"Nó dám gϊếŧ người, còn nói gì đến thân thể yếu đuối? Nó hại nàng thành ra như thế này mà nàng còn thay nó xin tha, nàng đúng là quá lương thiện."
An Kiến vừa khơi dậy chuyện thương tâm của Thôi Như Liên, làm ả nhịn không được lại khóc sướt mướt."
Nhìn thấy hai người này thể hiện tình cảm trước mặt mình, An Dĩ Tú chỉ có thể dùng hai từ để hình dung cảm xúc của nàng lúc này, giã tạo, buồn nôn.
Đến cấm địa? Vậy thì đi, An Dĩ Tú nàng còn có cái gì chưa từng thấy qua, làm sao sẽ sợ một cái cấm địa nhỏ này.
Nơi gọi là cấm địa nằm ở ngọn núi phía sau An Phủ, những hòn đá kì lạ nằm san sát nhau như rừng, cửa vào là một cái cổng sắc, nàng không nhìn rõ bên trong là gì.
Tên hạ nhân sợ hãi mở cửa dùng sức đẩy mạnh An Dĩ Tú vào trong, sau đó nhanh chóng khóa cửa lại, dùng tốc độ ánh sáng chạy khỏi nơi này.
Bên trong không có ánh sáng, chỉ có một tia sáng loe lói của mặt trăng rọi trên tường, An Dĩ Tú bị hạ nhân đẩy ngã xuống đất, nàng cảm giác dưới thân có vật cứng gì đó, sau khi thích ứng được với ánh sáng mới phát hiện phía dưới là xương người không biết đã chết bao nhiêu năm.
Đây cũng là người bị phạt đưa đến đây, kết quả đã chết thảm.
Đột nhiên, An Dĩ Tú cảm thấy dường như có nước rơi xuống đầu nàng.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy một con mãng xà đầu to hơn một trái bóng rổ đang lơ lửng, mang theo theo nước miếng tanh hôi chảy xuống...
Mãng Xà Đỏ?
Trong cấm địa không ngờ lại có vật này?
Cơ thể của nó dày như thân cây, sợ là một lần có thể nuốt một người vào bụng.
Cho dù lá gan của An Dĩ Tú có lớn cũng không tránh khỏi cơn ớn lạnh.
Nhìn thấy nàng, mãng xà dĩ nhiên rất phấn khích, bên trong con mắt màu xanh phát ra một tia hào quang, cái lưỡi qua lại đưa ra nuốt vào, đem những giọt nước miếng tanh hôi rơi xuống.
An Dĩ Tú đưa mắt cảnh giác người dựa vào tường, khó trách Thôi Như Liên nói cấm địa An Phủ có một con súc sinh cả nam tử cường tráng đều đi không về, xem ra ả ta cũng không phải phóng đại.
Rõ ràng An Kiến không muốn để nàng tiếp tục sống xót! Nguyên chủ có một người phụ thân như vậy, không biết kiếp trước nàng đã tạo nghiệp gì.
Cuối cùng mãng xà không thể chịu đựng nổi một vật sống đứng lắc lư trước mắt, miệng mở rộng ra, lộ hai chiếc răng nanh bằng ngón tay út, trườn tới chổ An Dĩ Tú.
Còn mang theo cả hơi thở tanh hôi....
An Dĩ Tú ngừng thở: Chúa ôi~thối quá!
Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng nghiêng người lăn qua lăn lại né tránh công kích của mãng xà.
Mãng xà tấn công vô cùng mãnh liệt.
Tay không vũ khí chống lại thân hình dày như cây của nó, nguy hiểm dường như đang rình rập.
An Dĩ Tú không dám dây dưa quá nhiều với nó, thấy phía trước có một cái động nhỏ, tìm cơ hội chạy vào cửa động.
Dĩ nhiên mãng xà không chịu từ bỏ, thân hình khẽ động cũng đi theo vào trong.
Cũng may hang động được người bố trí như một mê cung. Cuối cùng, An Dĩ Tú cũng bỏ xa con mãng xà ở sau lưng.
Tuy vui vẻ vì thoát khỏi nó, nhưng nàng không xác định được phương hướng, không thoát ra được.
Đi được một lúc, nàng phát hiện đã đến một mật thất, có hai cánh cửa bằng đồng dày với đóa bỉ ngạn cỡ lòng bàn tay trên cánh cửa, hình như là cơ quan.
"Khà-zzz~"
Thanh âm của con mãng xà cách đây không xa, còn có cả tiếng va đập lớn, chưa tới nửa phút chắc chắn nó sẽ đến được đây.
An Dĩ Tú không dám trì hoãn, dừng sức đè đóa Bỉ Ngạn.
Cánh cửa dần mở ra, An Dĩ Tú vội vàng đi vào, cuối cùng cánh cửa đóng chặt lại, phát ra một tiếng "Phanh"
Ai ngờ, nàng vừa mới đi vào, còn chưa có đứng vững đã thấy cảm giác mát lạnh trên cổ.
Cuối đầu nhìn thì thấy một chiếc dao găm lóa sáng, không một chút thương hoa tiếc ngọc kề sát vào cổ nàng.....