Nữ giúp việc quay đầu mỉm cười nói với Diệp Vị Hi đi theo phía sau: “Thiếu phu nhân, đây là phòng ngủ của cô và thiếu gia, phòng tắm trong suốt nhưng có rèm che, tôi đã giúp cô kéo lên, cững xả xong nước ấm, nếu có cần gì thì cô dùng điện thoại bên cạnh bồn tắm kia gọi, có người đứng trực liên tục, sẽ bảo người làm vào giúp.’’
Giới thiệu tỉ mỉ, thái độ phục vụ thân thiện làm Diệp Vị Hi có cảm giác như mình vào khách sạn mười sao vậy.
Diệp Vị Hi cảm kích cười nói: “Cảm ơn, vậy cô tên gì?’’
Nữ giúp việc sửng sốt, nưng ngay sau đó khôi phục lại vẻ mỉm cười tiêu chuẩn nói: “Thiếu phu nhân, tên tôi là Hạ Thiên, cô goi tôi là tiểu Hạ là được ạ.’’
Diệp Vị Hi nhìn cô gái nhỏ chỉ tầm hai mươi tuổi, làm việc rất cẩn thận, dáng vẻ cũng tươi ngon mọng nước, nghĩ một chút sau đó xấu hổ nói: “Tiểu Hạ, chuyện là…chuyện là…tôi muốn hỏi chút, hôm nay người bên nhà mẹ tôi mang hàng lý sang để chỗ nào?’’
Biểu cảm không hiểu cô đang hỏi gì của Tiểu Hạ đã cho cô biết đáp án: “Không sao, chút nữa tự tôi tìm cũng được.’’
Tiểu Hạ nghe Diệp Vị Hi nói xong, mỉm cười trả lời: “Thiếu phu nhân, có phải cô tìm đồ gì quan trọng sao? Tôi đi hỏi quản gia Ngô giúp cô, hành lý của cô để chỗ nào rồi tôi giúp cô tìm?”
Diệp Vị Hi cười ngượng: “Không phải đồ gì quan trọng, tôi chỉ muốn tìm nội y để thay.’’
Phần sau Diệp Vị Hi nói rất nhỏ, dù sao thì cũng là người lạ chẳng quen biết gì, cô vẫn thấy xấu hổ.
Tiểu Hạ nghe xong thì cảm thấy thiếu phu nhân thật đáng yêu, thái độ rất bình dị dễ gần, hơn nữa, rõ ràng đã là nữ chủ nhân chỗ này mà đối xử với một người giúp việc như cô ta còn có dáng vẻ hơi câu nệ.
Cô ta vừa được phân bổ thay thế người vừa bị đuổi nên mới đầu rất run sợ.
“Thiếu phu nhân, trong phòng ngủ có phòng thay quần áo, ở đó có quần áo mặc thường ngay của cô và thiếu gia, còn nội y và đồ ngủ của cô đã chuẩn bị sẵn đặt trên kệ trong phòng tắm.’’
Diệp Vị Hi rất khâm phục người giúp việc ở chỗ này cho Nghiêm Thần Dạ, cô cười nhẹ rồi nói: “Cảm ơn cô, Tiểu Hạ, tôi không cần gì nữa, cô đi xuống nghỉ đi.’’
Tiểu Hạ “vâng” một tiếng, sau đó đi xuống.
Diệp Vị Hi mở cửa phòng ngủ, cái miệng há hốc, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, đây là đang đùa cô hay sao?
Kệ đi, thật là giành, phòng ngủ quá to, so với phòng ngủ chật hẹp ở chỗ cô thuê trọ thì không có chút cảm giác an toàn nào cả!
Nhưng Diệp Vị Hi không bao giờ nghĩ là căn biệt thự này như được thiết kế theo phong cách của thiếu nữ, cái giường lớn ở chính giữa phòng có rèm lụa trắng rủ từ trần nhà xuống, nhìn mờ mờ ảo ảo, rất mơ mộng.
Cách giường khoảng sáu mét là phòng tắm, Tiểu Hạ vừa giới thiệu.
Cô lẩm bẩm: “Trong suốt, Nghiêm Thần Dạ đúng là biết cách chơi!’’
Diệp Vị Hi không chần chừ nữa, cô đi thẳng về phía phòng tắm.
Vào phòng tắm, đập vào mắt cô là một bồn tắm đã được xả đầy nước, bồn tắm này to, to đến mức cô có thể bơi lội thoả thích. Bồn tắm được thiết kế nằm bên cạnh một cửa sổ sát đất. Vì giờ là ban đêm, Diệp Vị Hi có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ có một ít ánh đèn sáng lập loè.
Để tránh cho bản thân bị nhìn thấy hết nên cô ở trong phòng tắm quan sát một hồi lâu. Cuối cùng cũng tìm được công tắc kéo tấm màn che cửa sổ sát đất lên.
Cho đến khi bức màn chậm rãi buông xuống, Diệp Vị Hi mới yên tâm cởϊ qυầи áo, thả mình nằm vào trong bồn.
Cả một ngày phải đi trên đôi giày cao gót mười centimet đã khiến cô mệt lả. Giờ phút này được ngâm mình trong bồn nước nóng, Từ trước tới giờ Diệp Vị Hi chưa từng đựơc hưởng thụ cảm giác thoải mái này.
Được ngâm mình trong bồn nước, cảm giác thoải mái làm cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Nghiêm Thần Dạ tắm ở phòng cho khách ở bên cạnh xong thì trở về phòng ngủ, mặc trên người bộ pijama xa hoa màu đen. Anh lười biếng dựa vào đầu giường, trong tay cầm quyển tạp chí tài chính đọc gϊếŧ thời gian.
Lúc đầu, anh còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Diệp Vị Hi phản chiếu trên màn lụa: Cánh tay giơ lên, đầu nhẹ nhàng đong đưa.
Nhưng khi anh xem xong quyển tạp chí, ngước mắt nhìn lên lần nữa, phát hiện bóng dáng Diệp Vị Hi ba phút trước đến giờ vẫn không có một chút thay đổi nào.
Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm tấm màn. Nhìn một lúc, hình bóng của cô vẫn như cũ. Nghiêm Thần Dạ thấy không yên tâm bèn vén chăn, bước xuống giường.
Anh bước đôi chân thon dài, chậm rãi đi tới phòng tắm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, ánh mắt anh nhìn thẳng vào chỗ bồn tắm.
Đầu Diệp Vị Hi nghẹo xuống bên cạnh bồn tắm, cô nhắm hai mắt, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra, hơi thở đều đều.
Trên khuôn mặt đẹp trai mang đôi chút lạnh lùng của Nghiêm Thần Dạ lại một lần nữa hiện lên ý cười. Anh không biết thần kinh của cô có thể mạnh mẽ đến mức nào mà trong lúc tắm vẫn có thể ngủ được.
Đi tới cạnh bồn tắm, vốn dĩ định cúi người bế Diệp Vị Hi ra ngoài, nhưng đến khi khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Thần Dạ sát lại gần gương mặt tinh xảo nõn nà của Diệp Vị Hi thì hơi khựng lại.
Do dự một lúc lâu, anh mới đưa tay nâng đầu Diệp Vị Hi lên.
Diệp Vị Hi không tỉnh ngủ mà còn cự quậy đổi tư thế khác ngủ tiếp.
Cả người trơn trượt vào bồn tắm lớn.
“A, khụ khụ…’’
Đột nhiên Diệp Vị Hi sặc nước, bừng tỉnh, theo phản xạ đứng dậy khỏi bồn nước.
Hai cánh tay mảnh mai giơ lên vuốt nước trên mặt xuống, hai mắt mơ màng nhìn phía sau lưng, Diệp Vị Hi thấy dáng người cao ngất đưng đó.
Vì bị sặc nước nên giương mặt hơi đỏ, đôi mắt ngập nước mở to nhìn dáng người kia hai giây, cơ thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh, ngay lập tức như có dòng điện đánh thẳng lên não cô.
“Aaaa…’’
Tiếng hét chói tai vang lên từ trong phòng ngủ tầng hai.
Tuy rằng khả năng cách âm của căn biệt thư này được thiết kế rất tốt nhưng tiếng hét kia vẫn vang ra, toàn bộ người trong biệt thự dù ngủ rồi hay chưa, sau khi nghe thấy tiếng hét đó của Diệp Vị Hi đều bất giấc mà run sợ.
Chỉ trừ mỗi Nghiêm Thần Dạ đứng cạnh bồn tắm hơi cau mày khi nghe thấy tiếng hét như muốn da^ʍ thủng màng nhỉ kia.
Nhưng đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy vẫn khóa trên người Diệp Vị Hi.
Nhìn cô gái nhỏ khoanh tay che ngực, gấp gáp ngồi xổm vào trong bồn nước, khuôn mặt đẹp như điêu như khắc trở nên nghiêm túc khác thường.
Tuy khuôn mặt nóng như thiêu, chuyện này đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô nhưng sau khi thả người vào trong bồn, cô mới nhận ra mình phản ứng hơi thái quá.
Tình hình này mà cứ diễn ra nữa, sớm muộn gì tất cả mọi người sẽ phát hiện ra cô giả mạo.
Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc hãi hừng vừa rồi, Diệp Vị Hi cố gắng cười ngượng ngạo: “Ngiêm…Nghiêm thiếu…’’
Âm thanh lí nha lí nhí, thật sự là cô không biết nói gì trước vẻ mặng nghiêm túc của người đàn ông này.
Truyện được dịch và thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG
Đăng tải duy nhất trên truyenhdt.com, cấm copy, reup đi nơi khác.