Chương 4: Vẻ đẹp làm người ta nghẹt thở

Sau tận thế, phần lớn những nhân loại đều là người đàn ông có thân hình cường tráng, phụ nữ thực sự quá ít, bởi vậy nam nhân vì để phát tiết dục vọng sẽ đi tìm nam nhân có thân hình hơi hơi gầy gò xinh đẹp một chút, có điều Trịnh Thù thực sự không có cách nào tưởng tượng cảnh xem đàn ông là phụ nữ để làm tình, thực sự quá buồn nôn.

Hắn không nhịn được cau mày, cố gắng nén thành kiến lại, cố gắng dùng thái độ bình đẳng để đối xử với bất kì người nào.

Hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với dạ oanh, chỉ là lối ra khỏi căng tin chỉ có một, nên không thể làm gì khác hơn là nói chuyện với những đồng đội để phân tán sự chú ý.

Hắn không thấy mấy người vừa đi vào căng tin, lúc lấy lại tinh thần thì, dạ oanh số 11 ở phía trước đạ bị mấy dị năng giả tiến vào kéo lại làm phiền.

Dạ Oanh thường yếu hơn so với dị năng giả, Trịnh Thù thấy cậu bị vây vào giữa, bị dùng những lời lẽ hạ lưu để đùa bỡn, nắm đấm siết lại hơi động, liền bị đồng đội kéo cánh tay lại.

Đồng đội hạ thấp giọng, khuyên nhủ.

"Lão Trịnh à, đừng kích động mà, những dị năng giả này là một nhóm, cậu đừng tìm phiền toái cho bản thân."

Trịnh Thù nhìn chằm chằm vào những dị năng giả trắng trợn không kiêng dè phía trước, nhẫn nại, gân xanh ở huyệt thái dương hiện lên.

Trước đây hắn chưa từng đè nén như thế này, có điều hiện tại chỉ có thể nhịn, bo bo giữ mình.

Số 11 bị nắm cằm, gõ má bị vỗ vỗ một cách ngã ngớn, cũng có người không có ý tốt sờ cánh tay của cậu, véo mông của cậu, những cậu vẫn đứng thẳng tắp như cũ, giống như một gốc cây tùng.

Cậu đẩy người đang định lại gần ra, quay lưng với Trịnh Thù, lạnh lùng mở miệng.

"Đừng đụng vào tôi."

Thanh âm này rất êm tai, du dương dễ nghe, chỉ là nó lạnh như băng, không giống của một người đang sống sờ sờ.

Trịnh Thù ngớ người ra, bỗng nhiên rất muốn biết diện mạo của cậu.

Đối phương bị làm cho tức giận, bị túm một cái bắt được cánh tay của số 11, lần như dường như quá dùng sức, số 11 run lên, giật mạnh muốn rụt tay về, có điều không thoát ra được, chỉ có thể nghe đối phương nghiến răng nghiến lợi cười lạnh nói.

"Được lắm, vậy mày cứ ở khu đèn đỏ chờ tao đi, mày không cho tao chạm vào, tao càng muốn chạm, đến lúc đó đồ kỹ nữ như mày còn không phải chỉ có thể quỳ trước mặt tao thôi à!"

Sau đó những ô ngôn uế ngữ khiến người bên ngoài dồn dập dừng chân lại, có điều không có người nào dám tiến lên can thiệp.

Trịnh Thù thực sự không nhịn được nữa, một bước dài xông tới, siết chặt cổ tay của đối phương, âm thầm dùng sức mạnh khiến cho sắc mặt của đối phương khó coi, không thể không buông lỏng tay ra.

Trịnh Thù che trước mặt số 11, hoản toàn bảo vệ cậu, trầm giọng nói.

"Trong căn cứ không được phép ỷ mạnh hϊếp yếu."

Toàn bộ tay đều đang tê dại, hiển nhiên đối phương cũng hiểu rõ năng lực của Trịnh Thù rất mạnh, cứng đối cứng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, hơn nữa còn có nhiều người đang nhìn như thế, gã không thể đánh với Trịnh Thù.

Sau khi rủa Trịnh Thù một cách hung ác, gã lại nhìn về số 11 ở phía sau Trịnh Thù, dùng giọng điều bất thiện cảnh cáo:

"Mày cứ chờ đó!"

Nghe được câu này, bỗng nhiên Trịnh Thù hối hận bản thân đã lỗ mảng.

Đối phương không dám đánh nhau với Trịnh Thù, liền đem món nợ này, tất cả đều tính trên người số 11, Trịnh Thù chỉ tạm thời cứu cậu, trên thực tế, lại mang đến cho số 11 một cái phiền toái lớn.

Hắn vội vàng xoay người, đang muốn xin lỗi số 11, liền bị dung mạo của đối phương làm cho chấn động.

Trong phút chốc, cả trái tim dường như đã bị lấy đi rồi.

Số 11 cực kì đẹp mắt , thậm chí có thể gọi là xinh đẹp.

Quá xinh đẹp, vẻ đẹp làm người ta nghẹt thở đã trở thành tai họa trong thời tận thế đầy dục vọng này.

Số 11 dường như rất quen thuộc với cái nhìn trừng trừng đầy kinh diễm như vậy, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Thù một chút, trên mặt không chút biểu cảm, cười lạnh nói

"Lo chuyện bao đồng."

Trịnh Thù đứng yên ở đó, thất thần nhìn bóng lưng đi xa của cậu.