuấn lãng, gật gật đầu, nói : “Tôi tìm Cố Thiên.”

Tìm giám đốc Cố? Hai nhân viên phục vụ liếc nhìn nhau, trong đó một người đầu óc nhanh nhạy, bật người kịp thời phản ứng nói : “Giám đốc Cố ở trên lầu, mời anh đi theo tôi!” Nói xong liền dẫn Lưu Hằng đi tìm Cố Thiên.

Khi Lưu Hằng nhìn thấy Cố Thiên, y mới vừa dọn dẹp xong văn phòng cho Lưu Hằng, mệt muốn tắt thở, nhìn nhân viên dưới quyền dẫn một người đàn ông vóc dáng cao lớn đẹp trai mặt lạnh đi vào văn phòng thì hơi sửng sốt.

Lưu Hằng vươn tay, tự giới thiệu : “Tôi là Lưu Hằng!”

Cố Thiên có chút choáng váng, vội vàng đứng lên từ trên ghế sa lông, bắt tay : “Xin chào Lưu tổng, tôi là Cố Thiên.” Nhìn kỹ Lưu Hằng, lập tức nhận ra vài phần khác biệt, người này khí chất nội liễm lạnh lùng bá đạo, quả nhiên không phải người thường.

Lưu Hằng nhìn quanh văn phòng, hỏi : “Đang làm gì thế?”

“Ah.” Cố Thiên vội vàng giải thích : “Lưu tổng đến đây hẳn là cần phải có một văn phòng, tôi. . .”

“Không cần!” Vóc dáng Lưu Hằng vốn cao lớn, khí chất độc đáo, tạo thành một cảnh trí, giọng điệu kiên định độc đoán, mang khí phách của người lãnh đạo.

Cố Thiên sửng sốt, có chút không nắm bắt được tính tình của vị lãnh đạo trực tiếp này, phải chăng là người không dễ nói chuyện? Cố Thiên không khỏi có chút nghi ngờ, lo lắng Lưu Hằng bốc hỏa, kẻ đầu tiên bị đốt chính là mình.

Hành động kế tiếp của Lưu Hằng lại càng làm cho Cố Thiên khó nắm bắt hơn, Cố Thiên dẫn theo Lưu Hằng dạo qua một vòng nhà ăn rồi đến phòng bếp, thậm chí cả phòng thay đồ của nhân viên, chén bát và máy rửa chén cũng xem qua. Từ đầu đến cuối khuôn mặt Lưu Hằng luôn lạnh lùng, không biểu lộ ra bất cứ thần sắc nào, khiến cho người ta không thể đoán được, sau khi Lưu Hằng đi hết mọi nơi cuối cùng mới buông ra một câu với Cố Thiên : “Cậu kêu đầu bếp chuẩn bị đi, ngày mai tôi sẽ đến nếm đồ ăn.” Nói xong liền đi ngay.

Quả nhiên ngày hôm sau Lưu Hằng đến nếm đồ ăn, bắt đầu nếm các loại mì phở trong nhà hàng sau đó đến các món ăn, tổng cộng là hai mươi chín món, mỗi món Lưu Hằng chỉ ăn một miếng.

Lưu Hằng ăn, Cố Thiên cũng ngồi bên cạnh nếm hương vị, bếp chính và phụ bếp cùng với nhân viên chạy bàn, thu ngân đứng thành một hàng duỗi cổ nhìn, Cố Thiên nếm hai mươi chín loại thức ăn đầu lưỡi như muốn tưa ra, Lưu Hằng để đũa xuống lạnh nhạt nhìn y, hỏi : “Ăn ngon không? !”

Cố Thiên uống một mồm đầy nước, ánh mắt nhìn Lưu Hằng có chút chột dạ, lắc lắc đầu nói : “Ăn nhiều món quá, thật sự rất khủng khϊếp.”

Lưu Hằng gật đầu, trên mặt như trước không có một chút biểu cảm nào, chỉ chỉ bàn ăn trước mặt, lạnh lùng nói : “Loại đồ ăn này, về sau còn xuất hiện trong nhà hàng, một là cút hai là lăn về phía sau rửa chén đĩa nửa quý.”

Hai đầu bếp sửng sốt, vẻ mặt xấu hổ trợn tròn mắt nhìn Lưu Hằng, Cố Thiên gật đầu nói vâng, Lưu Hằng nói tiếp, đề tài đổi lại là Cố Thiên : “Cậu cũng vậy luôn!”

Cố Thiên : “. . .”

Sau khi Lưu Hằng nhậm chức, quyết định đầu tiên chính là, chỉnh đốn và cải cách nhà hàng, như thông báo cho tất cả nhân viên cho dù có việc hay không cứ đi làm bình thường, tiền lương vẫn phát như trước, còn muốn rời đi thì cứ tự nhiên từ chức, sẽ không gây khó khăn gì. Đầu bếp mỗi ngày làm mười món ăn, cho dù là bếp chính hay phụ, đều phải làm cả.

Cố Thiên theo Lưu Hằng đi ăn ở những nhà hàng khác trong bốn ngày, chuyên ghé vào những nhà hàng được cho là thực đơn đặc sắc và đông khách nhất, ăn xong trở về viết cảm tưởng, chỉnh lý thành văn bản báo cáo, sau khi Lưu Hằng xem xong lại đưa cho đầu bếp đọc. Còn phải viết kế hoạch chỉnh đốn và cải cách, định vị phương hướng ẩm thực của nhà hàng, đại khái là cả người đều bị dồn ép đến không thở nỗi, hiện tại Cố Thiên vừa mở mắt ra, toàn bộ đầu óc đều là chỉnh đốn và cải cách, phong cách ẩm thực, thị trường và thị trường v.v.

Cố Thiên đi theo Lưu Hằng vài ngày, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi : “Lưu tổng, nhiều nhân viên nhàn rỗi như vậy, người đông thì lực lượng mạnh, nhiều người đi ăn thử chẳng phải là sẽ nắm chắc thị trường hơn sao?”

Lưu Hằng nhìn Cố Thiên, nói : “Chỉ cần một người làm là tốt rồi.”

Cố Thiên sửng sốt, lại hỏi : “Vậy Lưu tổng dẫn tôi theo. . .”

Lưu Hằng : “Sau khi cậu tiếp nhận, nhà hàng tuy rằng không có lợi nhuận, nhưng có thể cân bằng thu chi, tuy vậy cậu vẫn không từ bỏ. Từ xưa đến nay, người quản lý tốt không nhất thiết phải là người thông minh nhất, có điều cậu vẫn chưa dùng đúng biện pháp.”

Trong lòng Cố Thiên bây giờ không biết là cảm giác gì, sau khi tiếp nhận nhà hàng từ tay cha mình, trước đó cũng có người nói qua hắn làm cũng không tồi, nhưng không biết vì sao Lưu Hằng chỉ nói mấy câu lại giống như lập tức đánh trúng vào khúc mắc trong lòng hắn, khiến cho cảm xúc thăng hoa, nội tâm rung động.

Cố Thiên nhìn Lưu Hằng, đột nhiên hiểu ra, Lưu Hằng vẫn muốn tiếp tục dùng mình, chứ không loại bỏ, nhà hàng ngừng kinh doanh anh vẫn phát lương cho nhân viên theo cấp bậc, kêu bọn họ mỗi ngày đều đến đây, cũng là sự khẳng định trước về công việc cho bọn họ.

. : .

Trước khi Lưu Hằng đi, Bánh Đậu hứa hẹn sẽ ngoan ngoãn, quả nhiên thời gian sau đó nhóc ngoan vô cùng.

Vương Ân Thành mỗi ngày đi làm, Bánh Đậu thì ngoan ngoãn đến trường, buổi tối trước khi đi ngủ gọi điện thoại cho ba ba, không cáu kỉnh, vô cùng an an tĩnh tĩnh.

Lưu Hằng trước khi đi bá đạo một lần, gặm cắn Vương Ân Thành hồi lâu, sau đó quay đầu đi rồi chính mình ngẫm lại cảm thấy xấu hổ, trước kia nói chuyện qua điện thoại với Vương Ân Thành đã ít lời rồi, hiện tại lại càng thêm trầm mặc.

Có đôi khi Cố Thiên đi theo Lưu Hằng đến khuya mới về, nhìn thấy sắc mặt Lưu Hằng không đổi, im lặng đứng ở bên giường gọi điện thoại, lúc đầu còn đỡ, sau này không biết tại sao lại đặc biệt ít nói. Có một lần hắn còn nhìn thấy Lưu Hằng một tay nắm di động, bàn tay kia túm chặt ống quần.

Lúc ấy Cố Thiên nhướng mày nheo mắt, Lưu tổng vẻ ngoài nhìn khí phách như vậy. . . Thì ra là. . . Sợ vợ? !

. : .

Khác nghề như cách núi, trước đây Lưu Hằng làm bên dược phẩm, hiểu rõ từng chi tiết nhỏ của ngành nghề kia, nhưng mà đối với ngành ăn uống có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, đi ăn ở những nhà hàng nổi danh khác bất quá cũng chỉ cảm nhận được hương vị và hoàn cảnh mà thôi, còn kinh nghiệm về chuyện nấu ăn, đương nhiên là không thể cảm nhận được rồi.

Người quen trong ngành ăn uống này chỉ có Trần Giác, hắn chính là một pho tượng phật vĩ đại, hiện tại muốn mời cũng không được, nếu cứ như vậy, chỉnh đốn và cải cách nhà hàng còn là việc khó khăn, nói chi đến khởi sắc.

Lưu Hằng chỉ có thể chậm rãi mò mẫm môi trường thương mại quen thuộc của M thị và triển vọng của thị trường từ lưu lượng người ở Quan Ninh, buổi tối mua một đống sách về nhà. Những điều này anh không nói với bất kì ai, đàn ông có trách nhiệm là ở chỗ mình có thể chịu đựng nhiều hay ít, mặc dù hiện tại chưa có ý tưởng gì, anh cũng sẽ không đi hỏi người khác những gì mình muốn biết.

Nhưng với anh mà nói Vương Ân Thành không giống vậy, mỗi lần sau khi Bánh Đậu nói chuyện điện thoại xong rồi đi ngủ, lúc Vương Ân Thành nghe điện thoại, Lưu Hằng hoàn toàn có một loại cảm giác đặc biệt an lòng, tuy rằng anh nói không nhiều lắm, nhưng luôn bất giác kể một ít tình hình của nhà hàng cho Vương Ân Thành.

Mỗi lần Vương Ân Thành nghe xong đều góp một số ý kiến, rất đúng trọng tâm và khách quan, có đôi khi còn có thể cho Lưu Hằng nhiều gợi ý cực kì bổ ích.

Ngay từ đầu Lưu Hằng muốn chỉnh đốn và cải cách thành một nhà hàng có hương vị đặc trưng, tạo ra thương hiệu riêng và một thực đơn do chính mình chọn lựa, trong lòng anh có một ý tưởng rất lớn lao, nhưng khi thực hiện thành từng phần nhỏ, anh lại sinh ra hoài nghi với ý tưởng và tầm nhìn của chính mình.

Có một lần, sau khi Bánh Đậu đi ngủ, Vương Ân Thành nói một câu : “Lần trước sau khi em ăn thịt nướng, Bánh Đậu vẫn luôn ầm ĩ muốn đồ ăn có hương vị cam. Anh có thể thử dùng một hương vị làm chủ đạo, giống như hải sản thơm ngon là nhờ có khoai môn vậy.”

Lời Vương Ân Thành nói đã cho Lưu Hằng cảm hứng tuyệt vời, ngày hôm sau anh cùng Cố Thiên đi ăn ở vài nhà hàng đặc sản tương đối có tiếng ở M thị, sau khi ăn xong Lưu Hằng hỏi Cố Thiên thấy thế nào, Cố Thiên lau miệng nói : “Khẩu vị M thị thiên về ngọt, nêm đường, nước tương, dấm và dầu mỡ rất nhiều, có đôi khi còn nhiều ớt nữa. Người địa phương thì không sao, người bên ngoài ăn nhiều sẽ cảm thấy ngán.”

Lưu Hằng gật đầu, đây chính là điểm mấu chốt!

Bánh Đậu nói muốn ăn thịt có mùi cam, con nít không ăn được những món ăn có gia vị nặng mùi, cho nên thoang thoảng hương cam chanh hoặc là các loại hương vị hoa quả khác sẽ làm bọn chúng cảm thấy ngon miệng.

Dân số M thị khoảng mười hai triệu người, chân chính là người địa phương thì không đến một nửa, nhiều nhà hàng như vậy ăn tới ăn lui cuối cùng cơ hồ tất cả đều chỉ có cùng một hương vị, nếu như không có điểm đặc sắc, người ta không đến ăn Lưu Hằng mới cảm thấy đó là đương nhiên.

Giống như ca sĩ, trừ ngoại hình, tuyên truyền trên các phương tiện thông tin đại chúng, điều quan trọng nhất chính là giọng hát. Nếu đến cả người không có niềm yêu thích với âm nhạc, nhưng khi bạn vừa cất tiếng liền nhận ra bạn là ai, vậy ca sĩ này nếu không nổi tiếng thì còn ai đây?

Vốn dĩ Lưu Hằng vẫn đang mò mẫm tìm cách gỡ rối, đột nhiên trong tay giống như nắm được một đầu dây thừng, hiểu được bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Hơn nửa tháng sau, Lưu Hằng cuối cùng cũng nắm được trọng tâm công việc, bắt đầu chỉnh đốn và cải cách toàn bộ bố cục nhà hàng, đồng thời thông báo tuyển dụng bếp chính để nghiên cứu thực đơn, Cố Thiên còn mời người thiết kế mới toàn bộ nhà hàng.

Hơn một tháng nay Lưu Hằng đều ở tại M thị, chưa trở về nhà, mà bạn nhỏ Bánh Đậu vào đầu tháng bảy này, chẳng những được nghỉ mà còn chấm dứt cuộc sống nhà trẻ của chính mình.

Trong lễ tốt nghiệp cùng ngày, bạn nhỏ Bánh Đậu nhận được phiếu điểm tốt nghiệp, tràn ngập hoa hồng nhỏ, giáo viên còn thưởng cho Bánh Đậu một bông hoa đỏ thẫm cài trước ngực.

Ngày đó Vương Ân Thành cùng Trần Giác hai người ngồi ở dưới khán đài, tham gia lễ tốt nghiệp, nghe hiệu trưởng, đại diện giáo viên phát biểu cảm nghĩ, còn có đại diện học sinh đọc lời cảm tạ tốt nghiệp, sân thể dục bên cạnh treo đầy cờ màu và bong bóng bay, trời xanh mây trắng đẹp đến vô cùng thuần khiết.

Bánh Đậu ngồi trong lòng Vương Ân Thành, xoay xoay mông nhỏ, có chút tiếc nuối nói : “Ba ba vẫn chưa tới.”

Diệp Phi quay đầu : “Ba ba của tớ cũng không đến!”

Trần Giác nhéo cằm con trai

: “Đừng nhắc đến bố con nữa, hắn còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, không thôi chúng ta ăn bằng gì! ?”

Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu nói : “Sắp tới Bánh Đậu được nghỉ hè, có thể đi gặp ba ba.”

Hai mắt Bánh Đậu sáng ngời : “Quả Cam sẽ đi cùng với con sao? Quả Cam không phải đi làm hả?”

Vương Ân Thành : “Quả Cam xin nghỉ phép.”

Vì thế, vào lúc bạn nhỏ Bánh Đậu hoàn toàn chấm dứt kiếp nhà trẻ của chính mình, bắt đầu cuộc sống nghỉ hè tốt đẹp, Vương Ân Thành xin tòa soạn báo nghỉ phép, dẫn theo Bánh Đậu đi M thị.

Ngày đó Lưu Hằng đã sớm sắp xếp thỏa đáng mọi việc trong nhà hàng, lái xe tới sân bay đón Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu.

Hơn một tháng không gặp, trong thời gian chờ đợi, tâm tình lại phức tạp vô cùng, mỗi một phút đều giống như rất dài rồi lại cảm thấy ngọt ngào, thật chờ mong và cấp bức.

Sân bay rất nhiều người, vóc dáng Lưu Hằng cao lớn, vừa liếc mắt một cái đã thấy được Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành trong biển người.

Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu đi ra, phía sau còn kéo một cái vali nhỏ, Bánh Đậu mở to hai mắt, quay tròn trong đám người để tìm kiếm, lúc nhìn thấy Lưu Hằng cứ chăm chăm phất tay về phía anh, miệng kêu vang: “Ba ba! !”

Vương Ân Thành cũng nhìn thấy Lưu Hằng, nhếch khóe môi cười nhạt.

“Ba ba! !”

Bánh Đậu vươn tay từ trong ngực Vương Ân Thành về phía Lưu Hằng, anh đón con, ôm vào trong ngực ấn đầu xoa xoa, nét mặt lạnh lùng xưa nay từ từ dãn ra, tràn ngập vẻ dịu dàng : “Nhớ ba ba không?”

Bánh Đậu lắc lắc mông dúi vào trong ngực Lưu Hằng, bàn tay nhỏ nắm chặt y phục trên người Lưu Hằng, đầu gác trên vai, ánh mắt đỏ bừng, nghẹn ngào, cuối cùng la lớn : “Ba ba không về thăm con cùng Quả Cam! ! Cũng không tới tham gia lễ tốt nghiệp! ! Mới không thèm nhớ ba ba đâu! !”

Lưu Hằng một tay đỡ, một tay xoa nhẹ cái ót của con, trong lòng nhũn như nước.

Vương Ân Thành một mực yên lặng thản nhiên kéo vali hành lý đứng nhìn, khuôn mặt bình thản, tầm mắt Lưu Hằng buông xuống nhìn nhìn vali trong tay cậu, Vương Ân Thành chú ý tới vừa định nói trong đó chứa những gì, Lưu Hằng lại đột nhiên nghiêng người, giữ đầu Vương Ân Thành rồi hôn lên trán của cậu, sau đó buông ra.

Lúc Lưu Hằng thu hồi động tác thì Bánh Đậu ngẩng đầu từ trong ngực anh, xoay thân nghi hoặc nhìn thoáng qua, ah, vừa rồi ba ba làm gì vậy cà? !

Kỳ thật, nếu Vương Ân Thành không xinh đẹp khí chất lại bình thản, lấy vẻ mặt bình thường lạnh nhạt mặt không đổi sắc của cậu mà nói, mượn một câu của lão Lưu — Cũng chỉ là tên mặt than bộ dạng có chút xinh đẹp mà thôi! Trên bản chất cùng mặt than có gì khác biệt đâu! ! ?

Sau khi Lưu Hằng vừa mới cúi người hôn một cái, Vương Ân Thành vẫn như trước không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, kéo vali đi theo sau Lưu Hằng cùng Bánh Đậu.

Lưu Hằng ôm Bánh Đậu, thản nhiên đi chậm lại, cùng Vương Ân Thành sóng vai đi bên nhau.

Sau đó, vào lúc Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành đều không chú ý tới, nắm tay Vương Ân Thành, cầm chắc trong lòng bàn tay.

Sân bay dòng người di chuyển, phần lớn đều vội vàng, có lẽ có người chú ý tới bọn họ, hoặc là không. Dù sao, Lưu Hằng cứ như vậy một tay ôm Bánh Đậu, một tay dắt Vương Ân Thành, đi ra đại sảnh sân bay.

Chỗ ở hiện tại của Lưu Hằng gần Quan Ninh, rất sầm uất, thuê căn hộ trong một tiểu khu cũ, hai phòng ngủ một phòng khách, gia cụ đồ điện đầy đủ hết, sau khi giao tiền là xách giỏ vào ở được ngay.

Mấy ngày nay Lưu Hằng vội đến nỗi cơm cũng không kịp ăn, toàn bộ phòng ở lộn xộn rối tinh rối mù.

Bởi vì Vương Ân Thành có báo trước cho anh biết là mình sẽ đến, đêm qua sau khi Lưu Hằng trở về có thu dọn một chút, đem sách vở sắp xếp cho gọn gàng, quần áo bẩn vứt vào máy giặt, ném mấy hộp đựng thức ăn nhanh vào thùng rác, nhìn qua còn giống chỗ ở một chút.

Nhưng khi Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành bước vào, “Mẫu tử” hai người cúi đầu rồi ngẩng lên liếc nhìn nhau một cái.

Bánh Đậu còn nhíu nhíu chân mày nhỏ, nói với Lưu Hằng : “Ba ba làm biếng quá à.”

“Không có thời gian!” Lưu Hằng sửa lại cho đúng.

Bánh Đậu thật lâu rồi không gặp Lưu Hằng, cũng gần hai tháng, không khỏi có chút chân chó lấy lòng, ánh mắt mở to lấp lánh : “Không sao! Giờ có Quả Cam ở đây rồi! Con và Quả Cam đều có thời gian!”

Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành liếc nhìn nhau, rồi đồng thời chuyển tầm mắt về phía khác.

Bánh Đậu vẫn luôn nhớ kỹ Lưu Hằng bởi vì công việc mới đến M thị , cho nên liền ồn ào muốn đến chỗ làm việc của Lưu Hằng, nhìn xem là cái gì đã chiếm mất thời gian của ba ba, khiến cho Bánh Đậu không thể gặp mặt.

Lưu Hằng cũng không từ chối, đàn ông đối với công việc của mình trời sinh mang theo một loại cảm giác thỏa mãn cùng tự hào, vì thế dẫn Bánh Đậu và Vương Ân Thành đi Quan Ninh.

Biển hiệu của nhà hàng đã được Cố Thiên gỡ xuống, Lưu Hằng bỏ đi toàn bộ số bàn vuông ban đầu, bản thiết kế tầng một đã hoàn thiện, gạch dán tường cùng lót sàn đã bị nạy lên. Bởi vì chỉnh đốn và cải cách nhà hàng mà có vài người nghỉ việc, Lưu Hằng cũng không giữ, số còn lại thì cần cần cù cù, mỗi ngày làm việc theo lệnh của Cố Thiên, phòng bếp tạm thời dọn lên lầu, nhà hàng tự nấu cơm cho nhân viên và nhóm thợ hồ thợ mộc cùng ăn, mọi người làm việc cùng nhau rất vui vẻ.

Lúc Lưu Hằng dẫn theo Vương Ân Thành cùng Bánh Đậu đến, vừa lúc giữa trưa, tầng trệt mở một bên cửa, tất cả mọi người tụ tập tại lầu hai ăn cơm, Cố Thiên

kể cho mọi người nghe lịch sử làm giàu tại Giang Nam của gia đình, đang khí thế ngất trời thì di động vang lên.

Cố Thiên nhìn thấy tên Lưu Hằng, nhanh chóng chạy xuống lầu nghe.

Lưu Hằng mặt lạnh đứng ở dưới lầu, bên cạnh là Vương Ân Thành đội mũ lưỡi trai ôm Bánh Đậu, Cố Thiên ngẩn người, chạy tới, chợt nghe Lưu Hằng gắt : “Sao cửa lại mở thế này? !”

Lúc trước vừa mới chuẩn bị sửa chữa, bàn để ở dưới lầu liền bị người ta lấy mất hai cái, vốn chỉ là cái bàn mà thôi cũng không tiếc mấy, nhưng tốt xấu gì cũng là một bài học, nơi nào có người đương nhiên có kẻ trộm.

Cố Thiên nhất thời sơ suất, vội vàng áy náy cam đoan lần sau nhất định chú ý, đảo mắt nhìn nhìn bộ dạng xinh đẹp mềm mại của Bánh đậu, cong môi cười nói : “Lưu tổng, đây là con trai anh hả? ! Thật là đáng yêu, hắc hắc! !” Sau đó đưa tay vẫy vẫy Bánh Đậu.

Trước mặt người lạ Bánh Đậu không thích cười, nhìn Cố Thiên, lên tiếng : “Chào chú ạ.”

“Ai!” Trước đây Cố Thiên thấy Lưu Hằng từ sáng tới tối đều đúng một giờ nhất định nhận điện thoại, liền đoán được Lưu Hằng đã có gia đình, có điều không nghĩ tới con trai đã lớn như vậy, hơn nữa còn mềm mại đáng yêu biết bao nhiêu.

Chỉ chớp mắt, lại nhìn thấy Vương Ân Thành đội mũ lưỡi trai ôm Bánh Đậu, Cố Thiên thầm nghĩ Lưu Hằng đúng là đã kết hôn, cô vợ này vóc dáng cao thật. . .

Vương Ân Thành ngước mắt, mũ lưỡi trai lộ ra nửa bên mặt, đối mắt với Cố Thiên.

Cố Thiên suýt nữa thì sặc nước miếng, cằm muốn rớt xuống, nhanh chóng nuốt câu chào chị dâu vào, nhưng đã không còn kịp nữa, ậm ừ trong cổ họng một hồi, đầu óc nhanh nhạy, kích động hô một câu : “Chào vợ. . . Vợ ông chủ!”

Tầm mắt Vương Ân Thành thấp thoáng dưới mũ lưỡi trai, thản nhiên gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Trên lầu có mấy người hóng chuyện chạy xuống, thấy một màn vừa rồi, tất cả đều đớ lưỡi, Lưu Hằng nhướng mày chớp mắt, bọn họ rụt cổ lại, nhất tề hô vang : “Chào vợ ông chủ!”

Bánh Đậu ôm cổ Vương Ân Thành, nói : “Không vui gì cả, chẳng có gì hết trơn, Quả Cam chúng ta đi thôi.”

Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu xoay người bước ra ngoài, dỗ dành : “Chính là bởi vì chẳng có gì nên mới kêu ba ba tới đây.”

Bánh Đậu : “Thì ra là vậy!”

Cố Thiên : “. . .”

Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu đi ra ngoài trước, phía sau Cố Thiên bước đến bên cạnh Lưu Hằng, hỏi một câu mà y cảm thấy quan trọng hơn rất nhiều, “Vừa rồi. . . Tôi không gọi sai chứ?”

Lưu Hằng mặt không đổi sắc gật đầu.

Cố Thiên : “. . .”

Lưu Hằng : “Gọi đúng rồi.”

Buổi tối cơm nước xong, Bánh Đậu mở vali hành lý mà Vương Ân Thành mang tới, lôi hết đồ bên trong ra, trên cơ bản đều là ăn đồ vật.

Lưu Hằng ngồi xổm một bên cầm lên thì thấy, rất nhiều đồ ăn đặc sản được đóng gói chân không, cũng không thiếu thực phẩm dinh dưỡng.

Bánh Đậu giống như đang hiến vật quý đem toàn bộ đến trước mặt Lưu Hằng, nói : “Ba ba ăn đi.”

Lưu Hằng : “Ai kêu mang tới vậy?”

Bánh Đậu nghĩ nghĩ rồi nói : “Bà nội bảo ! Bà nội còn nói ba ba làm việc bên ngoài rất vất vả, muốn ăn cũng không có, sau đó Quả Cam liền nấu đồ ăn mang đi! Đồ ăn dinh dưỡng có cái là Quả Cam mua, nhiều món là bà nội gởi tới!”

Lưu Hằng : “. . .”

Giằng co một ngày Bánh Đậu cũng mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong liền ngủ mất, Lưu Hằng điều chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, đắp chăn cho Bánh Đậu, mới ra khỏi phòng.

Vương Ân Thành tắm rửa xong, đang đánh răng trong phòng tắm, Lưu Hằng đứng tựa cửa, trông giống như một bức tường cao, chăm chú nhìn Vương Ân Thành.

Vương Ân Thành súc miệng xong, quay đầu nhìn Lưu Hằng, anh hỏi : “Bà nội Bánh Đậu gọi điện thoại về nhà hả ?”

Vương Ân Thành ừm một tiếng.

Lưu Hằng lù lù bất động, cứ đứng như vậy, “Bà ấy nói gì vậy? !”

Vương Ân Thành lấy khăn lau mặt, nói : “Hỏi chuyện ở trường của Bánh Đậu, bảo em chăm sóc tốt cho con, sau đó gởi mấy món thực phẩm dinh dưỡng đến, kêu em ký nhận.”

Lưu Hằng : “Không nói gì khác sao?”

Vương Ân Thành lắc đầu : “Không có.”

Phòng tắm rất nhỏ, bồn rửa mặt kế bên bồn tắm lớn, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu sáng từ phía trên, Lưu Hằng nhìn Vương Ân Thành, con ngươi đen gợn sóng, cất bước đi vào đồng thời đóng sầm cửa lại, nắm tay Vương Ân Thành đẩy cậu dựa vào vách tường đối diện bồn rửa mặt, ấn bả vai Vương Ân Thành, rồi hôn xuống.

Cái hôn này khác với nụ hôn bá đạo ban đầu, cũng không nhẹ nhàng như buổi sáng kia, nó mang theo sự bùng nổ, chiếm hữu cùng với tìиɧ ɖu͙© sau một thời gian nhẫn nại khống chế mà không được.

Nụ hôn trong nháy mắt không để cho bất luận điều gì phản kháng cùng cự tuyệt, cắn cánh môi Vương Ân Thành, đầu lưỡi công thành đoạt đất cạy mở hàm răng của

Vương Ân Thành, rồi rất nhanh dừng lại, một tay anh nắm bả vai, tay kia ôm thắt lưng Vương Ân Thành, áp trán vào nhau, dưới ánh sáng mờ nhạt, hai mắt Vương Ân Thành lấp lánh sáng.

Lưu Hằng thở phào nhẹ nhõm, hơi thở cả hai đan xen vào nhau, anh hỏi : “Không cự tuyệt, chính là đồng ý đúng không? !”

Không khí yên lặng, trong phòng tắm nhỏ hẹp quạt thông khí đã được mở ra, nhưng cũng không xua tan độ nóng bỏng đang tăng vọt, lưng Vương Ân Thành kề sát vào vách tường gạch men sứ lạnh lẽo, quần áo cọ lên tường, bị hơi nước làm cho ẩm ướt, cậu nhìn Lưu Hằng, khi định mở miệng mới phát hiện thanh âm tựa như bị mắc kẹt trong cổ họng không phát ra tiếng, lòng bàn tay chỉ trong vài giây đã thấm đẫm mồ hôi, dán sát vào vách tường cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương từ trái tim truyền xuống tay.

Lưu Hằng vẫn luôn rất rõ ràng cảm giác trong lòng mình, đối với Vương Ân Thành, cảm giác của anh là thích, là thương yêu cũng như luyến tiếc tận trái tim. Đời này của Vương Ân Thành gặp rất nhiều chuyện mà căn bản người thường khó có thể chịu đựng được, cậu ít nhiều gì cũng khó lựa chọn? ! Cho nên lúc này đây, Lưu Hằng sẽ không để cho cậu phải lựa chọn, cũng sẽ không đặt cậu vào vào một tình cảnh như vậy.

Anh sẽ cho cậu tất cả, không cần lựa chọn, chỉ chấp nhận là được rồi.

Anh sẽ không hỏi Vương Ân Thành, em yêu tôi không? Nguyện ý sống cùng với tôi sao? Chúng ta có thể cùng nhau nuôi dưỡng và dạy dỗ Bánh Đậu chăng? Về sau người thân của tôi cũng chính là người nhà của em, em đồng ý chứ?

Không! Anh sẽ không để cho Vương Ân Thành phải chọn!

Nếu lựa chọn đối Vương Ân Thành mà nói là một quyết định khó khăn, một quá trình luôn khiến cậu khó xử bội phần và dày vò, anh cũng không khác, cũng chẳng muốn nghe từ miệng Vương Ân Thành được hay là không, nguyện ý hoặc là không nguyện ý.

Vương Ân Thành không cần gật đầu, Lưu Hằng tự nguyện cho cậu toàn bộ, tất cả những gì anh có, cho cậu toàn thế giới.

Vương Ân Thành đứng dán vào tường, có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, cũng có thể nghe được nhịp tim đập của Lưu Hằng. Rốt cục cậu không thể không thừa nhận, chính mình dường như lại đang đứng trước việc lựa chọn giữa những lối rẽ, cậu cảm thấy chính mình cũng không rõ lắm, tựa như nghĩ ra được mình muốn gì rồi lại trở nên mờ ảo. Tim cậu đập thình thịch thình thịch thình thịch, dường như đang hận không thể nhảy ra ngoài.

Vương Ân Thành rốt cục giật giật ngón tay cùng cánh tay, đưa tay quàng lên cổ Lưu Hằng, ánh mắt gợn sóng như có một cơn bão táp.

“Sao anh biết em sẽ không cự tuyệt?”

Hai mắt Lưu Hằng co rụt lại rất nhẹ, toàn bộ cơ thể đều căng cứng, ngay vào lúc anh nhìn Vương Ân Thành định mở miệng nói câu gì đó, hai tay Vương Ân Thành đặt sau cổ anh đột nhiên tăng thêm lực, tiếp đó Vương Ân Thành hất cằm cắn lên môi Lưu Hằng, rất hung hăng, không lưu tình chút nào!

Lực cánh tay Vương Ân Thành rất mạnh, một tay đẩy Lưu Hằng áp vào bồn rửa mặt, tay kia kéo cổ áo, đồ dùng rửa mặt rung rinh lách cách rơi rụng đầy sàn.

Vương Ân Thành hung hăng nhìn Lưu Hằng, quả thực có thể nói là nghiến răng nghiến lợi, nói : “Anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi chứ, lựa chọn em, về sau muốn vứt bỏ, cũng không phải chút cổ phiếu hay một cái biệt thự là có thể phủi tay sạch sẽ đâu!”

Lưu Hằng đương nhiên nghe hiểu Vương Ân Thành có ý gì, ánh mắt ngạc nhiên, há mồm muốn giải thích.

Vương Ân Thành nắm cổ áo Lưu Hằng, kéo người nhích lại gần mình, nheo mắt nói : “Hiểu rõ chưa?”

Thắt lưng Lưu Hằng bị đυ.ng nhẹ, hơi đau, từ ban đầu anh giật mình rồi đến ngạc nhiên hiện tại thì vui vẻ chịu đựng. Anh nghĩ Vương Ân Thành sao có thể khiến người không yêu không thích chứ? Cậu giống như một con báo đang chiến đấu bảo vệ lãnh thổ của chính mình, mặc dù hơi nóng nảy, nhưng cũng muốn đưa ra lập trường của bản thân.

Anh nhìn khuôn mặt Vương Ân Thành đang gần như tức giận hung tợn, tim lại cảm thấy đau đớn, anh xoa nhẹ lên mắt Vương Ân Thành, nói : “Đương nhiên!”

Sẽ luôn yêu em, chúng ta sẽ mãi bên nhau, anh nguyện đem những gì tốt đẹp nhất cho em và Bánh Đậu, vĩnh viễn không để em phải nhớ lại quá khứ hai mươi năm trước!

. : .

Vào buổi sáng, Bánh Đậu phát hiện miệng Lưu Hằng có vết rách, tò mò hỏi : “Ba ba đêm qua ăn vụng hả? Sao môi bị rách vậy ! ?”

Lưu Hằng khụ một tiếng, nhìn thoáng qua Vương Ân Thành, nạt : “Ăn cơm mau lên.”

Bánh Đậu chu miệng : “Nhất định là ăn vụng cái gì đó mà không chịu nói cho con nghe! Hừ!”

Vương Ân Thành gật đầu phụ họa, biểu cảm bình thản : “Đúng vậy!”

Lưu Hằng nghe nói phu nhân Kim Yến đã vụиɠ ŧяộʍ liên hệ với Vương Ân Thành sau lưng mình, trong lòng có chút không yên, buổi sáng bèn lén Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành gọi điện thoại cho Kim Yến.

Kim Yến vừa alo, liền hỏi thẳng : “Bánh Đậu cùng Ân Thành qua đó chưa?”

Lưu Hằng : “. . . Mẹ?” Ân Thành? !

Kim Yến tự mình suy diễn : “Mẹ biết con muốn nói gì, chẳng phải là hỏi sao mẹ lại liên hệ với Ân Thành đúng không? Ai u, con theo đuổi người ta không được mẹ giúp con một chút đó mà, ông nội giao nhà hàng của bà nội cho con quản lý, hiện tại hai đứa hai nơi, con vốn chính là đầu gỗ, huống hồ thế giới này chẳng phải cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân thiếu gì sao? Hiện tại mẹ không giúp con, vạn nhất theo người khác thì làm sao? !”

Lưu Hằng : “Mẹ. . .”

Kim Yến tiếp tục : “Con đừng cắt lời mẹ! Lần này mẹ đã hỏi thăm rõ ràng, thằng nhóc Ân Thành này nhân cách rất tốt, có điều tính cách hơi hướng nội, chẳng biết con có phải là do mẹ sinh không nữa! ? Sao mà chưa nắm giữ được người ta vậy? ! Ba của con phản đối, không phải còn có mẹ sao? Tạm thời ông nội con còn chưa biết, bất quá cũng không sao, chỉ cần Bánh Đậu tỏ ra dễ thương là ổn cả, thật sự không được thì sinh thêm một đứa, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển mà. Con có nghe mẹ nói hay không vậy! ?”

“Mẹ, đã theo đuổi được rồi!”

Kim Yến : “. . .”

. : .

Vương Ân Thành đưa Bánh Đậu đến đây, việc chính là thăm Lưu Hằng, mà hiện tại Lưu Hằng vội đến nỗi thật sự không thể phân thân đi cùng bọn họ, chỉ có thể nghĩ mọi biện pháp để tranh thủ thời gian.

Ngược lại Vương Ân Thành thấy không sao cả, mượn chiếc xe chở Bánh Đậu dạo khắp M thị, trước đây cậu đã từng sống tại M thị vài năm, đối với thành phố này coi như quen thuộc, biết chỗ nào con nít thích đi.

Vương Ân Thành trở về M thị, đương nhiên không thể không liên hệ với người quen, sau khi ăn cơm trưa xong, Vương Ân Thành liền dẫn Bánh Đậu đến một khách sạn.

Lúc quản lý đại sảnh nhìn thấy Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu tiến vào, ánh mắt sáng lên, nhanh như chớp chạy tới : “Anh Vương? Anh trở lại rồi sao? !”

Vương Ân Thành gật đầu, hỏi : “Anh Bưu vẫn ở đây chứ?”

“Anh Bưu. . . Có! Có! Để tôi gọi điện thoại báo là anh đến tìm!” Nói xong vội vàng xoay người chạy tới trước quầy gọi điện thoại, lúc xoay người trở lại thì Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu ngồi ở một góc trên ghế sa lông trong đại sảnh, bên cạnh vừa lúc đặt đàn dương cầm, một cô gái mặc đồ trắng trông phiêu dật đang ngồi đánh đàn.

Bánh Đậu tò mò ghé vào lưng ghế sô pha rướn cổ lên nhìn chị gái xinh đẹp.

Quản lý đại sảnh gấp gáp chạy đến, khó nén kích động, xoay người nhìn Bánh Đậu nhỏ bé ngồi trên ghế sa lông : “Đã thông báo cho anh Bưu, anh ấy sẽ lập tức tới ngay! Anh Vương đến phòng chờ đi.”

Bánh Đậu cảm thấy tò mò, vẫn luôn nằm úp sấp nhìn đắm đuối chị gái đánh đàn, Vương Ân Thành nhìn nhìn dáng hình bé nhỏ, nói : “Không cần đâu, chờ ở đây được rồi.”

Quản lý đại sảnh : “Vậy được, để tôi đi lấy nước.”

Quản lý đại sảnh nhất thời kích động, cũng không chú ý mấy tới Bánh Đậu, cho đến lúc bưng một khay hồng trà tới mới nhìn nhìn Bánh Đậu tay cầm quả cam ngồi ở trong lòng Vương Ân Thành, nghi hoặc hỏi : ” Anh Vương, đứa bé này là? !”

Bánh Đậu nghe được có người hỏi về mình, ngước mắt nhìn quản lý đại sảnh, Vương Ân Thành nói : “Con của tôi.”

Quản lý khách sạn : “. . .”

Anh Bưu là một người đàn ông gần ba mươi lăm tuổi, vóc dáng hơi béo, trên tay là hình xăm một con rồng bay kéo dài từ cổ tay đến cùi chỏ, kính mắt đen to trên mặt đã che bớt đi khí thế của hắn, thế nên lúc bước vào khách sạn, cũng chẳng mấy người chú ý đến hắn.

Vương Ân Thành bắt tay anh Bưu, giới thiệu Bánh Đậu là con trai của mình, Bánh Đậu còn thành thành thật thật gọi một tiếng chào chú.

Anh Bưu nhìn Vương Ân Thành, lại ngó Bánh Đậu, biểu hiện so với quản lý đại sảnh bình tĩnh hơn rất nhiều, gật gật đầu, trầm ổn nói : “Không tồi, quả thực cho chú gặp lại đứa nhỏ này ! Coi như người tốt thì có phúc! Anh Bưu chúc mừng chú!”

Vương Ân Thành gật đầu, “Cám ơn.”

Cố nhân gặp lại, đương nhiên hàn huyên rất nhiều chuyện, đến cuối cùng nói xong, anh Bưu đột nhiên nhớ tới gì đó, nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng nói với Vương Ân Thành : “Gần đây anh nghe được tin tức bên trong, nói là người kia, đã ra tù.”

“Ra tù?” Vương Ân Thành nhíu mày.

Anh Bưu gật đầu, “Nói là có biểu hiện tốt, giảm hình phạt, hơn nữa không biết có hối lộ bác sĩ trong đó không, mà có giấy chứng nhận bị bệnh, cuối cùng được phóng thích. Anh vốn cài người ở bên trong ôm hắn không tha, kết quả chẳng ở lâu được, lần này hắn liều mạng dùng mọi cách để được ra!”

Vương Ân Thành gật đầu : “Em biết rồi.”

Thêm Bình Luận