Từ phố đi bộ trở về trường học đã vào đêm, toàn bộ trường học ở khắp mọi nơi đều tỏa ra hơi thở của hormone, trong góc tối cũng có nhiều cặp trai gái lui tới.
Giang Cần xách túi đồ ăn vặt đi ở phía trước, Phùng Nam Thư thì giẫm giày da nhỏ đi theo phía sau, hai người dạo bước dọc theo ánh trăng, bên trái là gió mát dìu liễu, bên phải là sóng gợn lăn tăn.
Đi tới đi tới, Giang Cần bỗng dừng bước, tiểu phú bà không kịp phanh liền bất ngờ đυ.ng vào lưng hắn, mượt mà ấm áp, mềm mại liên miên.
Giang Cần nhếch khóe miệng, cảm thấy Phùng Nam Thư ngốc nghếch như vậy tất nhiên sẽ không phát hiện ra mục đích thật sự của hắn.
Vì thế dọc theo đường đi, hắn lặp lại thao tác này bảy tám lần, mãi cho đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh mới dừng lại.
- Đồ cho cậu, nhớ là về liền chia. - Giang Cần ra vẻ chính nhân quân tử.
- Biết rồi. - Phùng Nam Thư nhận lấy túi:
- Mình có thể lén ăn một chút không?
- Không thể.
- Ồ.
Giang Cần thay đổi biểu tình nghiêm túc, gằn từng chữ dặn dò:
- Mình nói nghiêm túc, nếu như cậu ăn vụng, dẫn đến những người khác đều có nhưng một người nào đó không có, vậy thì hậu quả sẽ rất rắc rối.
Phùng Nam Thư trầm mặc một lúc lâu mới hiểu ra:
- Vậy nghĩa là mình muốn ăn cái nào, phải ăn trong cả năm túi?
- Cậu… thật đúng là một tiểu quỷ cơ linh.
Giang Cần cũng không phân biệt được mình đang khen ngợi hay đang châm chọc, vẫy tay tạm biệt tiểu phú bà, sau đó liền đi dọc theo ánh trăng rời khỏi khu ký túc xá nữ sinh.
Sau khi dõi mắt nhìn hắn rời đi, Phùng Nam Thư cúi đầu nhìn ngực mình, lông mi hơi rung động, biểu tình như có điều suy nghĩ.
Thứ này có gì tốt, nhìn còn chưa thỏa mãn, lại phải tìm cách đυ.ng vào.
Tiểu phú bà trầm mặc một lúc lâu, sau đó mang theo năm túi đồ ăn vặt lên lầu, các nữ 503 vốn đang nói chuyện vui vẻ, tới khi cô đẩy cửa, giọng nói bên trong đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn lại, trong ánh mắt lóe ra sự khẩn trương và thăm dò.
Phùng Nam Thư hít sâu một hơi, đi vào, đặt những đồ ăn vặt đó lên bàn sách của họ, sau đó cắn môi không nói gì.
Sau một lúc lâu, Phạm Thục Linh bỗng nhiên ho khan một tiếng, nháy mắt với bốn người bên cạnh.
- Êy, Phùng Nam Thư, ngày mai 8 giờ chúng ta đi báo cáo, đi cùng không?
- Yeah, đi cùng đi, chiều mai nếu rảnh thì chúng ta lại tụ tập ăn cơm?
Phùng Nam Thư mỉm cười, vui vẻ gật đầu, năm người cùng phòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo cô ngồi vào giữa.
Bầu không khí trong phòng bắt đầu sôi nổi lên, tiếng cười dễ nghe như chuông bạc không ngừng vang lên, nhưng Phùng Nam Thư vẫn không giỏi tán gẫu, chỉ im lặng lắng nghe.
Giang Cần đại khái là lo lắng tình huống hiện tại của cô, không lâu sau liền gửi tin nhắn QQ cho cô, hỏi cô đã tặng đồ chưa.
Phùng Nam Thư nhắn hắn cái tin “rồi”, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực.
Cô cảm thấy trong lòng đang rung động khó tả, rất giống với sự cô đơn lần trước, nhưng dường như lại khác nhau.
…
Đêm đầu nhập học, sân trường đều là người, tận hưởng sự tươi mát của môi trường mới.
Giang Cần theo đường cũ trở về ký túc xá nam sinh, trong lúc đó vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, muốn khởi bước ở trường học này, làm gì để kiếm tiền dễ nhất?
Quán cà phê Internet, siêu thị, quán trà sữa.
Đây là lựa chọn hàng đầu của tất cả các nhà khởi nghiệp trong trường, vì vốn đầu tư ban đầu ít, lợi nhuận ổn định khả quan, hơn nữa bớt lo ít việc.
Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, đó là không có triển vọng phát triển, trần nhà rất thấp.
Giang Cần dạo bước mà đi, sau đó dừng bước trước cửa siêu thị Học Viên, ánh mắt không khỏi bị poster dán trước cửa siêu thị hấp dẫn.
- Diễn đàn sinh viên, diễn đàn chuyên nghiệp mà tất cả sinh viên đều đang dùng.
Giang Cần cất bước đi tới, gỡ cả tấm poster trên tường xuống, cầm trong tay nhìn một lúc lâu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Tích tích tích -
Đúng lúc này, một hồi âm thanh nhắc nhở vang lên, Giang Cần lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy trong thanh tín hiệu có một con chim cánh cụt nhỏ đang nhảy múa.
- Nghĩa phụ, thỉnh giáo mày một vấn đề, làm sao mới lấy được info của người khác?
- Vừa vào trường đã có mục tiêu rồi? Không tệ nha, cứ mạnh dạn xin là được, bị từ chối cũng không phạt tiền.
- Biết vậy, nhưng có biện pháp nào không cần mở miệng mà vẫn lấy được info không?
Nhìn vấn đề của Quách Tử Hàng, khóe miệng Giang Cần co co giật giật, thầm nghĩ người anh em này thật là phế quá đi, cái miệng kia là mượn tiền mua về à, mẹ nó còn không nỡ dùng nữa chứ.
Nhưng nể mặt hai chữ nghĩa phụ, Giang Cần vẫn nhẫn nại, quyết định hỏi rõ tình huống trước.
- Học tỷ hay là học muội? Nếu là học tỷ thì không cần suy nghĩ đâu, người ta từng trải hết cả rồi. Chút thủ đoạn nhỏ của mày, người ta liếc mắt một cái là nhìn thấu hết. Còn nếu là học muội, mày có thể giả vờ mượn điện thoại, sau đó lén gọi điện thoại cho mình.