Chương 7: Muốn Ăn

Chẳng bá đạo cũng chẳng nho nhã gì, cân nhắc nửa ngày, nghĩ cả buổi, anh ta không nghĩ nổi căn biệt thự này có liên quan gì với số chín?

Vào ngày hôm đó, sau một hồi trò chuyện trong thư phòng tầng một thiếu gia nhà anh ta và Phương Uyển Như cùng nhau đi ra, sau đó công bố mới toàn thể mọi người anh quyết định lấy cô.

Trước đó, tất cả mọi người đều cho rằng thiếu gia nhà anh ta chỉ nổi thứ thú nhất thời, muốn chơi đùa Phương Uyển Như một chút, dù sao thì Phương Uyển Như cũng là kiểu mỹ nữ làm người ta vừa gặp khó quên.

Hơn nữa, phu nhân và ông cụ Nghiêm đã chọn cháu dâu tương lai cho anh từ nửa năm trước rồi, hiện tại đang ở tại nhà cũ nhà họ Nghiêm.

Ngày hôm đó, dáng vẻ ngoan hiền, nhu nhuận của Phương Uyển Như khác hẳn cái vẻ hất cao cằng, kiêu kiêu ngạo ngạo như con chim khổng tước xanh hai lần gặp trước kia.

Nhưng chỉ vì một người làm rót cho cô ta cốc nước hơi nóng mà cô ta đã tạt thẳng cốc nước lên mặt cô gái đó, còn bày ra dáng vẻ uốn uốn éo éo làm nũng với thiếu gia, phàn nàn người làm này không coi trọng cô ta - thiếu phu nhân tương lai.

Tưởng thiếu gia sẽ bất mãn, dẫu sao thì thiếu gia cũng là nhân vật có tiếng ở Tân Thành, người ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, nhưng làm chuyện gì cũng rất ít khi xuất hiện.

Tất nhiên là hôm lễ thế kỷ này là chuyện phô trương nhất mà thiếu gia làm!

Phải biết rằng, khiến những người nào đó biến mất khỏi Tân Thành mà không để lại dấu vết nào thì năng lực phải lợi hại thế nào!

Nhưng thiếu gia như công khai địa vị của Phương Uyển Như, lúc ấy chỉ nhíu mày một cái trước dáng vẻ nụng nịu kia, bảo quản gia Ngô đuổi việc người làm kia.

Tóm lại là anh ta không đoán nổi suy nghĩ của thiếu gia, chỉ gặp Phương Uyển Như ba lần, tay còn chưa nắm, bất thình lình thông báo kết hôn, sau khi kết hôn, từ một nam thần cấm dục trở thành…

Anh ta không biết nói thế nào, tóm lại là thiếu gia thay đổi rồi.

Diệp Vị Hi ngoan ngoãn để Nghiêm Thần Dạ ôm eo cô đi từ trong biệt thự ra, trong đầu nghĩ tới câu “bảo bối” buồn nôn được thốt ra từ miệng Nghiêm Thần Dạ kèm theo vẻ mặt lạnh lùng, cô nghe kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.

Vào biệt thự, Nghiêm Thần Dạ quay đầu ra hiệu cho Phan Thủy đang đi theo sau lưng có thể về nghỉ, sau đó nắm tay Diệp Vị Hi đi thẳng đến phòng ăn.

Lúc nhìn thấy cả một bàn đầy đồ ăn, hai mắt trong veo như phát sáng của Diệp Vị Hi càng thêm sáng rực.

Hình như bụng kêu gào phản kháng, mấy miếng bánh mì vừa rồi không đủ để lót dạ đỡ cơn đói.

Nghiêm Thần Dạ kéo ghế, kéo tay Diệp Vị Hi ngồi xuống còn mình thì ngồi ghế bên cạnh cô.



Sau nghi ngồi xuống, anh nói với giọng lạnh nhạt nhưu thường ngày nói: “Bận rộn nguyên một ngày chưa ăn gì, trước lúc trở về anh có dặn đầu bếp chuẩn bị chút đồ, không biết khẩu vị em thế nào nên chuẩn bị nhiều món.’’

Tuy giọng điệu lạnh nhạt nhưng những những lời kia lại làm người ta cảm thấy ấm lòng.

Trong lòng Diệp Vị Hi ấm lên, mũi chua xót, nhiều năm qua chưa từng có người nào để ý cô bận rộn, có đói bụng hay không, càng không có ai chuẩn bị nhiều món như vậy vì không biết khẩu vị cô thế nòa.

Cố gắng kiềm chế nỗi xúc động ấm áp trong lòng kia, Diệp Vị Hi cười ngượng ngạo: “Cảm ơn.’’

Sau đó cầm đũa gắp miếng sườn chua ngọt đặt gần cô nhất.

Nghiêm Thần Dạ nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của cô gái, tận sâu đáy lòng xuất hiện cảm giác chưa từng có, thình thịnh tình thịch, cảm giác lạ lẫm khó thể miêu tả.

Chỉ mấy lời đơn giản như vậy mà cô đã cảm động, dáng vẻ đó khiến đôi mắt sâu thẳm của Nghiêm Thần Dạ từ trước tới giờ luôn cao ngạo lạnh lùng, lóe lên cảm xúc khác thường!

Diệp Vị Hi yên lặng ăn, Nghiêm Thần Dạ tĩnh lặng ngồi nhìn.

Bên ngoài quản gia Ngô đứng cách nhà ăn không xa, ánh mắt như lóe lên tia sáng, ông ta ở nhà họ nghiêm mười năm, trước đây luôn phụ trách cuộc sống thường ngày của thiếu gia ở nhà cũ.

Vì vậy, sau khi thiếu gia cho xây biệt thự riêng, ông ta chuyển qua đây làm quản gia của căn biệt thự mới này.

Mặc dù mọi người nói Phương Uyển Như tệ hại, nói cô ta là tấm bình phong vô dụng nhưng quản gia Ngô thấy thiếu gia nhà mình cứ nhìn chăm chú dáng vẻ ăn cơm của cô gái, giống như đã yêu lưu luyến từ lâu rồi.

Thiếu gia nhà ông ta chưa từng có vẻ mặt, cách cư xử nhưu vậy.

Mong sao Phương Uyển Như có thể trân trọng thiếu gia thật tốt, đừng làm thiếu gia chịu tổn thương, dù sao thiếu gia lớn lên không tốt đẹp như bên ngoài nhìn thấy.

Đến tận lúc bản thân mình ăn uống no say rồi, Diệp Vị Hi mới phát hiện ra chỉ có mình cô ăn, đặt đũa xuống, rút tờ khăn giấy lau miệng, cô xấu hổ thấy Nghiêm Thần Dạ đang nhìn mình chăm chú: “Sao anh không ăn cái gì?’’

Nói xong, mặt Diệp Vị Hi đỏ ửng, cô chỉ quan tâm đến cái bụng mà làm lơ Nghiêm Thần Dạ ngồi bên cạnh, đáng lẽ phải rụt rè dè dặt một chút, cẩn thận một chút. Cô cần phải có tính tự giác của một tiểu thư khuê các.

Cười với Nghiêm Thần Dạ đến nửa ngày mà anh chẳng có tí phản ứng đáp trả nào cả, y như pho tượng, không nhúc nhích lại còn nhìn cô chăm chú.



Như này càng làm Diệp Vị Hi ngượng ngùng thêm, cái đầu nhanh chóng nảy công tác suy nghĩ, có nên tìm đề tài nào đó nói chuyện phiếm chút không, đột nhiên cô nghe thấy giộng nói êm tai của Nghiêm Thần Dạ: “Ừm…’’

Thật ra anh muốn ăn…nhưng không phải là ăn cơm, khi thấy cô mặc áo cưới, chậm rãi bước tới gần mình, anh đa rất muốn ăn ngay rồi.

Bầu không khí như đóng băng lại…

Diệp Vị Hi cần cốc nước lên, cái miệng nhỏ mấp máy uống từng ngụm nước nhỏ, dáng vẻ thận trong ngồi đó, ánh mắt không biết nên nhìn vào chỗ nào vì ánh mắt Nghiêm Thần Dạ quá nóng bỏng, cứ như khó chặt lên người cô.

“Thiếu gia, đã chuẩn bị xong nước tắm cho thiếu phu nhân.’’

Giọng nói của người giúp việc phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.

Diệp Vị Hi cứ như vớ được cứu tinh, đột nhiên đứng bật dậy, sau đó nói với cái dọng nhẹ nhàng: “Nghiêm Thiếu, em đi tắt trước.’’

Thấy Nghiêm Thần Dạ gật đầu phê chuẩn, Diệp Vị Hi mới đi theo nữ giúp việc.

“Thiếu phu nhân, mời đi bên này.’’ Nữ giúp việc quay người bày tra cái tư thế mời, sau đó đi trước dẫn đường cho Diệp Vị Hi.

Nữ giúp việc dẫn Diệp Vị Hi đi ra khỏi phòng ăn, đi qua phòng tiếp khách, ngay sát phòng tiếp khách là một phòng nghỉ ngơi, ở giữa phòng nghỉ là cầu thang dạng xoắn ốc bằng thủy tinh trong xuốt, ban đêm, những ngọn đèn rực rỡ chiếu vào cầu thang làm nó sáng rực rỡ, nhìn rất mộng mơ.

Diệp Vị Hi nhìn cầu thang xoắn ốc dành cho kiểu con gái thích mơ mộng, cô bước lên, thở dài một hơi rồi lại mỉm cười.

Trong lòng thầm nghĩ: “Đến tám mươi phần trăm nhà thiết kế này là nữ, nhưng không ngờ kiểu đàn ông lạnh lùng cứng ngắc như Nghiêm Thần Dạ lại thích kiểu thiết kế này.’’

Đi lên cầu thang tới tầng hai, đi tiếp một đoạn hàng lang vào sâu bên trong, nữ giúp việc dẫn đường cho Diệp Vị Hi mới dừng lại, mở cửa một căn phòng ngủ đôi…

Truyện được dịch và thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG

Đăng tải duy nhất trên truyenhdt.com, cấm copy, reup đi nơi khác.

Truyện đã bị truyenhdt.com.vn và sstruyen reup

Đọc trên truyenhdt.com để ủng hộ công sức dịch giả