Đùa gì thế! Chi thê Ưng Vương của hắn tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Nam tử!? Vĩnh viễn không thể nào là Ưng Phi được chọn!
Vĩnh viễn không thể!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ưng Vương đang ăn vận ở tẩm cung, bọn người hầu đang bề bộn chuyên tâm chăm chú thay y phục cho hắn, đang bận loạn hết sức, người hầu truyền thanh nói: "Vương Thượng, Thừa Tướng cầu kiến."
"Truyền hắn vào đi!" Chỉ chốc lát Thừa Tướng liền tiến vào tẩm cung của Ưng Vương, tiến hành một cái chi lễ của quân thần.
"Vương."
"Ta biết chuyện ngươi lo lắng, bất quá, không làm như vậy, liền không có cớ thích đáng đuổi quan đại thần đi."
"Nhưng, ngay lúc đó Vương Thượng ngài cũng không thể lấy hôn nhân làm trò đùa a!"
"Trò đùa!?"
"Thần lỡ lời, tội thần đáng chết vạn lần!" Thừa Tướng thỉnh tội nói.
"Là mạo hiểm chút, bất quá, quan đại thần rời khỏi Ưng Cốc, hết thảy cũng có thể tìm phương pháp bổ cứu."
Ưng Vương thản nhiên nói.
"Vậy. . . . . . Vương Thượng a! Thế nhưng hôn lễ là quan đại thần thay mặt Thiên Chúa chủ trì, mà còn chiếu cáo thiên hạ a!" Đến lúc đó toàn bộ người ở Đức Quấc đều sẽ biết, sau đó không lâu, nước láng giềng cũng sẽ bổ phái sứ giả cử lễ vật chúc mừng đến Đức Quốc, đến lúc đó, cho dù giải quyết quan đại thần rồi, trái lại vấn đề lại lớn hơn nữa, càng làm người đau đầu! Ngô Vương."
Ôi! Liền lại làm hỏng lương duyên trời ban tặng cho một nam hài, vậy. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ?
Ưng Vương ăn vận xong xuôi, cách giờ lành còn có khoảng hai canh giờ.
"Đến lúc đó rồi nói sau! Đúng rồi, làm sao có thề từ trên trời rớt xuống một người?"
Hoàng cung canh phòng hết sức nghiêm ngặt, người bình thường không thể dễ dàng có thể lẻn vào, nhưng, Ưng Vương không tin Thiên Thần gì đó lại ban thưởng phi tử cho hắn, chẳng biết tại sao còn có thể từ trên trời rơi xuống.
"Vậy đương nhiên là trời cao ban ân a! Vương Thượng cũng cho là như vậy, có phải không?"
Mặc dù Thừa Tướng không ủng hộ quan đại thần, nhưng, hắn rất tin tường quỷ thần.
Ưng Vương lạnh lùng mà liếc nhìn Thừa Tướng một cái, không nói. Bởi vì nếu như là hắn nói ra lời nói thật nói hắn không tin quỷ thần, vậy không phải là đạp bể chiêu bài sao? Thừa Tướng đang muốn nói chút gì nữa thì——
"Vương Thượng! Vương Thượng! Không xong rồi." Một gã kỵ sĩ một trong mười hai hộ vệ, bất chấp lễ độ mà xông vào tẩm cung Ưng Vương.
"Chuyện gì kinh hoảng như vậy?" Ưng Vương có chút không vui hỏi.
"Vậy. . . . . . Thần vốn là nói. . . . . . Ách!" Một trong mười hai kiết xuất hộ vệ của hắn, không biết nên gọi Ưng Phi tương lai như thế nào.
"Lưu Phong, ngươi biết tính tính nhẫn nại của ta không cao!"
"Dạ, Vương Thượng. Là Vương Phi tương lai. . . . . ."
"Thế nào?" Ưng Vương có chút tức giận.
"Đại náo Thanh Loan Cung. . . . . ."
Ưng Vương nghe vậy, vẻ mặt tức giận bất ngờ nảy sinh cùng. . . . . .
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Xui xẻo vậy trời!
"Các ngươi đừng lại gần đây, bằng không ta sẽ đập bể."
Đinh Kiếm Thư đang cầm lấy một cái bình hoa bạch ngọc đắt tiền đe dọa một đám người hầu.
"Công tử, ngươi đừng đập nữa, lệnh vua chúng tôi là khó cải, giờ lành gần kề, xin người mau thay y phục."
"Cái gì công tử? Lại thêm cái gì y phục? Ta không phải đã nói ta không quay phim à? Các ngươi tìm người khác có được hay không?"
Đinh Kiếm Thư gần như cầu xin mà hô.
Khi Đinh Kiếm Thư vừa mở mắt, một đám nam nhân đang cởϊ qυầи áo của nàng!
Đinh Kiếm Thư liền thưởng cho bọn họ mõi người một con mắt gấu mèo 0.0, thiếu chút nữa nàng đã bị phơi sạch rồi, nàng cẩn thận nhìn cảnh vật xung quanh càng thiếu chút nữa là ngất xỉu! Nàng nhớ mình chơi xong mê cung ở chổ vui chơi hoàng kim cốc, sau đó không may rơi xuống vách núi. . . . . . Nhưng, Làm sao. . . . . . Làm sao có thể đến xưởng quay phim này chứ? Nhìn cách bố trí tráng lệ kia, tiện tay có thể đυ.ng đồ sứ đắt tiền, dạ minh châu lớn đến hù chết người, tựa như ảo mộng nhẹ như màn tơ. . . . . . Trái lại! Rốt cuộc trong một ngày nàng chịu đủ bao nhiêu kích động a! Cho dù là kỳ tích trong nháy mắt di chuyển được rồi, nhưng, thật là đáng sợ! Không thể tưởng tượng nổi, thật đáng kinh ngạc.
Một gã người hầu đột nhiên đánh về phía Đinh Kiếm Thư, ôm lấy cái bình hoa bạch ngọc, lập tức có 3 - 4 tên người hầu bắt lấy Đinh Kiếm Thư, bắt đầu muốn trừ đi quần áo của nàng, bởi vì bọn họ đã không có thời gian đi trấn an "Ưng Phi nương nương" tương lai ! Mặc dù, tân nương là nam hài tử. . . . . .
"Dừng tay a! Sắc lang, bất lịch sự nha—— cứu mạng nha—— oa, quá ghê tởm, ngươi đừng sờ loạn.
Đinh Kiếm Thư đã quên bản lĩnh tuyệt vời của mình, chính là hoa dung thất sắc mà kêu la, vội vàng "giữ mình" quan trọng hơn.
"Nguyên do là xảy ra chuyện gì?"
Đến khi Ưng Vương chạy tới Ưng Loan Cung chỉ thấy một cảnh tượng——
"Xác" đồ sứ đầy trên đất, một người nam hài tóc tai bù xù kêu la, 4 - 5 người hầu mặt mũi đã bầm dập nhưng lại quấn chết lấy nam hài kia.
"Vương Thượng." Đống người kia hoảng sợ quỳ xuống thỉnh an.
"Uy! Ngươi tới thật đúng lúc, mau nói cho đạo diễn ta không phải là diễn viên, ta muốn mau nhanh về nhà." Đinh Kiếm Thư vội vàng đến gần Ưng Vương, cho rằng hắn chính là cứu tinh.
"Láo xược! Vẫn còn không quỳ xuống." Thừa Tướng bên cạnh hét lớn.
"Quỳ cái gì mà quỳ? Ta đã nói rồi, ta không phải là diễn viên a! Ta không biết."
"Ngươi!" Thừa tướng vốn định giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất dày này, lại bị Ưng Vương ngăn lại.
"Dáng vẻ của ngươi đây là gì? Giờ lành sắp tới, lại chưa ăn vận xong?"
Ưng Vương nhìn hắn trước sau như một lạnh giọng nói, không mang theo tình cảm nói.
"Nô tài tội đáng muôn chết!" Người hầu bên cạnh cũng luống cuống, may mà, mặc dù tính cách của Ưng Vương lãnh ngạnh, Ưng Vương cũng là hiểu lẽ, luôn luôn tùy việc mà xét, chỉ nhìn bộ dạng người hầu chật vật, liền biết bọn họ đã toàn lực rồi.
"Không thể nào? Như vậy sẽ phải lãnh cái chết?" Đinh Kiếm Thư trợn to mắt nhìn.
"Đi xuống đi! Tìm bốn gã võ sĩ đến hầu hạ hắn thay y phục."
Ưng Vương hướng về phía bọn người hầu chật vật hạ lệnh nói. Người hầu kia theo tiếng rời đi.
"Lại—— y phục? Võ—— sĩ?" Không thể nào? Quá tàn nhẫn rồi, Đinh Kiếm Thư nàng cũng thấy rõ sẽ không đóng kịch a!
Nước bọt của Đinh Kiếm Thư cũng còn mắt kẹt ở cổ họng không thể thuận lợi nuốt xuống, quả nhiên có bốn gã cao lớn, thân thể to lớn vạm vỡ tiến vào, hướng về phía một người nam tử ăn mặc đỏ chót kia quỳ xuống hành lễ, lại tự động đi tới về phía Đinh Kiếm Thư.
Đinh Kiếm Thư nghĩ, chẳng lẽ lại muốn cởi ra quần áo của nàng sao?
Suy nghĩ điều này, Đinh Kiếm Thư không khỏi toát mồ hôi lạnh mà kêu la:
"Tránh rá! Tránh ra! Đừng đυ.ng ta, ta cảnh cáo các ngươi. . . . . . Ta. . . . . . Đinh Kiếm Thư ta là không dể đối phó. . . . . . hướng về phía họ mà rống a. . . . . .
Đinh Kiếm Thư vừa kêu la vừa lui về sau, bốn gã đại hán kia liền vẫn tiến tới gần, cho đến lưng của Đinh Kiếm Thư đến tường không đường thối lui.
Mắt thấy một đôi song "Ma thủ" kia liền kéo tới, Đinh Kiếm Thư bất chấp tất cả, ở trong đầu bắt chiêu thức ngăn chặn, vừa đở liền nhanh như chớp đánh trúng con mắt trái của một gã đại hán, đánh trúng mắt phải của một tên khác, lại nhân cơ hội đá trái đá phải, vừa khéo đánh trúng ma huyệt người ta, vì vậy tránh được một kiếp đấy.
Ưng Vương thấy giờ lành sắp tới, bốn gã võ sĩ kia lại bị tiểu nam hài suy dinh dưỡng mà thôi một đạo, lập tức kêu dừng.
"Đủ rồi! Bốn người các ngươi đi xuống, Thừa Tướng cũng lui xuống trước đi!" Ưng Vương lấy vẻ mặt âm lãnh, giọng lạnh như băng nói với Đinh Kiếm Thư: "Rốt cuộc ngươi đổi không!" Ưng Vương suy nghĩ có nên đích thân động thủ hay không.