Chương 79: Phiên ngoại 2. Đừng đây là chỗ của người khác mà (2)

Nói chung nội dung chương này là cảnh xuân thôi nà.

Từ Yến Thanh nhìn vào trong nước, dưới ánh đèn êm dịu từ trên tường hắt xuống, cơ thể của y không còn chỗ nào để ẩn nấp. Vật kia thẳng tắp đứng lên khẽ đung đưa theo làn sóng, giống như được đầu lưỡi của Thẩm Quan Lan liếʍ vào vậy. Y càng nhìn trong lòng lại càng không yên, chẳng biết từ lúc nào đã giơ tay lên chạm vào nơi đó rồi.

Y nhắm hai mắt lại, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Thẩm Quan Lan đang chạm vào mình, động tác của cánh tay cũng càng lúc càng dồn dập, giữa những hơi thở cũng mang theo tiếng thở dốc rêи ɾỉ.

Chỉ là an ủi như vậy được một lúc, Từ Yến Thanh mới nhận ra rằng, mình mà như thế này thì sẽ bị Thẩm Quan Lan phát hiện ra mất. Vì vậy y bèn dùng tay trái che đi miệng mũi, nhưng mà cho dù có làm như thế cũng không có mấy tác dụng, ngược lại còn khiến cho hô hấp thành ra khó khăn hơn.

Từ Yến Thanh đã quá lâu không tự đạt được cao trào rồi, thân thể không biết bắt đầu từ bao giờ đã lệ thuộc vào Thẩm Quan Lan. Y hấp tấp muốn nhanh chóng phát tiết ra, nhưng càng làm lại càng chẳng ra cái kiểu gì, còn khiến bản thân đau đớn mà không ra được.

Y vừa mệt vừa khó chịu, không khỏi ảo não muốn từ bỏ, nhưng khi đang định đứng dậy đi dội nước lạnh thì cánh cửa kia lại được đẩy ra.

Lúc này Từ Yến Thanh mới nhớ lại, ban nãy khi Thẩm Quan Lan đi ra thì mình đã quên không khóa cửa vào. Vì vậy đã để cho hắn nhìn thấy được dáng vẻ của y mới bước được một chân ra khỏi bồn tắm, nơi đó vừa sưng vừa đỏ, sắc mặt cũng nóng bừng như bị thiêu đốt.

Trong tay Thẩm Quan Lan đang cầm món đồ gì đó, nhưng Từ Yến Thanh chẳng còn không màng đến mà lập tức ngồi xuống, quay lưng lại về phía hắn.

Hắn đứng đơ ra một lúc rồi mới phản ứng lại, Thẩm Quan Lan quay người khóa kỹ cửa, xong xuôi thì đi rửa tay, sau đó mới lấy thứ kia ra, dùng cồn sát trùng qua một lần tiếp theo là lấy khăn lau sạch sẽ rồi mới cầm qua.

Người kia vẫn đang quay lưng về phía hắn, trong lòng ngập tràn ngượng ngùng, nơi nào còn có bụng dạ nghĩ đến Thẩm Quan Lan đang định làm gì. Cho đến khi hắn quỳ xuống bên trên thành bồn tắm, lại ôm lấy Từ Yến Thanh từ phía sau, y mới nhìn rõ món đồ trong tay hắn là cái gì.

Thẩm Quan Lan đưa món đồ chơi kia đến trước mặt y, giọng nói đã có hơi khàn khàn: "Ngồi yên nhé, để tôi giúp anh."

Từ Yến Thanh cũng đang ở trong tư thế nửa quỳ xuống, y quả thực xấu hổ quá mà chẳng dám nhìn ai, chỉ đành đẩy cái tay kia ra, cứng ngắc nói: "Không cần đâu."

"Bảo bối, còn nhớ tôi đã từng nói gì với anh không, con người có du͙© vọиɠ mới là bình thường. Lúc muốn sao không gọi tôi? Làm cho nơi này vừa sưng vừa đỏ thế này, tôi xót lắm đó." Bàn tay của hắn dọc theo bụng Từ Yến Thanh trượt xuống dưới, nắm lấy đồ vật giữa hai chân y.

Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, mới vừa rồi Từ Yến Thanh còn thấy không đúng, nhưng khi được Thẩm Quan Lan chạm vào, y lại cảm thấy thoải mái đến mức muốn bắn ra.

Từ Yến Thanh không kiềm được mà sà vào lòng người kia, ngước đầu lên tựa vào bờ vai rộng lớn của hắn. Để mặc Thẩm Quan Lan trêu chọc thân thể mình, ngay cả cảm giác xấu hổ ban nãy cũng lập tức tan thành mây khói. Y thở hổn hển, cảm nhận những ngón tay của hắn đang đùa bỡn nơi đó, xoa dịu những cảm giác khó chịu vừa rồi biến chúng trở thành những kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ chất đầy trong cơ thể.

Y ưỡn ngực lên, không tự chủ được mà đẩy về phía trước, muốn phối hợp với động tác của Thẩm Quan Lan. Từ Yến Thanh đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời đến từ nơi ấy, dần dà khi sắp dạt được cảm giác cao trào thì lại nghe thấy những tiếng rrr rrr rung rung vang lên.

Từ Yến Thanh còn chưa kịp mở mắt ra, l*иg ngực đang ưỡn cao lên chợt thụt lại, trong miệng cũng mất khống chế mà kêu lên thành tiếng.

Thẩm Quan Lan nhìn thấy phản ứng của y, nhưng lại chẳng hề dịch chuyển thứ kia đi, mà là giữ chặt lấy eo của Từ Yến Thanh không cho y trốn.

Từ Yến Thanh không biết thứ đang dán vào đầu ngực của mình là gì, chỉ biết vật kia đang rung lên dữ dội mang đến cho bản thân những kí©h thí©ɧ mãnh liệt trước nay chưa từng có. Y không chịu nổi, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Quan Lan, kêu lên: "Đừng mà...! A... ưʍ... ngừng lại đi! A...!"

Hắn nhìn vào khóe mắt sắp chảy nước đến nơi của người trước mặt, đành phải dời vật kia đi một chút, nhưng Từ Yến Thanh còn chưa kịp thở hắt ra thì Thẩm Quan Lan đã đổi sang bên còn lại.

Đầu ngực bên trái của y không nhạy cảm bằng bên phải, nhưng cũng bị dày vò đến mức không chịu nổi. Thẩm Quan Lan thấy hòm hòm rồi thì liền dừng lại, để Từ Yến Thanh ở trong lòng mình thở đều lại đã rồi mới hỏi xem người này có thấy thoải mái hay không.

Từ Yến Thanh bị thứ kia làm cho sắp bắn đến nơi, không khỏi càng vùi mặt mình sâu hơn vào trong lòng hắn, khó chịu mà lắc đầu.

"Thật là không thoải mái sao?" Thẩm Quan Lan biết rõ còn hỏi, còn giơ thứ kia lên trước mặt y bật công tắc lên, nói: "Không đúng, rõ ràng anh lúc nãy đều kêu to đến nỗi không ngừng lại được cơ mà."

Khóe mắt Từ Yến Thanh khẽ liếc qua thứ kia, coi như cũng hiểu đó là cái gì rồi.

Cái túi đen đó, bảo sao y thấy quen mắt đến vậy. Đó rõ ràng là cái túi lần trước Giang Phong đưa cho Thẩm Quan Lan, bên trong toàn là mấy thứ đồ chơi hoang đường mà y chưa thấy bao giờ.

Thật không ngờ Thẩm Quan Lan lại dám mang những thứ đó theo, Từ Yến Thanh lúc này mới đánh hắn một cái rồi nói: "Không cho phép cậu dùng mấy thứ kia."

"Tại sao? Thật sự không thấy sướиɠ ư?" Thẩm Quan Lan còn chưa tắt thứ kia đi, những tiếng rung rrr rrr vẫn luôn vang vọng trong phòng tắm. Từ Yến Thanh chịu không nổi sự kích động không hề che đậy gì như thế này, cộng thêm du͙© vọиɠ mãi mà vẫn chưa phát tiết ra được, trong đầu y liền nảy sinh suy nghĩ khó mà mở miệng ra được.

Từ Yến Thanh cũng không biết là tại vì sao, y lại có thể nghĩ đến nếu thứ kí©h thí©ɧ như thế kia, mà dùng ở bên dưới thì...

Chỉ có điều suy nghĩ này mới vừa xuất hiện, thì đã bị chính bản thân gạt bỏ đi luôn rồi, Từ Yến Thanh thấy mình có lẽ là đã bị Thẩm Quan Lan làm hư, nên mới có thế nghĩ ra cái chuyện điên cuồng không cần mặt mũi như thế kia...

Trong khi y còn đang tự trách, thì không ngờ rằng Thẩm Quan Lan đã không một tiếng động dìm thứ kia vào trong nước, hơn nữa dường như còn có thể đọc được suy nghĩ của Từ Yến Thanh mà thật sự dán thứ kia vào trên du͙© vọиɠ của y.

Thẩm Quan Lan dí thẳng thứ kia vào phần gốc rễ tập trung nhiều dây thần kinh nhất, khiến Từ Yến Thanh giật mình mà trợn to mắt lên, một tiếng gào thét nhanh chóng bị chặn lại trong cổ họng, khuôn mặt của y cũng đỏ bừng bừng, chỉ có thể phát ra những tiếng "ư ơ" khàn đặc.

Thẩm Quan Lan hôn lên môi y, đầu lưỡi còn chưa luồn qua đã cảm thấy Từ Yến Thanh giật mạnh một cái, hai hàng nước mắt cũng lập tức nương theo khóe mi mà chảy xuống.

Hắn lập tức thả y ra, cúi đầu xuống nhìn vào trong làn nước.

Đôi chân của Từ Yến Thanh vẫn đang run rẩy, đồ vật giữa hai chân đã bắn ra thứ dịch trắng sền sệt lập lờ trôi nổi trong nước, còn lại một ít thì dính ở phần miệng đang chậm rãi chảy ra ngoài. Thẩm Quan Lan tắt thứ kia đi, nắm lấy du͙© vọиɠ của y lên xuống mấy lượt. Từ Yến Thanh đã không còn quá run rẩy như vừa rồi, nhưng vẫn là đạt được kɧoáı ©ảʍ mà bắn ra thêm một ít nữa.

Lần này y vẫn không kêu ra tiếng, còn bám chặt lấy cổ áo của Thẩm Quan Lan, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống lã chã.

Thẩm Quan Lan ôm lấy Từ Yến Thanh để nghỉ ngơi, đợi đến khi ánh mắt của y dần dần tỉnh táo lại, mới nghe thấy người này dùng chất giọng khàn đặc gọi tên mình.

Tiếng "Quan Lan..." mang theo cảm xúc khao khát tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ luồn vào trong huyết quản của hắn, Thẩm Quan Lan kích động đến mức cắn vào môi Từ Yến Thanh, thuận theo cần cổ một đường xuống dưới, vừa hôn vừa cắn, rất nhanh trên l*иg ngực của y lại có thêm vài dấu hôn mới.

Từ Yến Thanh dựa vào thành bồn, dáng vẻ "mặc quân thưởng thức" kia khiến Thẩm Quan Lan hoàn toàn không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn luồn tay xuống dưới, mượn lực của nước bắt đầu mở rộng.

Từ Yến Thanh đã từng cùng hắn làm mấy lần, nhưng vẫn không thích ứng được với lúc đi vào, khi mới bắt đầu vẫn theo bản năng mà mυ"ŧ chặt lấy ngón tay của hắn.

Thẩm Quan Lan dỗ dành để y thả lỏng ra, cho đến khi vách thịt mềm mại bên trong thả lỏng không còn mυ"ŧ chặt lấy bản thân nữa, hắn mới rút ngón tay ra rồi cởϊ qυầи của mình xuống, từ trong túi quần rút ra một cái bαo ©αo sυ đeo lên thứ hùng dũng đã cứng ngắc từ lâu.

Từ Yến Thanh chưa thấy cái này bao giờ, còn thở hổn hển hỏi xem đó là cái gì. Nhưng mà Thẩm Quan Lan làm gì còn tâm trạng giải thích, hắn vội đứng dậy, để hai tay Từ Yến Thanh chống lên thành bồn quay ngược người của y lại để cái mông căng tròn kia đối diện với mình.

Cái tư thế này khá là làm khó Từ Yến Thanh, nhưng y lại không phản kháng, chỉ là mới vừa bám vào thì đã cảm thấy thứ đó của Thẩm Quan Lan đang chạm vào nơi ấy của mình rồi, y còn chưa kịp thích ứng hắn đã mạnh mẽ đâm vào.

Trên bαo ©αo sυ có sẵn thuốc bôi trơn, cộng thêm với việc được mở rộng trong nước, cho nên Từ Yến Thanh cũng không đau đến mức không thể chịu đựng nổi.

Thẩm Quan Lan bị y mυ"ŧ chặt cũng không dễ chịu gì, vì thế hắn lại vòng tay ra trước vuốt ve du͙© vọиɠ của y, rồi lè lưỡi ra liếʍ dọc theo sống lưng của Từ Yến Thanh, cuối cùng mới dừng lại ở hõm lưng đánh một vòng tròn, rất nhanh liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người này, nơi kẹp chặt lấy hắn kia cùng không còn gắt gao như trước nữa. Thẩm Quan Lan thử cử động một chút, cảm giác bị cản trở cũng không còn mạnh nữa, vì thế hắn bèn bám vào eo y, bắt đầu quá trình mạnh mẽ đâm vào rút ra.

Từ Yến Thanh đang quỳ xuống mà cảm nhận sự ra vào kia, tư thế này cộng thêm việc bồn tắm trơn trượt khiến y không sao bám chắc được, mới húc vài cái đã lại trượt tay đổ nhào xuống. Thẩm Quan Lan thử thêm mấy lần nhưng y vẫn không thể gắng gượng được, chỉ đành ôm lấy người y bước ra khỏi bồn tắm, đặt y nằm xuống nền nhà rồi mở vòi sen chỉnh sang nước ấm.

Dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu chảy xuống, tuy Từ Yến Thanh đang nằm trên nền gạch sứ nhưng lại không thấy lạnh một chút nào. Ngược lại áo trên người Thẩm Quan Lan đều ướt hết cả, quần Tây và quần trong đều vắt vẻo trên đầu gối, thứ giữa hai chân hắn như được che lại bởi tấm màn mỏng, từ trên cao nhìn xuống người nằm dưới thân mình.

Tấm màn kia khiến cho Từ Yến Thanh không nhìn rõ được thứ đó của Thẩm Quan Lan, khiến y run sợ không thôi, trong lòng còn đột nhiên dâng lên cảm giác như thế này quá là kí©h thí©ɧ rồi. Y chống tay xuống đất muốn đổi tư thế khác, nhưng Thẩm Quan Lan lại nắm lấy chân y, một bên chống lên một bên duỗi ra rồi đè xuống khiến Từ Yến Thanh không nhúc nhích nổi.

Thứ kia lại một lần nữa được đặt ở lối vào, Thẩm Quan Lan cúi đầu xuống cắn y một cái, dưới thân cũng húc vào đến tận nơi sâu nhất.

Lần này đã chạm đến nơi nhạy cảm nhất trong cơ thể Từ Yến Thanh, khiến y nhất thời nghển cổ lên, móng tay cào vào sàn nhà như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Cánh tay của Thẩm Quan Lan vòng qua khủy chân y, ép Từ Yến Thanh vào trong góc tường không ngừng chiếm đoạt. Phía sau y là bức tường bằng gạch sứ trơn loáng, nhưng vì đã bị dí vào trong góc nên không thể động đậy, chỉ đành phải để yên như thế mà đón nhận những đợt tấn công mãnh liệt của người kia.

Thẩm Quan Lan bị bên trong y hút chặt đến mức như sắp bị hút luôn cả linh hồn ra rồi, khiến hắn không ngừng nhắm vào nơi nhạy cảm nhất của Từ Yến Thanh, để người này phải vừa khóc vừa kêu lên, hoàn toàn không màng tới việc âm thanh có bị người bên ngoài nghe thấy hay không, Từ Yến Thanh chỉ có thể cầu xin hắn chậm lại một chút, xin hắn ngừng lại mà thôi.

Nhưng mà Thẩm Quan Lan biết người này đang nói những lời ngược lại với lòng mình.

Trước đây Từ Yến Thanh về phương diện này không có kinh nghiệm gì, cho nên đối với chuyện yêu mạnh mẽ thế này mới mâu thuẫn đồng thời cũng không có cách nào kiềm chế được bản thân, điều này sau khi phải trải qua mấy lần làʍ t̠ìиɦ Thẩm Quan Lan mới hiểu ra được.

Hắn nắm lấy cằm của Từ Yến Thanh, dưới dòng nước ấm cùng y hôn môi, hai người họ chẳng biết đã nuốt vào bao nhiêu nước, mà y còn sắp bị hôn đến mức muốn ngừng thở, thế nhưng cố tình là cái cảm giác mãnh liệt khi không có cách nào hít thở được này lại mang đến kɧoáı ©ảʍ còn dữ dội hơn so với ban nãy.

Y đã không thể chịu nổi những cú đâm gấp gáp của Thẩm Quan Lan, cuối cùng lại lêи đỉиɦ một lần nữa rồi run rẩy bắn ra.

Bàn tay của Từ Yến Thanh ấn chặt xuống đất, nhưng ngay cả đến dòng nước chảy cũng không giữ lại được. Thẩm Quan Lan bèn nắm lấy tay y, trong lúc cùng người này dây dưa mà cũng đạt đến cảnh giới cao nhất, bán tháo hàng tồn đã tích lũy trong mấy ngày qua.

Bởi vì đã đeo bao, thế nên Từ Yến Thanh không cảm nhận được dòng nhiệt nóng bỏng giống như mọi khi.

Toàn thân y tê dại, cái người đang đè trên người mình cũng đang mãnh liệt thở gấp. Dòng nước ấm không ngừng vỗ vào sau lưng Thẩm Quan Lan, khiến những giọt nước bắn vào mặt y, Từ Yến Thanh không thể không nhắm hai mắt lại và hít thở bằng miệng. Cho đến tận khi Thẩm Quan Lan bò dậy từ trên người mình, đi đóng vòi sen lại, y mới có thể mở được mắt ra.

Thẩm Quan Lan ngồi xuống bên cạnh Từ Yến Thanh, ôm lấy y rồi thơm lên má người này một cái, lại hỏi xem thế giờ đã sướиɠ chưa.

Ánh mắt của y có hơi cứng đờ, mấy ngày không làm rồi, mà bây giờ mới làm thì đã dữ dội đến vậy thì nào chỉ có sướиɠ không thôi đâu, mà phải nói là sướиɠ đến muốn chết luôn đi cho rồi.

Nhưng Từ Yến Thanh lại không trả lời được câu hỏi lưu manh thế này, nên chỉ khẽ gật đầu một cái. Thẩm Quan Lan cởi bao ra, đang muốn thắt nút lại thì bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì mà quay người qua, lần mò làm gì đó trên bụng y.

Từ Yến Thanh trông thấy hắn đang gạt những thứ y vừa bắn ra cho vào trong cái bao kia, rốt cuộc không nhịn được nữa mà mệt mỏi nói: "Đây là cái gì vậy?"

Sau khi Thẩm Quan Lan thắt chặt miệng bao lại liền đưa cho y, cười nói: "Bên trong này chứa đựng con của chúng ta đấy, anh phải cất đi cẩn thận nhé."

Từ Yến Thanh giật mình, đồ vật tong tay kia rõ ràng là khiến người xấu hổ chết đi được, nhưng mà lời nói của Thẩm Quan Lan lại khiến y dâng lên nỗi xúc động không thể nói ra rõ ràng.

Y kinh ngạc nhìn vào món đồ có một nửa là trong suốt kia, nhìn thứ đυ.c ngầu bên trong cũng không biết là của Thẩm Quan Lan hay là của mình, trái tim cứ nhảy lên thình thịch thình thịch càng lúc càng nhanh.

Thẩm Quan Lan vốn còn muốn trêu người này thêm mấy câu, kết quả lại thấy y không hiểu vì sao mà hốc mắt đỏ lên, đang muốn hỏi Từ Yến Thanh làm sao vậy thì liền thấy người trước mặt đặt cái bao kia xuống, rồi vươn tay ra ôm lấy mình vào lòng.

Thẩm Quan Lan ngẩn cả người ra, Từ Yến Thanh để đầu của hắn dựa vào l*иg ngực mình, tư thế ôm ấp này trước nay chưa từng có bao giờ. Hắn muốn cử động nhưng lại bị Từ Yến Thanh giữ chặt, sau đó là nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của người này từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Nếu như muốn ở bên tôi... Cả đời này của cậu sẽ chẳng thể nào có con được cả..."

Thẩm Quan Lan không nghĩ đến một câu nói đùa của bản thân lại rước lấy bất an của người thương, hắn nhất thời vùng ra từ trong l*иg ngực của Từ Yến Thanh, ôm lấy khuôn mặt của y vỗ về, nói: "Anh ngốc này, tôi không phải đã từng nói rằng chỉ cần con của anh thôi sao. Lúc nãy làm như vậy là vì muốn chọc anh vui thôi, sao anh lại hiểu lầm tôi rồi."

Từ Yến Thanh khóc thút thít, dáng vẻ bất an trong đôi mắt giống hệt như lúc còn ở Thẩm phủ. Thẩm Quan Lan đau lòng, nói: "Được rồi đừng khóc nữa mà, anh xem dáng vẻ anh lúc nãy còn đê mê như sắp thành tiên, vậy mà bây giờ đã đau buồn thế này khiến tôi chẳng cảm thấy có chút thành tựu nào cả."

"Cảm giác thành tựu... gì?" Mặc dù một nửa câu nói của Thẩm Quan Lan rất thiếu đánh, nhưng Từ Yến Thanh vẫn tự động bỏ qua. Y khịt mũi một cái để bản thân tỉnh táo lại, mà không nghĩ đến Thẩm Quan Lan lại ghé vào bên cạnh tai mình, dùng chất giọng càng thiếu đánh hơn mà nói một câu khiến y không có cách nào đau buồn được nữa.

"Cảm giác thành tựu của tôi, chẳng phải là chọc vào cho đến khi anh bắn ra hay sao?"

Từ Yến Thanh đang định giơ tay lên để đánh vào cái miệng của tên khốn chẳng nói được mấy lời tử tế đó, nhưng không ngờ rằng tên khốn kia đã mò đến thứ để ở bên cạnh mà bật công tắc lên đang định nhắm vào mình.

Y lập tức tránh đi, cuối cùng cũng nghĩ ra mình định hỏi gì rồi.

Thẩm Quan Lan liền đưa thứ kia cho Từ Yến Thanh, còn bảo y sờ tay vào phần đầu tròn trịa, hỏi y xem có mềm mại hay không?

Cái thứ kia đang mở chế độ rung, đầu ngón tay của Từ Yến Thanh vừa chạm vào đã cảm thấy tê cả người. Y lập tức rụt tay lại, khuôn mặt đỏ ửng hỏi Thẩm Quan Lan xem vật này rốt cuộc là cái gì.

Thẩm Quan Lan nhấc chân của Từ Yến Thanh, để y ngồi vào lòng mình, sau đó lại cầm thứ kia lên để xuống phía dưới của y.

"Anh xem lúc này nó đang làm gì? Ừm? Có phải đang rung vào chỗ đó của anh có đúng không?"

Thẩm Quan Lan lè lưỡi ra liếʍ vào tai Từ Yến Thanh, món đồ kia lúc này lại đang ấn vào trên du͙© vọиɠ của y. Từ Yến Thanh lập tức co người lại muốn chạy trốn, nhưng lại tiện cho Thẩm Quan Lan thò tay xuống, lại một lần nữa đặt thứ đồ chơi kia kề cận vào nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhạy cảm.

Sau đó trong từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ ào ạt tràn đến, Từ Yến Thanh lại nghe thấy Thẩm Quan Lan thì thầm mấy lời bên tai mình: "Món đồ chơi này khiến người anh rung lên, nên gọi là gậy rung nhé, nhớ kỹ chưa nào?"

Dạ Yến chính thức của chính thức khép lại nha, đời tôi chưa gặp cái thằng nèo mặt dày như tên Thẩm Nhị thiếu này, bibi các nàng hẹn gặp lại trong những câu chuyện khác nhé ^^