Chương 47: Người Khó Tính Mua Symbian Os

- Vậy… nếu là một cô bán hoa quả trước cổng trường thì sao?

- ??????

- Dì kia, giọng như búp bê, lúc tao nghe dì nói chuyện, lỡ say nắng mất rồi.

Đầu óc Giang Cần mơ hồ, bỗng nhiên có cảm giác nghi hoặc đã được giải quyết.

Quách Tử Hàng này, hình như là chưa từng có mối tình đầu. Lúc y lên trung học, cũng chả biểu hiện đủ hứng thú với bất kỳ cô gái nào, cho dù là Sở Ti Kỳ cũng lười liếc mắt nhìn. Giang Cần còn tưởng rằng y đến tuổi dậy thì quá muộn, thì ra thằng cẩu tệ này thích sự mặn mòi!

Thời trung học bị nhìn nghiêm, không dám lộ ra, hiện tại đại học, thằng chó này bắt đầu làm càn đúng không?

Nhưng thiếu phụ a di nhưng giọng búp bê thật đúng là rất có cảm giác.

Giang Cần tiện tay nhắn “cút”, cất bước về ký túc xá.

Vừa mới vào ký túc xá, trên lầu đã vang lên tiếng bước chân thình thịch, sáu bảy sinh viên đại học từ lầu hai vọt xuống, trông vô cùng hỗn loạn.

Giang Cần vừa nhìn vừa đi lên lầu, lúc tới cửa phát hiện Tào Quảng Vũ, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường cũng ở cửa góp vui.

- Chuyện gì thế?

Chu Siêu hạ giọng:

- Tân sinh viên của Học viện Ngoại thương đánh nhau với lão sinh, nghe nói là bởi vì một người tên là Lý Đại Tráng nói năng lỗ mãng, khıêυ khí©h học trưởng, mắng bọn họ xấu xí.

Giang Cần nghe xong, lông mày đều dựng lên:

- Mẹ nó, trong Học viện Ngoại thương thật sự có người tên là Lý Đại Tráng sao?



- Có chuyện gì vậy, bạn của cậu à?

- Ặc, không quan trọng, tình hình chiến đấu thế nào rồi?

Nhâm Tự Cường bên cạnh lập tức kích động mặt mày hớn hở:

- Cậu có biết vì sao người anh em này gọi là Đại Tráng không? Đó là tên thật như người, cánh tay của cậu ta còn thô hơn đùi tôi. Những lão sinh kia xem như xui xẻo, lúc đi thì diễu võ dương oai, lúc lăn lại vô cùng thê thảm.

- Đã là sinh viên đại học rồi mà còn đánh nhau, thật ấu trĩ, không biết nghĩ gì trong đầu. - Tào Quảng Vũ vẻ mặt khinh thường, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, bấm bấm.

Ánh mắt Chu Siêu và Nhâm Tự Cường lập tức bị hấp dẫn:

- Chết tiệt, lão Tào, đây là điện thoại di động gì vậy? Sao màn hình lớn thế?

- Nokia 5230, mẫu mới, trong nước còn chưa có trên thị trường. Cha tôi lấy từ kênh nội bộ, chừng ba ngàn đồng đi, dùng cũng được, nhưng cảm giác không tốt như blackberry của tôi, tốc độ phản hồi hơi chậm, làm máy dự phòng cũng được. - Tào Quảng Vũ chậm rãi nói, như thể đọc qua điện thoại di động lớn.

- Hơn ba ngàn tệ? Gần bằng học phí mẹ rồi, cho chúng tôi xem một chút được không?

Tào Quảng Vũ rất tiêu sái đưa điện thoại di động cho Nhâm Tự Cường, giống như không hề quan tâm, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói một câu từ từ đừng để rớt.

Nhâm Tự Cường và Chu Siêu như lấy được chí bảo, lật qua lật lại thưởng thức, còn thiếu chút nữa làm gãy bút viết tay sau vỏ, Tào Quảng Vũ nhìn thấy đau lòng đến cắn răng, nhưng lại ngượng ngùng nói nhiều, vì thế vội vàng chuyển ánh mắt sang bên Giang Cần.

Giang Cần hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào đối với điện thoại di động mới của Tào Quảng Vũ, vẫn không chớp mắt quan tâm tình hình chiến đấu của Học viện Ngoại thương.

Tào Quảng Vũ cảm thấy có chút khó chịu, luôn có loại cảm giác trang bức nhưng không trúng.

- Lão Giang, cậu không nhìn sao? Điện thoại di động này của tôi tổng thể chỉ có tám phím vật lý, từng nghe nói hệ điều hành Symbian qua chưa? Smartphone, tôi nhớ cậu cũng dùng Nokia, là 7610 năm 2005? Cái máy cũ đó chỉ là đệ đệ ở trước mặt 5230.

Giang Cần quay đầu nhìn y một cái, trong lòng tự nhủ đã 2008 rồi còn mua Symbian, không phải là người rất khó tính sao:

- Không có hứng thú, tôi từng dùng loại chỉ có ba phím vật lý, như vậy mới gọi là smartphone chứ.



- Chỉ có ba phím vật lý? Cậu chém gió vừa thôi!

Giang Cần không để ý tới y, đẩy cửa vào ký túc xá, sau đó lấy poster vừa xé ra từ trong túi ra, sau khi trải rộng trên bàn, lại từ dưới bàn kéo vali ra, lấy ra một máy tính Lenovo – ThinkPad W500.

Đây là một máy tính xách tay làm việc được bán vào năm 2008 với CPU lõi kép, RAM 4G, giá 12600.

Từ sau khi lấy được tiền phá dỡ, Giang Cần liền mua nó, dù sao sau khi bắt đầu gây dựng sự nghiệp khó tránh khỏi phải lên mạng, cũng không thể mãi chạy đến tiệm net.

Nhìn thấy cảnh này, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu lập tức trả lại điện thoại di động cho Tào Quảng Vũ, vây quanh Giang Cần.

Cái gì mà tám phím vật lý, cái gì mà smartphone, tất cả đều không thơm.

- Chết tiệt, laptop?

- Lão Giang, cái này có thể chơi CF không?

Giang Cần cắm chuột vào, nhấn nút khởi động máy:

- Ý cậu là Crossfire? Tôi không biết, chưa thử.

Chu Siêu vẻ mặt hâm mộ xoa xoa tay:

- Mua laptop không chơi game, phung phí của trời.

- Đây là workstation, không phải là PC gaming, xác suất lớn là không thể chơi game được.

Nhâm Tự Cường cũng nhịn không được mà tiến về phía trước:

- Vậy xem phim cũng được. Tiên kiếm kỳ hiệp đã xem chưa? Hồ Ca diễn, tôi chưa xem kết cục!