Chương 4: Nam hạ công chúa
Khi Lăng Tử Giai vừa tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày kế. Thời tiết cuối xuân, vẫn có chút cảm giác mát lạnh. Mà y có một thói quen thật không tốt, là ngủ không đắp chăn. Nhớ tới đêm qua, sau khi lần lượt mây mưa thất thường, mệt đến kiệt sức y liền ngủ trong lòng ngực ấm áp kia của Tiết Đàn. Nhưng là lúc tỉnh lại, nhìn khoảng không trống trải bên giường, không khỏi trong lòng có chút mất mát.
Vừa muốn đứng dậy, thân thể truyền đến từng trận đau nhức làm cho Tử Giai không khỏi hút một ngụm lãnh khí. Cúi đầu nhìn thân thể mình che kính hôn ngân người kia lưu lại, y lại xấu hổ mặt đỏ tai hồng. Vẫn là cố nén thân thể không khỏe rời giường mặc y phục.
Chúc cùng điểm tâm buổi sáng thị nữ đưa tới bày ra trên bàn, đều đã muốn lạnh.
Tử Giai không có việc gì, nâng má ngồi ở án tiền, nhìn nhất thụ hoa đào ngoài cửa sổ thất thần.
Này cây đào cùng rừng trúc đều là Tiết Đàn tự tay thực hiện, khi đó y vừa mới tới Dự vương phủ, Tiết Đàn cố ý tuyển cho y địa phương yên tĩnh này, tự tay bố trí hết thảy.
Nhưng là, kia còn có ý nghĩa gì?
Hắn không phải cũng sẽ thành thân với người khác sao?
Hoa đào nở mấy ngày đã muốn bắt đầu mất đi sắc thái diễm lệ, đóa hoa trở nên trắng từng mảnh từng mảnh theo gió bay xuống, ngẫu nhiên có một hai phiến rơi vào, biến mất ở phía trước cửa sổ.
Lăng Tử Giai khe khẽ thở dài, lấy ra bút muốn viết cái gì, sợ run nửa ngày, lại thủy chung hạ không được bút.
Cửa bỗng nhiên mở, một người tiến vào.
Lăng Tử Giai không ngẩng đầu, y biết người nọ không phải Tiết Đàn, tiếng bước chân Tiết Đàn y nhận ra được.
Người nọ lại lập tức hướng Lăng Tử Giai đi tới, Tử Giai nhíu mi, không chút hờn giận, thản nhiên nói: “Ta không có gọi người!”
Cước bộ dừng một chút, người nọ lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi vẫn cố
chấp trước sau như một a, mười năm cũng chưa biến.”
Là một thanh âm quen thuộc.
Lăng Tử Giai nâng mắt, thấy Vương Thiếu Khiêm một thân xiêm y phó dịch thân vương phủ đứng ở án tiền cười khanh khách nhìn y, tuy rằng giả dạng phó dịch, lại như cũ không ngăn được vẻ phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong lộ ra ngoài.
Lăng Tử Giai đánh giá hắn một lần, nhíu nhíu mày, theo dõi hắn nửa ngày, mới a một tiếng phản ứng lại: “Ngươi, ngươi… Vương Thiếu Khiêm, ngươi… Như thế nào phẫn trang phó dịch?”
Y cuống quít đứng dậy mở cửa nhìn bên ngoài, thấy không có người, mới đem cửa khép lại, nhìn Vương Thiếu Khiêm, lo lắng hỏi: “Ngươi như thế nào lại mặc quần áo phó dịch vương phủ? Nếu như bị người phát hiện, ngươi cho dù có trăm miệng cũng nói không rõ. Thừa dịp không có người phát hiện, ngươi chạy nhanh đi thôi, Vương gia trở về ngươi trốn không xong.”
Vương Thiếu Khiêm không chút hoảng hốt, bình tĩnh lắc đầu, nói: “Ngươi yên tâm, ta không có việc gì. Vương phủ vì chuẩn bị hôn sự cho công tử Đàn cùng Điệp Vũ công chúa vừa mới chiêu mộ một đám tân phó dịch, ta liền trà trộn tiến vào.”
Lăng Tử Giai hồ nghi nhìn hắn, lắc đầu: “Không có khả năng! Vương phủ đối hạ nhân yêu cầu rất cao, người được tuyển dụng sẽ bị kiểm tra thật kĩ, quê quán xuất thân, ngay cả trong nhà có mấy nhân khẩu, vài mẫu điền đều bị tra đến nhất thanh nhị sở (rất rõ), ngươi như thế nào có khả năng qua mắt bọn họ? Ta biết ngươi vì muốn tốt cho ta, muốn dẫn ta đi, nhưng là, nhưng là…”
“Ta không lừa ngươi!” Vương Thiếu Khiêm đánh gãy lời Lăng Tử Giai, “Ta gặp được một người muốn tuyển dụng làm phó dịch vương phủ, liền cố ý tiếp cận hắn, điều tra hắn nhất thanh nhị sở, sau đó vụиɠ ŧяộʍ đem gϊếŧ hắn, cầm lấy bằng chứng xuất thân của hắn trà trộn tiến vào.”
Lăng Tử Giai há miệng thở dốc, không thể tin nhìn Vương Thiếu Khiêm: “Ngươi… Ngươi… Ngươi gϊếŧ một người vô tội?”
Vương Thiếu Khiêm gật gật đầu: “Ta là vì gặp ngươi mới làm như vậy! Ta cũng không có biện pháp, ngươi lại không thường đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy ta khẳng định lại càng không đi. Để có thể mang ngươi đi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp này.”
“Nhưng ngươi cũng không thể…”
“Thế tử điện hạ!” Vương Thiếu lại bất đắc dĩ đánh gãy lời Lăng Tử Giai, Lăng Tử Giai sửng sốt, há nhẹ miệng, lại nghe Vương Thiếu Khiêm tiếp tục nói, “ Ngươi sở dĩ không muốn đi, chính là bởi vì công tử Đàn kia, đúng không?”
Lăng Tử Giai ánh mắt buồn bã, quay đi chỗ khác không nhìn Vương Thiếu Khiêm.
Vương Thiếu Khiêm trong lòng đau xót, trầm mặc một lát, lại tiếp tục nói: “Lúc trước điện hạ tiến vào Vương phủ với thân phận nam sủng, đường đường thế tử Bắc Đông quốc chúng ta, ở Thiên triều lại làm nam sủng của một Vương gia, ngươi có biết… Khả Hãn biết được sẽ đau lòng? Hãn vương không nghĩ đánh giặc, cũng biết đánh không lại Vương triều, cho nên chỉ có thể nhẫn. Hiện tại công tử Đàn muốn thành hôn, có phải cũng đã đến lúc điện hạ nên rời đi rồi không?”
Lăng Tử Giai thân mình chấn động, trong lòng ẩn ẩn đau đớn giống như có kim châm, chậm rãi cuối đầu, sắc mặt cũng hơi hơi thay đổi.
Đúng vậy, Tiết Đàn muốn lập tức thành hôn, hắn muốn thành hôn, có phải
cũng đến lúc chính mình nên rời đi rồi không?
Vương Thiếu Khiêm thấy Tử Lăng động dung, vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Nếu là lúc trước, điện hạ nói như vậy, ta cũng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng ngươi, dù sao khi đó Dự vương gia chỉ độc sủng một mình ngươi. Nhưng là, hiện tại bất đồng. Hắn lập tức sẽ thành thân, thú công chúa Nam Hạ quốc, lại là Thiên triều hoàng đế hạ chỉ tứ hôn. Ngươi còn lưu lại làm cái gì?”
“Nhưng ta…” Lăng Tử Giai mở miệng, lại không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
Y còn lưu lại làm cái gì a?
Tiết Đàn lập tức sẽ là hôn phu của người khác, người ôm trong lòng cũng sẽ không còn là y, lại càng không như y mong muốn chỉ có một mình y. Điệp Vũ công chúa kia sẽ là nữ chủ nhân của toàn bộ Vương phủ, mà y, chỉ là một nam sủng không danh không phận, sợ là nàng muốn cho y chết y cũng không thể không tuân theo đi.
Mà y, lại phải ngày ngày nhìn Tiết Đàn cùng nữ nhân kia ở trước mặt y khanh khanh ta ta cầm sắt cùng minh ( ân ân ái ái, có đôi có cặp a).
Y bỗng nhiên có chút không thở nổi, cũng không dám tiếp tục suy tưởng.
“Thế tử…” Vương Thiếu Khiêm tiến lên từng bước, khẩn thiết kêu Lăng Tử Giai.
Lăng Tử Giai chưa mở miệng, lại nghe ngoài cửa có âm thanh thanh thúy đinh linh leng keng truyền đến, ngay sau đó một giọng nữ thanh lệ kêu lên: “Uy! Chính là nơi này đi? Lăng Tử Giai kia ngụ ở nơi này? Rốt cuộc có phải hay không a?”
Một tiểu nha hoàn thanh âm run run cúi đầu nói: “Là… Nhưng là công chúa, Vương gia phân phó qua, bất luận kẻ nào cũng không thể vào trong viện này, bằng không… Bằng không nô tỳ có mười cái đầu cũng không đủ cho Vương gia chém a…” Nói đến mặt sau đã dẫn theo khóc âm, ngay sau đó chợt nghe thanh âm khóc nức nở.
Lăng Tử Giai nhìn Vương Thiếu Khiêm, Vương Thiếu Khiêm vô tội lắc đầu tỏ vẻ hắn không biết, Lăng Tử Giai cũng không tái để ý hắn, đi đến phía trước cửa sổ nhìn ra cửa tiểu viện.
Thanh lệ giọng nữ lại hừ một tiếng, chẳng hề để ý người bên cạnh đẩy cửa ra đi vào nói: “Lăng Tử Giai cũng không phải người chết, chẳng lẽ ta xem một chút hắn sẽ đội mồ sống dậy sao (ta chém ^.^)? Viện này đang dưỡng mỹ nam tử trong truyền thuyết, cũng không phải yêu quái, ngươi khóc cái gì khóc! Thật là vô dụng!” Nàng mạnh dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn tiểu nha hoàn lui thân mình đuổi sát theo, uy hϊếp nói: “Ngươi lại khóc?! Ngươi lại khóc sẽ không cần đợi Tiết Đàn chém đầu ngươi, ta chém ngươi trước!”
Một chiêu này quả nhiên hữu dụng, tiểu nha đầu kia lập tức ngừng khóc, nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt.
Nàng kia đắc ý giơ giơ cằm, lại hướng phòng trong nhanh chóng đi tới.
Không đợi Lăng Tủ Giai đi qua, cửa cũng đã mở, nàng kia tiến vào.
Đó là một cô gái nam man, một thân cẩm y màu đỏ, mặt trên có các hoa văn màu tuyến tú phiền phức, làm toàn bộ quần áo trang sức trở nên hoa lệ mà giàu có. Trên cổ tay nàng đeo một vòng tay màu bảo thạch mang theo một chuỗi hoa văn phiền phức, cổ chân thượng vài cái chân liên (lắc chân), theo bước nàng đi, vòng tay liên tử kia va chạm nhau phát ra thanh âm đinh linh leng keng thanh thúy.
Nàng rất được, cũng không giống loại nữ tử Trung Nguyên mĩ kiều vô lực. Một đôi mắt thật to, mặt tròn tròn, làn da không phải thật trắng, nhưng là thoạt nhìn hồng nhuận no đủ.
Đó là Nam Hạ quốc Điệp Vũ công chúa đi? Lăng Tử Giai trong lòng tự hỏi như vậy.
Điệp Vũ công chúa vừa tiến đến là nơi nơi đánh giá, một chút cũng không có sự thẹn thùng rụt rè của nữ nhi Thiên triều, tính cách hoạt bát hướng ngoại kia cùng Lăng Tử Giai lạnh lùng yên tĩnh vừa vặn hình thành đối lập. Khi nhìn đến Tử Giai, đôi mắt to xinh đẹp lập tức sáng rực, ngoắc ngoắc theo dõi y, đến nỗi quên cả chuyển động. Nàng thật không thể tin được, thật sự không thể tin được trên đời còn có mỹ nhân khó tìm như vậy.
Thời điểm mới gặp Thiên triều Vương gia Tiết Đàn, nàng cũng đã kinh ngạc qua một lần, nguyên lai người có thể mĩ thành như vậy.
Nhưng là hiện tại…
Lăng Tử Giai trước mắt, mĩ giống như không phải chân nhân, như là tiên nhân từ trong tranh bước ra.
Xuất trần thoát tục, tinh khiết không váy bẩn, gây ra cảm giác không thể phụ cận.
Nếu nói Tiết Đàn mĩ không giống phàm nhân, như vậy người trước mặt liền thật sự không phải là người, là yêu nghiệt, không, là thần tiên, chỉ có thần tiên mới có thể mĩ thành như vậy, mĩ đến làm cho người ta hít thở không thông, làm cho người ta không kiềm chế được.
Bảo bối mĩ như vậy, khó trách Tiết Đàn phải giấu y. Khó trách nghe nói có vô số người lưu luyến si mê y.
Lăng Tử Giai thuở nhỏ nhận lễ nghi giáo dưỡng, chưa bao giờ gặp qua nữ tử như thế, không khỏi cũng có chút sửng sốt.
“Công chúa…” Tiểu nha hoàn phía sau nhẹ giọng kêu lên.
Điệp Vũ thân mình chấn động, mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, nhìn đến Lăng Tử Giai còn sững sờ, không khỏi nở nụ cười khanh khách.
Nàng mạnh hướng về phía Lăng Tử Giai bổ nhào tới,
Lăng Tử Giai chỉ cảm thấy hồng ảnh trước mắt chợt lóe, bên tai thanh âm đinh linh leng keng nhanh chóng rõ ràng, bóng dáng kia liền đã nhào vào trong lòng chính mình.
Lăng Tử Giai mạnh mẽ phản ứng lại, cuống quít tiếp được Điệp Vũ, lập tức lại giống như đυ.ng phải cái gì không sạch sẽ nhanh chóng đẩy nàng ra, khϊếp sợ nhìn Điệp Vũ, nói bất thành câu: “Ngươi… Ngươi…”
Vương Thiếu Khiêm nhìn Lăng Tử Giai bị Điệp Vũ dọa tới mức sắc mặt tái nhợt, không khỏi có chút lo lắng, nhưng thân phận hắn hiện tại là một phó dịch, vả lại là hao hết tâm tư mới trà trộn vào đến đây, tuyệt đối không thể bởi vậy mà bại lộ thân phận, chỉ có thể cuối đầu càng thấp, không dám tiếp tục xem.
“Ta làm sao?” Điệp Vũ trừng mắt, nhìn chằm chằm Lăng Tử Giai, hỏi đúng lý hợp tình. Nhìn đến Lăng Tử Giai bị dọa đến mặt trắng bệch, nàng lại trừng mắt, giơ giơ cằm lên, “Ta thích ngươi!”
“A?”
Không chỉ Lăng Tử Giai, Vương Thiếu Khiêm cùng tiểu nha hoàn kia cũng há to miệng, khϊếp sợ nhìn Điệp Vũ.
Điệp Vũ lại đột nhiên động đậy thân mình, thừa dịp Lăng Tử Giai còn khϊếp sợ, mạnh mẽ đem đôi môi ôn nhuận ấn lên môi Lăng Tử Giai.
Lăng Tử Giai mặt đỏ lại trắng, trắng lại đỏ, gắt gao cắn môi, mở to hai mắt, không thể tin nhìn Điệp Vũ, một câu cũng đều không nói được.
Điệp Vũ nhìn ba người bộ dáng kinh ngạc, làm như rốt cuộc ngoạn đủ, cười khanh khách không ngừng: “Ta lừa ngươi thôi! Xem ngươi sợ tới mức này! Ta lập tức sẽ cùng Tiết Đàn thành thân, sẽ trở thành Vương phi của Dự vương gia công tử Đàn ở Thiên triều chỉ dưới một người trên vạn người, ta như thế nào không cần cơ hội tốt như vậy lại tự đi chui đầu vào rọ?”
Ba người chỉ cảm thấy một tảng đá lớn trong lòng ngực rốt cuộc rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu nha hoàn kia nhẹ nhàng giật nhẹ tay áo Điệp Vũ, thật cẩn thận hỏi: “Công chúa, Lăng công tử ngài cũng đã xem qua, chúng ta hẳn là nên đi phải không?”
“Ngươi thực mất hứng!” Điệp Vũ trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, tiểu nha hoàn kia sợ nàng uy hϊếp, rụt cổ, nhìn phía Lăng Tử Giai cầu cứu.
Lăng Tử Giai còn chưa kịp hoàn hồn, làm sao cứu được nàng?