Chương 61. Đường tắt (2)

Trương Sơn thì ở cạnh một cái bàn khác, như có hứng thú lật quyển sách đó.

Một canh giờ sau, Lý Mộ đứng lên, cảm nhận được trong cơ thể chỉ luyện hóa một phần mấy chục cảm xúc giận dữ, bất đắc dĩ thở dài.

Trương Sơn vừa rồi ra ngoài tuần tra, quyển sách thật dày kia gã lúc vừa rồi tiến vào trong lòng ôm, liền đặt ở trên bàn bên cạnh Lý Mộ.

Lý Mộ chán đến chết, thuận tay cầm nó tới, tùy tiện lật vài tờ, phát hiện nội dung quyển sách này còn có chút ý tứ.

Trong quyển sách vốn tên là Thập Châu Yêu Vật Chí này, giới thiệu chi tiết một ít yêu quỷ tinh quái thường gặp trên mười châu ba đảo, cũng đối với tập tính đặc điểm của bọn nó đều thuyết minh chi tiết.

Lý Mộ tùy tay lật đến một tờ, là giới thiệu biên bức tinh*, trên sách nói, bức yêu hai mươi năm Khai Thức, năm mươi năm Tố Thai, trăm năm Hóa Hình, thích hút máu cả người lẫn vật, có thể dùng sóng âm công kích.

(*: yêu tinh dơi)

Năm Nguyên Phong thứ mười ba, Bắc quận Chu huyện bức yêu quấy phá, hại hơn mười người, ba đệ tử Phù Lục phái liên thủ chém nó.

Dơi nếu có thể sống đến hai mươi năm, sẽ dần dần sinh ra linh trí, năm mươi năm sau, linh trí thành thục, thân thể dần dần lột xác, trăm năm liền có thể hóa thành hình người, thiên phú thần thông là sóng âm công kích, hơn nữa chúng nó giỏi về phi hành tránh né, người tu hành bình thường rất khó là đối thủ của chúng nó.

Thổ long, chu cung các loại yêu quái, thường lấy lưỡi làm vũ khí, giỏi ẩn nấp, tiềm hành.

Thổ long cùng chu cung, là chỉ loài thằn lằn cùng tắc kè hoa, điều này làm Lý Mộ không khỏi nhớ tới con thằn lằn tinh kia, thế mà có thể thay đổi màu sắc bản thân, ngụy trang thành thân cây, nếu không phải hắn phách thứ nhất đã ngưng, ngày đó căn bản không phát hiện được nó.

Những yêu vật hóa hình này, bản thân đạo hạnh đã tương đương với người tu hành Tụ Thần cảnh, lại có thiên phú chủng tộc nhân loại không có, phi thường khó chơi, Lý Mộ lật vài tờ nữa, nhìn thấy một cái hắn cảm thấy hứng thú.

“Hồ tộc, trí tuệ nó đứng đầu đám yêu tinh, giỏi mị công, ảo thuật, có thể học đạo pháp thần thông, lên mỗi một cảnh giới, thì mọc thêm một đuôi, một tới ba đuôi là yêu hồ, bốn tới sáu đuôi là linh hồ, bảy tám đuôi là huyền hồ, cáo mọc chín đuôi, gọi là thiên hồ, đoạt thiên địa tạo hóa, nghịch âm dương càn khôn, là chí tôn trong yêu quái, có thể hiệu lệnh đám yêu quái.”

“Đời sau của thiên hồ, có được huyết mạch thiên hồ, gọi là hồ tiên nhất tộc, chấp nhất nhân gian nhân quả, có ân tất báo, có thù tất trả, gặp nó có thể kết thiện nhân, tuyệt đối không thể gieo ác quả, nhớ lấy nhớ lấy.”

Nhắc tới hồ tộc, Lý Mộ liền nhớ tới con hồ ly biết nói chuyện kia hắn từng cứu.

Lý Mộ lúc ấy chỉ lo băng bó chân cho nó, nhớ rõ nó tựa như chỉ có một cái đuôi, cũng không phải quá xác định, tuy nói đó chỉ là một con hồ ly, nhưng cũng là hồ ly cái, hắn không tiện nhìn chằm chằm mông người ta.

Con cháu thiên hồ có ân tất báo, cũng không biết nó có phải con cháu thiên hồ hay không, nếu đúng, nàng lại sẽ báo đáp Lý Mộ như thế nào, sẽ biến thành một cô nương tới báo ân hay không?

“Trương Sơn, ngươi có phải lại trộm sách của ta hay không?”

Lúc Lý Mộ miên man suy nghĩ, lão Vương khập khiễng từ ngoài cửa đi vào, tiếng kêu to cắt ngang ảo tưởng của Lý Mộ. Lý Mộ mang quyển sách đó khép lại, nói: “Sách ở đây.”

“Trương Sơn đâu?” Lão Vương đi vào, nổi giận mắng: “Đồ chó này, thừa dịp ta vào nhà xí, lại tới trộm sách, hắn cũng không biết trộm bán bao nhiêu sách của huyện nha, nếu không xem ở trên phần ta chết còn cần hắn hỗ trợ lo liệu hậu sự, sớm bắt hắn đi gặp đại nhân rồi.”

Lão Vương phụ trách các loại hồ sơ trong nha môn, phòng trực của lão, so với tất cả mọi người còn lớn hơn, trừ đặt hồ sơ, còn trưng bày một ít tư liệu khác.

Ví dụ như quyển Thập Châu Yêu Vật Chí này trong tay lão, tra án rất nhiều thời điểm đều có thể dùng đến.

Nơi nào đó xảy ra vụ án yêu vật quấy phá, căn cứ sách này, liền có thể phán đoán vụ án là loại yêu vật nào gây nên, yêu vật này đặc điểm là cái gì, có thần thông gì, nên khắc chế như thế nào, sau khi điều tra rõ, huyện nha mới có thể làm ra đối sách thích hợp.

Nhìn thấy sách trong tay Lý Mộ, lão Vương vội vàng đi tới, nói: “Quyển sách này rất hữu dụng, không thể bán, bằng không, về sau các ngươi tra án liền khó khăn.”

Lý Mộ đưa quyển sách đó cho lão, thuận miệng hỏi: “Lão Vương, ngươi nơi đó có sách về đạo môn luyện phách hay không?”

“Ngươi tu hành cần dùng à, ta giúp ngươi tìm xem.” Lão Vương như bảo bối tiếp nhận quyển Thập Châu Yêu Vật Chí kia, khập khiễng lại đi trở về phòng trực của mình.

Lý Mộ đi theo phía sau hắn, nhìn lão Vương ở trên từng dãy giá sách lật đông tìm tây, hồi lâu mới từ góc rút ra một quyển, ném cho Lý Mộ, nói: “Ngươi xem xem trên đây viết hay không?”

Lý Mộ thổi thổi bụi trên sách, sau khi mở ra, phát hiện trên quyển sách mỏng này viết, còn thật là khẩu quyết cùng phương pháp luyện phách.

Chẳng qua, sách này là nhằm vào người tu hành bảy phách kiện toàn viết, Lý Mộ loại người cần ngưng phách trước này, căn bản không dùng được, hắn cũng chưa từ trong sách này tìm được phương pháp nhanh chóng luyện hóa cảm xúc giận dữ.

Lý Mộ ném nó ở một bên, thở dài nói: “Chẳng lẽ tu hành liền thật sự không có đường tắt có thể đi?”

“Ai nói tu hành không có đường tắt có thể đi?” Lão Vương liếc hắn, nói: “Tu hành đầy đường tắt có thể đi, chẳng qua, đường tắt tu hành ngươi có thể nghĩ đến, đều viết ở trong luật pháp Đại Chu, có một số người ngại mình luyện phách quá chậm, liền đi đoạt phách người khác, có một số người ngưng hồn bất thành, liền bắt sinh hồn khác bổ sung, chỉ cần ngươi to gan, tu hành khắp nơi đều là đường tắt.”

Đoạt hồn phách người ta tu luyện là tà tu, giới tu hành ai cũng có thể gϊếŧ, ngay cả tà tu tu vi cảnh giới thứ sáu Động Huyền cũng khó thoát chết, huống chi là hắn một tên bộ khoái nho nhỏ?

Lý Mộ nhìn lão Vương, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không thể chỉnh chút đường tắt ở ngoài luật pháp Đại Chu?”

Lão Vương gãi gãi mái tóc thưa thớt, nói: “Để ta đoán chút, ngươi có phải thời điểm luyện hóa Phục Thỉ, Thôn Tặc, hoặc là Trừ Uế, phát hiện không dễ dàng như luyện hóa Thi Cẩu cùng Tước Âm hay không?”

Lý Mộ kinh ngạc nói: “Ngươi sao lại biết!”

Lão Vương cũng không biết hắn bảy phách mất hết, bây giờ phải làm là ngưng phách mà không phải luyện phách, nhưng hắn đoán, xấp xỉ chính là khốn cảnh Lý Mộ bây giờ gặp phải.

Lão Vương cười ha ha, nói: “Chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, lão đầu ta tuy chưa từng tu hành, nhưng các ngươi tu đạo, người nào không phải như vậy, mấy năm nay trong nha môn người tu hành đến một đợt lại đi một đợt, ta thấy nhiều rồi, muốn nói luyện hóa ba nghịch phách này, thật sự có đường tắt ngoài luật pháp.”

Hết 61.