Chương 15: Kem que 3

Chương 15: Kem que 3

Thẩm Đào thấy cô ấy ở mặt ngoài có vẻ bình tĩnh, thực ra đã bắt đầu sợ tới mức chân run lên.

“Chị Song à! Đừng khẩn trương như vậy! Lấy khí thế ba miếng ăn sạch hai cái kem của cậu, chúng ta đã huấn luyện rất tốt, thầy Lưu đều đã nói tốc độ của cậu đã rất nhanh!”

Văn Hựu Song chậm rãi ổn định lại, hôm nay cô ấy muốn lấy được thứ hạng cho Tống Nguyên Thanh đẹp mặt, còn nói cái gì mà “em như vậy mà có thể lấy được thứ hạng anh sẽ đọc ngược tên mình lại”, mụ nội nó ngược cái beep!

Từ lần đó Tống Nguyên Thanh không cẩn thận thấy được tư thế chạy vượt rào “tuyệt đẹp” của Văn Hựu Song xong, mỗi ngày đều chờ mong đại hội thể dục thể thao đến. Anh ta ở trên đài chủ tịch tìm được hạt tiêu nhỏ kia, trên gương mặt vạn năm bình tĩnh xuất hiện nụ cười xán lạn.

Mấy thành viên đọc bản thảo ở bên cạnh nhìn tới ngây người, học trưởng băng sơn cười rộ lên quá đẹp trai…

Hơn nữa khi anh ta lên lớp 12 đã rời khỏi đài phát thanh, bây giờ lại trở về đọc những bản thảo cổ vũ không có ý nghĩa gì.

Thi đấu vòng loại.

Tiếng súng vừa vang lên, Văn Hựu Song lao ra ngoài, rõ ràng tốc độ đứng đầu hàng ngũ. Có lẽ trong tổ thi đấu cũng có nhiều người bị lừa hoặc tới chơi, cho nên Văn Hựu Song dựa vào chân dài dễ dàng lấy được hạng hai vòng loại, tiến thẳng trận chung kết.

Thẩm Đào và Vạn Trạch Ngữ ở cuối điểm đợi cô ấy, Văn Hựu Song vừa xông tới điểm cuối Thẩm Đào đã chạy tới đỡ, Vạn Trạch Ngữ vặn một chai nước cho cô ấy.

“Cuộc thi chạy vượt rào này, một đám tráng sĩ phong thái hiên ngang vận động…”

Văn Hựu Song nghĩ thầm rằng đây là bài viết thối nát gì, tráng sĩ vận động sắp hù chết người đấy, nhưng mà giọng người này nghe rất êm tai.

Đợi đã.

Cô ấy ngẩng đầu, nam sinh trên đài chủ tịch đang mỉm cười.

!!!

Nhìn cái rắm! Cười cái rắm!

Văn Hựu Song cảm thấy khí huyết của mình xông thẳng lên đầu.

Sau khi hai vòng đấu loại còn lại kết thúc, trận chung kết sắp bắt đầu, đám vận động viên đều đứng trên đường băng.

Thi đấu vòng loại không có quá nhiều người chú ý, nhưng khi tới trận chung kết, sẽ có nhiều người chú ý hơn. Văn Hựu Song nhìn trái nhìn phải đều là chân dài, mỹ nữ vận động viên cơ bắp căng cứng, trong lòng hoảng không chịu được.

Thẩm Đào ở bên cạnh cầu nguyện, đừng té ngã đừng té ngã, cho dù lấy được hạng cuối cùng cũng đừng té ngã, đường băng plastic này ngã xuống sẽ đau chết mất.

“3, 2, 1… Pằng!”

Có tổng cộng sáu lan can, khi qua lan can thứ nhất mọi người phát hiện tuyển thủ đường số 3 tăng tốc tới trước lan can, dừng lại, bước qua lại tăng tốc thi, đám người trên khán đài cười ngã trái ngã phải.

Nhưng không thể không thừa nhận, hơn nữa dáng vẻ tình thế bắt buộc này của cô ấy, trái lại khiến người ta không dời mắt được. Thẩm Đào cầm cameras điên cuồng chụp ảnh cho Văn Hựu Song, cảm thấy chị em nhà mình chân dài vượt qua lan can vẻ mặt đắc ý thực sự khốc muốn chết.

Tới lan can thứ ba, khi Văn Hựu Song rút chân về trượt chân, cô điều chỉnh tốc độ bước đi xong phát hiện mình đã đứng hạng cuối, top năm mới có điểm thưởng tập thể. Không để ý tới đau đớn trên cẳng chân, cô ấy nhanh chóng chạy về trước.

Rất muốn thắng, thắng cho anh ta xem.

Khi qua điểm chung kết Thẩm Đào hét to với cô: “Chị Song, cậu hạng tư!”

Đài phát thanh của trường vẫn còn tiếp tục, giọng nói của người đọc bản thảo từ tính nhưng không giấu được ý cười.

“Cuối cùng, tôi hi vọng chúng ta có thể tiến về phía trước như bây giờ.”

“Người đọc bản thảo.”

“Thanh – Nguyên – Tống.”