Chương 191: Theo đuổi

2226 Chữ Cài Đặt
Chương 191. Theo đuổi

Ngũ hoàng tử không nhịn được muốn phát hỏa, hắn cười lên rồi nói:

"Ngươi, ngươi, ngươi giỏi rồi! Ngươi khiến bản điện hạ phải lau mắt mà nhìn!"

Nói rồi hắn phất tay áo bỏ đi. Bấy giờ cả Tống Tương và tri phủ đại nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng bất ngờ hắn vươn tay tập kích tới trước mặt Tống Tương, khiến cho tâm tình của tri phủ đại nhân nhảy dựng lên lộ rõ vẻ thất thố trên khuôn mặt. Rất nhanh ông ta đã trấn tĩnh trở lại, không hổ là con cáo già nhiều năm lăn lộn chốn quan trường. Bàn tay của ngũ hoàng tử nhắm thẳng vào mạng che mặt của Tống Tương. Tống Tương phản xạ cực nhanh, khi cảm nhận được bị tập kích thì lập tức xoay người lại tránh được bàn tay của ngũ hoàng tử. Tận đáy mắt của ngũ hoàng tử lóe lên tia kinh ngạc cùng với ngưỡng mộ, khuôn mặt hắn vốn dĩ đã rất tuấn tú rồi lại càng trở nên tuyệt mỹ vô song.

Dưới ánh đèn lộ ra làn da trắng như ngọc, nước da mịn màng không chút tì vết, rất tinh xảo tà mị nhưng tuyệt nhiên không hề có vẻ yếu đuối mảnh mai của nữ nhân.

"Rất tốt, người có thể tránh được ta!"

Ngũ hoàng tử khẽ cười nói rồi chậm rãi rút tay về.

"Vừa rồi là ta đã lỗ mãng mong cô nương bỏ qua cho!"

Vừa nói, ánh mắt ngũ hoàng tử trở nên lạnh băng, bàn tay lại một lần nữa tập kích về mạng che mặt của Tống Tương. Kiếp trước Tống Tương là đặc công tinh anh, nàng tinh thông nhất là cận chiến nên bất luận đối phương có nhanh đến đâu thì phản ứng của nàng vẫn nhanh hơn đối phương một bậc. Ngay lập tức Tống Tương ngẩng đầu lên lại né tránh được chảo thủ của ngũ hoàng tử. Trong lòng ngũ hoàng tử vô cùng kinh ngạc, chỉ là một nữ nhân ngay cả một chút nội lực cũng không có thế mà hết lần này đến lần khác tránh thoát được bàn tay của hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài khẽ chống cằm nghiêm túc suy nghĩ. Không chỉ mình hắn mà ngay cả thái giám luôn đứng bên cạnh cũng không khỏi sửng sốt. Hắn chỉ nghĩ vị Tống đại phu này có một thân y thuật cao minh ấy thế mà còn ẩn giấu thân thủ tốt như vậy.

Bấy giờ Tống Tương mới chợt nhận ra vị ngũ hoàng tử này. Hôm qua bọn họ vừa lướt qua nhau, sở dĩ nàng nhớ rõ như vậy là do ánh mắt của hắn nhìn nàng chẳng khác nào ánh mắt của nam nhân đối với nữ nhân trong lòng.

Tuy rằng Tống Tương chưa từng ăn thịt heo nhưng không phải là chưa từng thấy heo chạy. Nam nhân lần đầu tiên gặp nữ nhân vậy và nhìn bằng ánh mắt như vậy chắc chắn hắn đã động lòng.

Nàng phỏng đoán rằng, hắn đã nghi ngờ nàng chính là nữ tử hắn từng gặp, thế nên hắn mới hết lần này đến lần khác thăm dò nàng. Đáng tiếc nàng sẽ không cho hắn được như ý nguyện, hơn nữa bây giờ nàng đã biết thân phận của hắn hiển nhiên không đời nào nàng tự gỡ mạng che mặt xuống. Tất nhiên việc này chỉ giải quyết được vấn đề trước mắt, còn về sau đây không phải là một biện pháp tốt.

Tống Tương liếc mắt nhìn tri phủ đại nhân, ông ta đương nhiên biết nàng đến đây cùng huyện lệnh, mà huyện lệnh lại là kẻ không biết giữ mồm miệng, vì quyền lực ông ta sẵn sàng bán rẻ cả chính mình.

Nghĩ đến đây Tống Tương chợt thấy đau đầu, nàng trừng mắt lộ rõ vẻ hung dữ nói:

"Công tử, thỉnh tự trọng! Không nên làm ra sự tình mất mặt như vậy!"

Nói xong nàng cũng không quan tâm đến vẻ mặt đang nhăn nhúm rất khó coi của ngũ hoàng tử mà quay người lại nói chuyện với tri phủ đại nhân hết sức tự nhiên, như thể sự việc phát sinh vừa nãy không liên quan gì đến nàng.

"Đại nhân, tiểu nữ muốn hỏi một vài chuyện liên quan đến lệnh ái, nếu có người ngoài ở đây e là.."

Nói đến đây trên mặt Tống Tương lộ vẻ thẹn thùng, tri phủ đại nhân ngay lập tức hiểu ý.

"Điện hạ, chuyện liên quan đến tiểu nữ mong điện hạ không làm khó, hạ quan sẽ nhanh chóng quay trở lại!"

Nói xong tri phủ đại nhân cũng không nhìn sắc mặt ngũ hoàng tử mà kéo Tống Tương vào trong nội viện.

Ngũ hoàng tử nhìn cánh cửa khép chặt, hắn rất muốn nghe động tĩnh bên trong nhưng không thể nào nghe được. Hắn sửng sốt khi bản thân hắn lại có ý nghĩ như vậy. Ngày thường hắn tâm khí cao ngạo không ở lại biến thành cái bộ dạng hèn mọn như lúc này.

"Tống thần y! Thân thể tiểu nữ có gì trở ngại hay sao?"

Trong khi tri phủ đại nhân lo lắng hỏi thì Tống Tương chỉ nhàn nhã lắc đầu. Tri phủ nhìn thấy nàng như vậy càng trở nên gấp gáp đến nói cũng không được lưu loát:

"Chuyện này.. chẳng phải ngày vừa mới nói.."

Tống Tương lúc này Mới thành khẩn nói:

"Thật ra ta chỉ là muốn tránh đυ.ng độ với ngũ hoàng tử mà thôi!"

Cơ mặt của tri phủ đại nhân lúc này mới giãn ra, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc hỏi:

"Sao vậy? Không lẽ Tống thần y sớm biết ngũ hoàng tử, có chuyện gì xảy ra với ngày ấy hay sao?"

Lúc này sắc mặt của tri phủ đại nhân lộ rõ vẻ nghi hoặc. Phải chăng đây chính là lý do vì sao nàng ta mang mạng che mặt. Hơn nữa ngũ hoàng tử nổi danh là không có hứng thú với nữ sắc vậy mà hôm nay liên tục làm ra những hành động thất lễ.

Tống Tương trầm ngâm suy nghĩ không biết phải trả lời như thế nào với tri phủ đại nhân cho phải. Chẳng nhẽ lại phải nói ra với tri phủ đại nhân rằng ngũ hoàng tử sớm có ý với nàng mà bản thân nàng không ham vinh hoa phú quý, thích tự do tự tại không muốn biến mình thành chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg son.

Đối với đám con cháu hoàng gia đó, Tống Tương không muốn dính líu đến, thậm chí còn muốn tránh càng xa càng tốt.

Đối với nàng mà nói những thứ mà tự bản thân mình làm ra vẫn hơn, còn tất cả vinh hoa phú quý của bọn họ ban cho chỉ đều là gánh nặng mà thôi.

"Đại nhân, vừa rồi ngày cũng nói chỉ cần ta chữa khỏi bệnh cho tiểu thư, ngày sẽ đáp ứng cho ta một nguyện vọng."

Đôi mắt trong veo đen láy của Tống Tương nhìn chằm chằm vào tri phủ đại nhân có chút khẩn trương mà nói. Bởi vì ánh mắt trong suốt pha thêm vẻ lạnh lùng khiến cho người đối diện buông lỏng cảnh giác.

"Đương nhiên, Tống thần y có nguyện vọng gì?"

Ánh mắt tri phủ đại nhân loé lên liền nói:

"Ta biết rồi, Tống thần y nhất định nhìn ra ngũ hoàng tử đã đến tuổi thành thân nhưng Trong cung chưa có chính Phi, ngay cả thϊếp thất cũng không có nên ngài sợ tin đồn về ngũ hoàng tử giống như cửu hoàng tử phải không?"

Đầu óc Tống Tương vẫn đang rất bối rối không biết suy nghĩ của mình đã bay đến nơi nào, chợt nàng nàng nghe được ba chữ cửu hoàng tử bất ngờ nàng buột miệng nói:

"Cửu hoàng tử!

Bất ngờ sắc mặt tri phủ đại nhân lập tức thay đổi, dường như đã nghĩ ra được một việc gì đó rất quan trọng, rất vội vàng muốn rời khỏi đây. Tống Tương đang muốn hỏi thêm nhưng thấy bộ dạng hấp tấp của ngày ta như vậy thì không muốn tiếp tục dây dưa nữa mà nói:

" Đại nhân, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ngài đáp ứng với ta là không tiết lộ bất cứ tin tức gì của ta cho ngũ hoàng tử ta sẽ rất cảm kích! "

Tri phủ đại nhân ngẩn người, ông ta đã sẵn sàng tư tưởng nếu như nàng muốn leo cao ông ta nhất định sẽ nói những lời tốt đẹp. Chỉ có điều đối với thân phận của nàng đừng nói là hoàng tử phi ngay cả làm thϊếp cũng không có tư cách.

Tri phủ đại nhân cảm thấy thân phận của Tống Tương ở cạnh những vị kia không xứng, thế nhưng tại sao nàng lại có thái độ như bây giờ.

" Có việc gì mà khiến Tống thần y phải kiêng kỵ như vậy? "

Tống Tương lắc đầu tỏ vẻ không muốn nói nhiều, đáp lại:

" Đại nhân, ta chỉ cần ngài đáp ứng duy nhất một nguyện vọng này thôi có được không? "

Tri phủ đại nhân thấy không thể kiên trì hỏi thêm được gì nữa bèn gật đầu đáp ứng:

" Có thể! Thế nhưng Tống thần y nói cho ta biết tại sao được không? Ta thật sự không nghĩ ra được lý do vì sao? "

Tống Tương biết không trả lời là không được bèn hỏi ngược lại tri phủ đại nhân một câu:

" Đại nhân nghĩ dược mà tiểu thư uống có những loại gì? Tại sao lại hợp như vậy? "

"... "

Nghe đến đây tri phủ đại nhân liền sáng tỏ ý tứ của Tống Tương.

" Được rồi! Ta hiểu ý của Tống thần y. "

Tri phủ đại nhân trả lời, tuy rằng ngoài mặt có phần e ngại thế nhưng trong lòng lại âm thầm tán thưởng nàng.

" Vậy chuyện của tiểu nữ.. "

Tri phủ đại nhân nghe đến đây không nói gì tỏ vẻ ngầm đồng ý, ông thấy như vậy mới là tốt nhất. Thế nên ông không tiếp tục ở lại mà vội vàng bước đến đại sảnh đón khách. Đột nhiên giữa đường bị ngũ hoàng tử chặn lại. Ngũ hoàng tử nheo mắt lại, ánh mắt lãnh đạm, nụ cười giễu cợt trên mặt không còn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc quấn lấy tri phủ đại nhân hỏi:

" Ngươi mau nói cho ta biết nàng là ai, từ đâu đến, cha mẹ nàng còn hay không? "

Ngũ hoàng tử nóng lòng muốn biết nữ nhân kia là ai, bàn tay vô thức nắm lấy cổ áo của tri phủ đại nhân từ lúc nào mà không hay biết.

" Điện hạ, chuyện này.. "

Lúc này tri phủ đại nhân thấy bối rối, cuối cùng ông cũng đã hiểu vì sao Tống thần y lại vội vàng đưa ra điều kiện với mình như vậy. Thì ra nàng ta sớm đoán được sẽ phát sinh sự tình này.

Tống thần y không hề tiết lộ danh tính, hạ Quang cũng chỉ biết có như vậy!

Tri phủ đại nhân khẽ đáp lại, nhưng khi nhìn khuôn mặt của ngũ hoàng tử lúc này tràn ngập thất vọngthì ông ta liền khéo léo chuyển chủ đề.

* * *

" Điện hạ, trong yến tiệc hạ quan thấy Sa Thần đã trở lại! "

Ngũ hoàng tử nghe xong cả người run lên, trong giây lát tinh thần trấn tĩnh trở lại như không phải việc gì lớn lao.

Xoảng!

" Sa Thần, không có khả năng, hắn sớm chết rồi! Ta thấy là do ngươi già rồi nên mới hoa mắt nhìn nhầm! "

Ngũ hoàng tử tỏ vẻ không mấy để tâm, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi rời đi. Chu Tiêu nấp sau hòn non bộ nghe được hết toàn bộ câu chuyện của bọn họ. Hắn ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nếu đúng như hắn phán đoán thì" Sa Thần "trong lời tri phủ đại nhân nói chính là hắn. Qua phản ứng của ngũ hoàng tử hắn khẳng định bọn hắn là người quen cũ. Chu Tiêu không muốn ở lại yến tiệc nữa bởi hắn có dự cảm rất xấu, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây nếu không sẽ gặp phiền toái. Ngay lập tức hắn xoay người quay lại yến tiệc trước khi ngũ hoàng tử và tri phủ đại nhân quay trở lại. Chu tiêu vội vàng kéo Lý đại ca cùng Hiên Nhi tiểu thư rời đi.

" Ta còn chưa ăn no, có chuyện gì vậy? "

Lý đại ca vừa gặm đùi gà vừa ngơ ngác hỏi, Chu Tiêu không kịp giải thích mà cũng không thể giải thích được chỉ nói:

" Mau rời đi trước, rồi nói sau!"