Vỗ bả vai Diệp Vị Hi một cái: ""Tớ phải đi rồi, học trưởng Tô đang giục tớ. Có chuyện gì nguy cấp thì nhớ phải gọi cho tớ tuy rằng nhà họ Ân không dám đắc tội với cậu Nghiêm nhưng tớ sẽ liều cái mạng nhỏ này mà cưỡi ngựa xông pha đi cứu cậu.""
Ân Doanh nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng thay quần áo, nhanh như cơn gió, không để lại dấu vết gì.
Không nhịn được mà xuất hiện cảm giác: ""Phất tay áo, không cả mang theo một áng mây trời."" Cảm giác thê lương...
Diệp Vị Hi ghét bỏ phủi bả vai mình, còn nghi ngờ Ân Doanh cố ý, biết rõ là cô bị bệnh sạch sẽ rất nặng mà còn cầm điện thoại, bị vi khuẩn ở trên điện thoại bám đầy vào bả vai trần của cô, chắc chắc là trêu tức cô!
Diệp Vị Hi lắc đầu bất đắc dĩ, lại ngồi gặm bánh mỳ, trọng sắc khinh bạn, uổng công cô khổ sở ngồi sửa luận văn tiếp sĩ giúp cô ấy! Ăn xong rồi, Diệp Vị Hi mới đứng dậy thay trang phục.
Bộ váy trên người vừa tuột xuống thì cửa phòng thay quần áo bị mở ra.
Theo bản năng phòng bị Diệp Vị Hi khó chịu quay đầu lại nhìn, kết quả thấy người đến là Nghiêm Thần Dạ, cô vội che ngực mình lại, may là quần áσ ɭóŧ chưa cởi, nếu không đã bị phô sạch.
""Chuyện đó....cậu Nghiêm, người ta còn chưa thay xong quần áo mà.""giọng Diệp Vị Hi mềm mại, âm thanh rất nhẹ, nũng nụi làm chính tai cô nghe thấy cũng nổi da gà.
Khóe miệng Nghiêm Thần Dạ cong cong, đôi mắt thâm trầm quan sát Diệp Vị Hi từ trên xuống dưới một lượt, dáng người lồi lồi lõm lõm rất gợi hứng thú, đúng như dự đoán, đôi chân thẳng tắp nhỏ nhắn rất dễ gợi cho anh những suy nghĩ lệch lạc.
Hôm nay anh rất vui vẻ.
Từ trước tới giờ Nghiêm Thần Dạ tao nhã cao sang, lạnh lùng cấm dục, hơn nữa còn nói năng khiêm lời, nhưng lú này nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Trên người khôn tồn tại cái cảm giác làm người ta không rét mà run, lạnh lùng như Diêm Vương Tu La.
""Tôi giúp cô thay."" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Trong giọng nói lộ ra dạt dào hứng thú, vừa nói vừa bước tới trước mặt Diệp Vị Hi.
Nhìn theo người đàn ông làm người ta không đoán được ý nghĩ, lại còn đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm, xung quanh bao phủ hơi thở mạnh mẽ của Nghiêm Thần Dạ làm cả người Diệp Vị Hi cứng ngắc đứng chôn chân ở đó, bỗng chốc đầu ốc quên mất phản ứng.
Nghiêm Thần Dạ nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ đơn thuần của người phụ nữ đang nhìn mình, giơ hai tay đặt lên bả vai Diệp Vị Hi, sau đo xoay người Diệp Vị Hi lại để cô đối mặt với gương.
Những ngón tay thôn dài bên bàn tay phải khẽ vuốt ve bả vai Diệp Vị Hi mấy cái, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Bả vai rụt về sau, Diệp Vị Hi cảm giác như bị đốt nóng, cả người càng phòng bị cứng ngắc, tậm mấy giây sau cô mới giật mình giãy dụa.
Đầu lưỡi Nghiêm Thần Dạ đảo quanh làm cô có chút nhột, cảm giác bực bội khó chịu...Còn nữa, cô không biết hành động này của Nghiêm Thần Dạ là đang muốn gì? Cũng không dám suy nghĩ bậy bạ, không dám có phản ứng quá mạnh mẽ.
Không ngờ rằng Nghiêm Thần Dạ lại hôn bả vai cô, sau đó phả hơi nóng dồn dập vào cổ, tần suất vô cùng gấp gáp.
Hơi thở từ bả vai dần truyền lên trên, bờ môi nóng bỏng khẽ lướt qua cần cổ dài, tiếp tục đi lên trên, cuối cùng dừng lại ở rái tai Diệp Vị Hi, bỗng có cảm giác tê dại truyền từ đỉnh đầu xuống từng ngón chân...cả người Diệp Vị Hi run run.
Đôi môi Nghiêm Thần Dạ mấp máy, chậm rãi nhắm đôi mắt đen như mực, nhẹ nhàng liếʍ, cắn, khẽ hút rái tai Diệp Vị Hi.
Bàn tay không an phận mò vào trong quần áo thăm dò, uốn éo như con rắn nước trượt từ eo từ từ đi chuyển lên, đến trước ngực Diệp Vị Hi...
Diệp Vị Hi thấy miệng khô lưỡi đắng, trong người nóng như bị lửa đốt, nhiệt độ trên người tăng cao, cô vùng vẫy trong lý trí và tìиɧ ɖu͙©, cố gắng cưỡng lại, run rẩy chặm lại bàn tay của Nghiêm Thần Dạ đang đặt bên mép qυầи ɭóŧ.
""Cậu Nghiêm..."" êm ái, tủi thân, nhỏ như đang lầm bầm.
Vừa định nhân cơ hội này ngăn cảm hành động dây dưa mất lý trí, không kịp dề phòng, thân hình Diệp Vị Hi bị xoay lại.
Gương mặt đẹp trai của Nghiêm Thần dạ phóng to trước mắt không cho cô thời gian thích ứng, trực tiếp áp môi xuống khóa đôi môi đỏ mọng kia.
Diệp Vị Hi nhận thấy rõ hơi thở nóng bỏng từ Nghiêm Thần Dạ với hương thơm nam tính tảm mát nhẹ nhàng không làm cô thấy bài xích.
Diệp Vị Hi rất ngạc nhiên, từ trước tới giờ cô rất bài xích đối với người khác giới, nhưng tại sao lần này, trước mặt là người đàn ông đang có hành vi bất lịch sự mà cô không cảm thấy kinh tởm chút nào!
Nghiêm Thần Dạ hôn rất bá đạo, mυ"ŧ mạnh môi cô, cứ nhưu thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng vậy.
Diệp Vị Hi bị Nghiêm Thần Dạ đè ép ngửa về sau, đứng không vững mà loạng choạng lui về sau hai bước, cả người gần như nằm xuống bàn trang điểm.
Nghiêm Thần Dạ chuyển đến đôi môi mềm như cánh hoa dụ hoạc mời gọi của Diệp Vị Hi, bỗng nhiên Diệp Vị Hi nghe thấy tiếng đồ trang điển trên bàn rớt xuống đất.
Không kịp phản ứng, hai chân Diệp Vị Hi bị nâng lên, ngay sau đó chân coo bị dang rộng ngồi trên bàn, đối mắt là gương mặt người đàn ông đeo kính gọng vàng đẹp trai không góc chết đang nhìn cô gắt gao.
Bị Nghiêm Thần Dạ hôn đến choáng váng quên mất cả lập trường, Diệp Vị Hi mơ màng liếʍ môi, không biết là nuốt nước miếng của mình hay anh, hai tay căng thẳng bấu vào cánh tay Nghiêm Thần Dạ.
Không thể không nói, con người Nghiêm Thần Dạ này nhìn bề ngoiaf thì lạnh lùng cấm dục như khi hôn thật con mẹ nó lừa người, làm người ta chết nghiện.
Tỉnh lại thấy đầu óc suy nghĩ viển vông tận đâu đâu, Diệp Vị Hi chuyển tay chống trước ngực cứng rắn của Nghiêm Thần Dạ, đẩy nhẹ người đàn ông đang đè trên người mình ra.
Nhưng tay chân như bị nhũn ra, mà cô cũng rất trân quý đôi tay này, không đẩy được, cũng không có sức mà chấc chân lên đá, thôi nụ hôn đầu cũng mất, coi như đang thảo luận với bạn trai, hưởng thị cảm giác yêu đương cũng hay ho lắm.
Giống như Ân Doanh nói đó, người này đẹp trai như vậy, cô cũng không chịu thiệt gà!
Tại sao lại không lỗ? Nụ hôn đầu đó? Cứ hồ đồ như vậy? Trong lòng Diệp Vị Hi vẫn có chút khó chịu, dù sao nó cũng không phải thứ có thể lấy lại được, ngược lại làm ăn không thể lỗ vốn như trước được!
Nghiêm Thần Dạ bị cưỡng hôn, không lường được có lúc mình cũng bị một người phụ nữ đè trên bàn trang điểm, hai tay giơ lên, hôn hít ở cổ, đầu lưỡi học theo dáng vẻ vừa nãy của anh có mà không lưu loát lắm.
Cổ họng như mắc cục xương, cơ thể căng cứng khó chịu, ban đầu chỉ muốn nếm thử mùi vị của của cô, bây giờ Nghiêm Thần Dạ lại bị cô gái nhỏ này làm cho kích động...
Truyện được dịch và thuộc quyền sở hữu của dịch giả: LIG.
Đăng tải duy nhất trên truyenhdt.com, cấm copy, reup đi nơi khác