Chương 4: Không Bằng Chúng Ta Làm Giao Dịch

An Dĩ Tú quay đầu lại, phía sau nàng là một tên nam nhân.

Trên người hắn phát ra mùi vị Long Tiên Hương nhàn nhạt, ngửi rất dễ chịu.

Tóc hắn đen như mực được buộc lên cao, thân hình thon dài, ngũ quan được khắc rõ, khuôn mặt tuấn mĩ dị thường, đôi mắt hoa đào càng làm người ta nhìn chăm chú, bên góc trái là một nốt ruồi đen càng tăng thêm vài phần tà mị, môi mỏng nhếch lên cười như không cười, cộng thêm khí chất phi phàm, sánh ngang với tiểu thịt tươi ở hiện đại.

Hẳn bị thương nặng, môi không có một chút máu.

Dù thế, hắn vẫn không nới lỏng khống chế đối với nàng.

"Một đại nam nhân lại đi uy hϊếp một cô nương yếu ớt tay không vũ khí sao?" An Dĩ Tú Xùy~~ một tiếng.

"Tiểu gia hỏa ngươi đi vào mật thất làm gì?"

Nam nhân nói, thu dao găm về, thuận thế ôm eo nàng, trượt xuống xương cột sống, nhìn rất ám muội nhưng thật ra hắn đang dấu sát khí, chỉ cần hắn bóp nát đoạn xương sống này thì cả đời nàng chỉ có thể trở thành phế nhân, sống không bằng chết.

Tình huống có chút nguy cấp, nhưng An Dĩ Tú thân là đặc công làm sao lại không biết cách thoát hiểm.

Nhìn người nam nhân này kế hoạch tự nhiên xuất hiện, nàng thuận thế tựa vào hắn, nhếch lên cặp môi đỏ mọng cười với hắn: "Ngươi cảm thấy thế nào?"



Hành động của An Dĩ Tú làm hắn sững sờ, trong con ngươi hiện ra vài phần ghét bỏ, ngay cả nụ cười cũng cứng đờ.

Tiểu gia hỏa này, rõ ràng...câu dẫn hắn?

Nhìn thấy hắn ngây người, nắm bắt thời cơ nàng nghiêng người tránh thoát khống chế của hắn, tay đưa lên cổ của hắn.

Nhưng nam nhân cũng đâu dễ bị bắt nạt, bản thân bị trọng thương mà còn có thể đấu tay đôi với nàng.

Nàng là người giỏi nhất trong số những đặc công, gϊếŧ người không dấu vết, lần này coi như đυ.ng trúng đối thủ rồi.

Sắc mặc của hắn cũng dần tái xanh, cô gái này không thể coi thường, huống hồ hôm nay hắn bị thương, đánh lâu sợ không thể thắng nàng.

Hắn lại nắm lấy mạch máu của nàng một lần nữa, hắn muốn gϊếŧ chết tiểu gia hỏa này hoàn toàn, cũng tránh khỏi tiêu hao thể lực .

Chẳng qua là, sau khi nhìn thấy bỉ ngạn hoa thắt ẩn thắt hiện ở cổ tay nàng, con mắt hắn sâu thẳm, đẩy nàng sang một bên, giọng nói mang theo một tia khàn khàn: "Trận đấu dừng ở đây."

Đánh hơn nữa canh giờ An Dĩ Tú cũng đã mệt mỏi, nếu như nam nhân này quyết định ngừng chiến, thế không phải càng tốt sao.

Nàng ngồi lên tảng đá, dựa vào tường quan sát xung quanh.

Trong mật thất này đầy những mũi tên và dao găm nhỏ trên mặt đất, xem ra cơ quan mật thất vừa mới bị nam nhân này khởi động.



Lại nhìn kiến trúc trong mật thất, hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Toàn bộ bức tường thành đều là màu đỏ, có thể cảm nhận được một cổ nhiệt khí trên tường đá, nó giống như một nhà tắm hơi.

Nếu mật thất này không có gì vậy tại sao lại thiết kế cơ quan trùng trùng điệp điệp?

Mà hắn, là ai?

An Dĩ Tú cau mày, ánh mắt chuyển tới người nam nhân.

Hắn ngồi xổm tựa vào tường, trông như không có chuyện gì, nhưng trán hắn nổi đầy gân xanh, điều này không thể dấu được An Dĩ Tú.

Người nam nhân này đang cố chống đỡ.

Nàng nắm chắc bảy mười phần trăm, nếu mình ra tay lúc này có thể lấy được tính mạng của hắn, nhưng bên ngoài còn có mãng xà đỏ, chỉ dựa vào một mình nàng, khó tránh khỏi tốn sức, có lẽ nàng nên hợp tác với hắn.

Sau một hồi suy nghĩ, An Dĩ Tú bước tới cạnh hắn, nhìn hắn từ trên cao: "Ngươi bị thương còn là trọng thương."

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cuối cùng nở nụ cười với nàng: "Cho nên ngươi muốn gϊếŧ ta?" Mặc dù hắn đang ở thế bất lợi nhưng vẫn nở nụ cười thờ ơ, thật đúng là sâu không lường được.

Nghe hắn nói, An Dĩ Tú nhẹ xùy~ một tiếng: "Gϊếŧ ngươi thì ta cũng chẳng có lợi gì, không bằng chúng ta làm giao dịch, chịu không?"