Đêm dần về khuya, mây đen kéo tới, gió đêm thổi vội, không khí lạnh giá khiến cho người không khỏi siết chặt áo quần, bàn tay trắng muốt cầm gàu múc nước, nhẹ nhàng tưới nước cho khóm hoa. Hoa đỗ quyên màu trắng ngà vừa đến độ nở rộ, đóa hoa nhỏ dài, hương thơm nức mũi.
【 Ta vĩnh viễn thuộc về chàng】
Khóe môi cong lên nét tươi cười, nàng nhớ tới những tháng ngày ở trong Cung Môn, nhớ tới nam nhân máu lạnh vô tình kia.
Lấy đi tấm thân trong sạch của nàng, lại chưa từng đứng về phía nàng.
Một mật thám, nếu như phải lòng mục tiêu của mình, kết cục thật sự sẽ rất thê thảm.
Nàng hẳn là không yêu hắn, nàng đã sớm đoạn tuyệt ái tình rồi, trái tim được giấu kín trong tâm khảm, chưa từng giao phó cho ai.
Nhưng chính bản thân nàng cũng muốn bật cười, nếu thật sự không yêu hắn, vì sao sẽ căm giận bất bình, mỗi lúc nghĩ tới hắn sẽ có rất nhiều oán trách, hận không thể gϊếŧ chết hắn.
Hận hắn chưa từng tin tưởng nàng, hận hắn chưa bao giờ bảo vệ nàng.
Chất đầy trong lòng hắn là người Cung Môn, là đệ đệ hắn, thậm chí là kẻ bất lực Cung Tử Vũ kia, nhưng trước nay không hề có một vị trí nho nhỏ nào cho nàng.
Mà nàng trăm phương ngàn kế muốn báo thù, kết quả không thu hoạch được gì, bị Cung Môn đuổi gϊếŧ, bị Vô Phong đuổi gϊếŧ, thiên hạ to lớn thế nhưng không có chỗ cho nàng nương náu.
Một kẻ thất bại.
Nụ cười trào phúng càng thêm sâu, con ngươi như nước lấp lánh vô số ánh sao, trở thành ánh sáng duy nhất trong đêm đen tăm tối này.
Trong gió lạnh bí mật mang theo âm thanh đao ra khỏi vỏ, tiếng gió rít lên, nàng chỉ kịp trốn tránh, gàu nước trong tay rơi trên mặt đất, bọt nước bắn lên còn chưa rơi xuống, đao đã đặt trên cổ nàng.
Là người Vô Phong.
Vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh như xưa, cộng với độ cong khóe môi không hề thay đổi, nàng hơi hơi xoay người qua, thấy được sư phụ nàng, chưởng môn phái Thanh Phong ngày xưa, hiện giờ là chủ nhân Vô Phong. Cũng là kẻ thù diệt môn của nàng, là kẻ thù mà nàng hận không thể ăn tươi nuốt sống.
“Thượng Quan Thiển.”
Kẻ thù gọi tên nàng, trong đầu nàng lại vang lên thanh âm một người khác.
Người kia cũng sẽ gọi nàng như vậy, gọi nàng bằng một vẻ lạnh lùng mang theo không vui, xa lạ lại hờ hững, giống như nàng chỉ là con sâu cái kiến.
Nụ cười của nàng rốt cuộc cũng có chút chân thật, hòa nhã trong trẻo, lại điên cuồng tàn nhẫn.
Lưỡi đao xẹt qua cổ họng, lạnh lẽo lại ấm áp, máu ùa vào yết hầu, phun ra từ trong miệng.
Cơ thể nàng mất kiểm soát, ngã xuống trong đêm tối lạnh băng, máu bắn ở trên cánh hoa đỗ quyên trắng muốt.
Hốc mắt có chút ướŧ áŧ, nàng lại nghĩ tới đôi mắt của người nọ, sâu thẳm giống như màn đêm, nhìn không tới trong lòng hắn.
Hắn có biết nàng đã chết trong đêm này hay không.
..........
“Hộc ——”
Nàng kinh ngạc ngồi dựng dậy, che lại cổ họng của mình, há mồm thở dốc.
Nỗi đau đớn khi bị cứa cổ cùng sự tuyệt vọng không thể hô hấp bày ngay trước mắt, nhưng nàng vẫn chưa chết.
Nhìn thấy màu đỏ ghê người, đỏ đến chói mắt, nàng kinh sợ nhìn hết thảy trước mắt, tất cả những thứ này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, giống như ở ngay không lâu phía trước.
Nàng đang ở bên trong nhà giam, cùng bị giam giữ còn có các tân nương khác.
Nàng bây giờ ——
Trong lòng lo lắng bất an, nhưng nàng đã quen biểu lộ bình tĩnh, ý định tìm hiểu rõ ràng tình huống trước đã.
Có người mặc áo choàng màu đen, đạp bước vào trong nhà giam, đứng lặng ở ngoài song sắt, cúi đầu đối diện với tầm mắt của nàng: “Đừng sợ, ta tới đây để cứu các ngươi.”
Giờ phút này hoảng loạn trên mặt nàng đều là thật.
Tình cảnh này, đúng là buổi chiều đầu tiên nàng đóng giả thành tân nương tiến vào Cung Môn.
“Công.... công tử, chuyện này rốt cuộc là làm sao vậy?”
Đây là ký ức tái hiện trong đầu nàng trước lúc chết đi ư, vì sao nàng lại nhớ tới một màn này, nhớ tới Cung Tử Vũ? Mà không phải nam nhân kia?
Không có khả năng ——
Là chiêu trò mới của Vô Phong?
Là thủ đoạn tra tấn bức cung mới của đám người Cung Môn?
Suy nghĩ của nàng nhanh chóng thay đổi, ánh mắt bắt được Vân Vi Sam ở giữa đám người.
Cùng là sát thủ của Vô Phong, một Yêu cấp thấp.
Các nàng ấy mồm năm miệng mười, Thượng Quan Thiển đi theo các nàng cùng bị thả ra khỏi nhà giam, nàng nhìn Cung Tử Vũ như đang suy tư gì.
Nàng thấy Vân Vi Sam đi tới đứng yên trước mặt Cung Tử Vũ, toan hành lễ nói lời cảm tạ, lại giành trước một bước: “Đa tạ Vũ công tử.”