Chương 62. Yêu tà quấy phá

Lý Mộ vội vàng hỏi: “Đường tắt nào?”

Lão Vương tuy chưa từng tu hành, nhưng sống đủ lâu, gặp đủ nhiều, nếu bàn về chuyện trên tu hành, chỉ sợ lão so với Lý Thanh còn rõ ràng hơn.

“Phách người ngươi không thể đoạt, chẳng lẽ còn không thể đoạt phách yêu?” Lão Vương cho hắn một ánh mắt, nói: “Ngươi cho rằng đám đệ tử nhập thế kia của đạo môn các tông trảm yêu trừ ma khắp nơi, thật sự là nhàn rỗi không có chuyện gì sao, sau khi gϊếŧ những yêu vật đó, thuận tiện rút hồn lấy phách, lại luyện hóa thêm, chẳng phải là nhanh hơn nhiều so với tự mình thành thành thật thật tu hành?”

Lão Vương nói, tất nhiên là phương pháp đẩy nhanh tốc độ tu hành, nhưng ở trong mắt Lý Mộ, đoạt hồn phách yêu, cùng đoạt hồn phách người, không có khác biệt quá lớn.

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Người chia ra người tốt người xấu, yêu cũng có yêu thiện yêu ác, người vì mình tu hành, đi gϊếŧ yêu lấy phách, cùng yêu vì tăng trưởng đạo hạnh, đi gϊếŧ người đoạt hồn, lại có gì phân biệt?”

“Ta lại không bảo ngươi đi gϊếŧ yêu tinh tốt.” Lão Vương liếc hắn, nói: “Ngươi có thể đi gϊếŧ đám yêu quái ác làm nhiều việc ác, lấy phách chúng nó, đã có thể trừ hại cho dân, lại có thể giúp bản thân tu hành, cớ sao mà không làm?”

Lý Mộ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lão Vương kinh ngạc nói: “Ngươi không muốn đi đường tắt?”

Trong đầu Lý Mộ hiện ra cảnh báo của Lý Thanh, nói: “Du͙© vọиɠ của con người là vô cùng vô tận, trên đời này vốn không có tà tu, có chỉ là người tu hành muốn đi đường tắt, có lẽ bọn họ ngay từ đầu nghĩ, cũng là tru sát ác yêu, trừ hại cho dân, đồng thời giúp bản thân tu hành, nhưng sau khi quen loại đường tắt này, bọn họ liền không thể chịu đựng được tốc độ tu hành tầm thường nữa, dần dần đưa tay vươn về phía yêu vật chưa từng hại người, thậm chí là con người, đây là một con đường không lối về.”

“Ngươi người này, vẫn đầu óc cứng giống như trước đây.” Lão Vương lắc lắc đầu, thở dài nói: “Đường tu hành, vốn là nghịch thiên mà đi, ngươi đã đi lên con đường này, thì phải thích ứng quy tắc trên con đường này.”

Lý Mộ hỏi: “Quy tắc của con đường này là cái gì?”

Lão Vương nhếch miệng cười: “Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm thép, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ vậy mà thôi.”

Lời của lão Vương thật ra không sai, lão ở huyện nha mấy chục năm, từng gặp quá nhiều người, quá nhiều chuyện, kiến thức tự nhiên không phải Lý Mộ có thể so sánh.

Lý Mộ chỉ là nhớ tới Lý Thanh cảnh báo đối với hắn, con đường tu hành, nếu chỉ nghĩ tìm kiếm đường tắt, cuối cùng chỉ có thể hại người hại mình.

Hắn đi ra khỏi phòng trực, nhìn thấy Lý Thanh hai tay ôm kiếm, tựa vào trên cột hành lang.

Lý Mộ ngẩn ra một phen, “Đầu nhi.”

Lý Thanh thở ra một hơi, nói: “Ta vốn lo lắng, quá sớm tiếp xúc đến đường tắt tu hành, rất có khả năng sẽ làm ngươi lầm đường lạc lối, bây giờ xem ra, lo lắng của ta là dư thừa.”

Nàng nhìn Lý Mộ, nói: “Đi theo ta.”

Lý Mộ đi theo nàng vào phòng trực, Lý Thanh xoay người, nói: “Đưa tay cho ta.”

Lý Mộ do dự một chớp mắt, chậm rãi vươn tay.

Lý Thanh bỗng nhiên nắm chặt tay hắn, Lý Mộ đang nghi hoặc, lại cảm nhận được một lực lượng tinh thuần, từ lòng bàn tay nàng tràn vào thân thể hắn.

Lực lượng đó sau khi tiến vào thân thể Lý Mộ, cảm xúc giận dữ vốn như băng cứng khó có thể luyện hóa trong cơ thể hắn, ở trong nháy mắt sau như băng tuyết tan, hoàn toàn biến mất ở trong thân thể hắn, cái này đại biểu cho, cảm xúc giận dữ tích góp trong cơ thể hắn đã luyện hóa toàn bộ.

Lý Thanh nhẹ nhàng nói: “Lần trước trên đường về tông môn, ta chém gϊếŧ một con rết tinh gây hại dân chúng, rút ra phách lực của nó, phách sinh bởi tình, tình tan vào phách, rất nhiều người tu hành đạo môn đều sẽ dùng phương pháp như vậy, luyện hóa Phục Thỉ, Thôn Tặc, Trừ Uế ba nghịch phách khó có thể luyện hóa này, nhưng những kẻ tâm chí không kiên định đó, rất có khả năng sẽ từ nay về sau đi lên lạc lối, bởi vậy ta mới không nói cho ngươi những thứ này.”

Nàng nhìn Lý Mộ, nói: “Trảm yêu trừ ma vốn không có sai, chỉ cần ngươi có thể kiên trì bản tâm, khi tu hành đi chút đường tắt, không phải chuyện xấu.”

Lý Mộ giờ mới biết Lý Thanh dụng tâm lương khổ, mỉm cười, nói: “Đầu nhi yên tâm, lời ngươi lần trước nói, ta sẽ luôn nhớ kỹ.”

Chỉ là đáng tiếc bản thể con thằn lằn tinh kia, bị Lý Mộ một tia sét bổ thành tro bụi, bảy phách cũng ở trong nháy mắt đó tiêu tán.

“Lý Mộ.”

Trương Sơn từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Lý Mộ cùng Lý Thanh nắm tay nhau, sau khi ngẩn ra một chớp mắt, mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: “Lý Mộ, mau giúp ta thổi mắt chút, mắt ta tựa như có cát vào, bây giờ cái gì cũng không nhìn thấy.”

Trong phòng trực yên tĩnh hiếm thấy, kim rơi có thể nghe thấy, thẳng đến sau khi Lý Thanh rời khỏi, Trương Sơn mới nhanh chóng đi tới, chấn kinh hỏi: “Lý Mộ, ngươi vừa rồi đang cùng đầu nhi làm gì?”

“Tu hành.” Lý Mộ đã sớm nghĩ xong lí do thoái thác, “Đầu nhi đang giúp ta tu hành, nếu không, nửa năm sau, ngươi còn phải thay ta nhặt xác.”

Trương Sơn nghe vậy vui vẻ, hỏi: “Ngươi được cứu rồi?”

Lý Mộ nói: “Có hi vọng.”

“Quá tốt rồi!” Trương Sơn chà chà tay, nói: “Nếu không chúng ta cược hai ván chúc mừng một chút?”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Ngươi đi chơi với lão Vương đi, ta còn có chút việc.”

Trương Sơn gãi gãi đầu, khó hiểu nói: “Mấy ngày hôm trước so với ta còn thích cá cược hơn, bây giờ sao lại thay đổi, nam nhân quả nhiên đều là giỏi thay đổi.”

Lý Mộ không muốn đánh bạc với gã, Trương Sơn cũng chưa đi tìm lão Vương, dù sao hắn bài bạc là vì thắng, không phải vì thua.

Lý Mộ ra khỏi phòng trực, lại đi tới chỗ lão Vương.

Lão Vương đang xem sách, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Như thế nào, nghĩ thông rồi, muốn ta giúp ngươi tra một chút, gần đây nơi nào có yêu vật quấy phá hay không?”

Lý Mộ lắc đầu nói: “Không, ta muốn hỏi thăm ngươi một người.”

Hắn nhớ tới lần trước tách ra với Tô Hòa, Tô Hòa bảo hắn hỗ trợ tra một người, Lý Mộ vốn định để lão Vương hỗ trợ ở phòng hộ khẩu tra một chút, nhưng nghĩ lại, Tô Hòa nói, vị nam tử tên là Thôi Minh kia, hai mươi năm trước từng làm huyện lệnh Dương Khâu, lão Vương ở huyện nha không chỉ hai mươi năm, hẳn là đối với vị huyện lệnh kia có chút ấn tượng.

Lão Vương thản nhiên hỏi: “Người nào?”

Lý Mộ nói: “Thôi Minh, hai mươi năm trước, từng làm huyện lệnh Dương Khâu.”

“Hai mươi năm trước, đó là chuyện rất lâu rất lâu trước kia, ta nghĩ chút.” Lão Vương nheo mắt, tựa như là đang tự hỏi, rất lâu sau, ngay tại lúc Lý Mộ cho rằng lão đã đang ngủ, lão Vương bỗng mở mắt, nói: “Nhớ ra rồi, là có Thôi Minh người này, chẳng qua, hắn ở huyện Dương Khâu, chỉ làm huyện lệnh nửa năm, liền điều nhiệm rời khỏi.”

Lý Mộ hỏi: “Điều nhiệm đi nơi nào?”

Hết 62.