"Tiểu Lương. . .Có chuyện gì sao?" Gia Cát bị tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi tôi.
Sau khi đưa Từ Dĩnh đến bệnh viện, tôi lại quay trở về công ty, vốn muốn nói với Gia Cát chút chuyện liên quan đến nhà của Kỳ Hình, tôi suy tính thật lâu nghĩ xem nên nói làm sao cho vừa rõ ràng mà không khiến Gia Cát bất ngờ. Nhưng mà, Gia Cát trước giờ vẫn luôn tới sớm, đột nhiên lại chậm chạp đến giờ cơm trưa mới đến —— nói chính xác là giờ cơm trưa của ngày hôm sau. Xem ra, cậu chàng đàng hoàng này vẫn không thể trốn khỏi ma trảo của Lương An.
"Lương An cậu ta. . ." Khi tôi phát hiện mình buột miệng nói ra hai chữ Lương An này, không khỏi có chút lúng túng. Tôi tuyệt đối không phải cố ý, chẳng qua là vừa nãy trùng hợp nghĩ đến chuyện giữa bọn họ mà thôi.
"À. . .Lương, Lương An cậu ta. . .Cậu ta không thường tới đây, nếu cậu có chuyện muốn nói tôi có thể. . .Liên lạc với cậu ta." Thời điểm nhắc tới Lương An, sắc mặt Gia Cát trở nên đỏ bừng, chỉ kém cắm đầu vào bàn.
"Không có gì, là do Từ Dĩnh nói mấy ngày nay không nhìn thấy Lương An lượn tới lượn lui bên cạnh, có chút không quen." Trong lúc vô tình quả thật Từ Dĩnh từng nói những lời này, tôi có chút áy nhìn Gia Cát bỗng nhiên cắn môi không nói chuyện.
"Tôi. . .Sẽ nói với cậu ta." Lúc nói chuyện giọng Gia Cát có chút run rẩy, giống như tôi mà nói thêm gì nữa là cậu chàng sẽ khóc vậy.
Người này, ngược lại quá mức biết điều, khiến cho người ta không thể không khi dễ, "Đúng rồi, hôm trước lúc tôi ra về vô tình bị lạc đường, Từ Dĩnh gọi Lương An tới tìm tôi. Hình như khi đó hắn muốn làm chuyện quan trọng gì đó, không biết tôi có làm lỡ việc của hắn hay không. Hắn còn nói nếu tôi và Từ Dĩnh phá hỏng chuyện của hắn, hắn sẽ cắt cổ chết cho mà xem." Tôi vốn là một người trầm tính, không thích nói chuyện, giờ lại nói một hơi nhiều như vậy, nhìn sắc mặt Gia Cát ở đối diện đã hòa hoãn hơn, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy an ủi. Mặc dù, xem biểu tình lúc đó của Lương An, người hắn muốn "xử" không phải là bản thân hắn.
"Cậu ta có thể có chuyện gì được, nhất định là nói đùa với hai người thôi." Gia Cát xấu hổ cười cười.
"Ồ, không có sao, vậy thì tốt." Tôi dừng một chút, mới lên tiếng nói, "Đúng rồi, lần trước Kỳ tiên sinh có đến đúng không. Xem bộ hẳn là đến được vài lần rồi, là bởi vì không hài lòng với phương án thiết kế sao?" Kỳ tiên sinh, cách gọi châm chọc biết bao, nhưng khi tôi nói ra danh xưng này cũng không cảm thấy không tự nhiên. . .
"Hình như là không hài lòng với cách thức bài trí đồ dùng trong nhà, Tiểu Trương đã thay anh ta sửa đổi nhiều lần, nhưng lại. . ." Nói tới công việc, Gia Cát hơi nhíu mày, sắc mặt trở nên có chút đông cứng, tựa như lúng túng mới nãy chưa từng xuất hiện.
Khó trách đường tình của Lương An phải lận đận như vậy, ở một mức độ nào đó, Gia Cát này cũng được xem như một người cuồng công việc, "Tôi có thể đi xem một chút không? Nếu chỉ là vấn đề trưng bày, nhiều người cho nhiều ý kiến cũng tốt."
"Tiểu Lương cậu có thể giúp một tay thì tốt quá rồi, tôi cũng đang nghĩ vấn đề của việc trưng bày này có phải nằm ở lối suy nghĩ quá mức cứng ngắc của chúng ta, nên mới không thể làm đúng yêu cầu mà khách hàng mong muốn. Nếu có thêm Tiểu Lương, không chừng có thể đạt được hiệu quả như khách muốn." Sau khi Gia Cát nghe được lời đề nghị của tôi, nói rất chân thành, "Lương An cũng nói với tôi, thật ra Tiểu Lương rất có thiên phú trong phương diện này, nếu như kế hoạch của dự án lần này không được, sẽ để tôi nhờ cậu thử một chút."
"Vậy, tôi liền thử một chút xem sao." Chuyện tiến hành thuận lợi như vậy, khiến tôi có chút ngạc nhiên.
"Tốt lắm, trước tiên để tôi mang cậu đi gặp Tiểu Trương, ngày hôm qua chúng tôi thương lượng với Kỳ tiên sinh, cũng để cô ấy đi làm vài phương án thiết kế, tôi đang chuẩn bị qua đó xem một chút." Gia Cát có chút kích động đứng dậy, giống như sợ tôi đổi ý, nhìn thấy tôi ngây ngốc, có chút áy náy nói, "Xin lỗi, chỉ là tôi có hơi nóng nảy. . .nếu bây giờ Tiểu Lương không tiện, trễ chút đi cũng được."
"Đi ngay bây giờ đi." Tôi có lòng tốt cười cười. Xem ra, thế nào Lương An cũng đã thêm mắm thêm muối gì đó trước mặt Gia Cát rồi.
"À, được." Gia Cát nghe tôi trả lời, cười rất vui vẻ.
Gia Cát và Kỳ Hình rõ ràng là hai loại người, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy bóng dáng em ấy trên người Gia Cát. Kỳ Hình luôn thấy cảm động vì chút chuyện nhỏ, còn cười rất thỏa mãn. Kỳ Hình không thích trời mưa, luôn nói trời mưa ẩm ướt, mỗi khi mưa xuống là xương cốt con người cũng muốn mềm đi, không làm gì được. Nhớ có lần tôi đi ngang cửa hàng bán đồ gia dụng, đột nhiên nổi hứng, mua về cho em ấy một con búp bê cầu nắng, em ấy vì chuyện đó mà vui vẻ mấy ngày, cả ngày cầm búp bê trong tay. Sau đó búp bê bị con mèo nhỏ em ấy nhặt về cắn rách, trong cơn nóng giận, Kỳ Hình liền ném mèo hoang cho Tô Oánh, từ đó về sau không còn đề cập tới chuyện nuôi thú cưng nữa. . .
"Tiểu Lương, đây là Trương Kỳ, tổ trưởng ở đây, chúng tôi đều gọi cô ấy là Tiểu Trương. Tiểu Trương, đây là Lương Thần, là thành viên mới của công ty chúng ta." Gia Cát đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài, gặp được Trương Kỳ đang muốn tiến vào.
"Anh Gia Cát yên tâm, mấy ngày trước Lương An đã giới thiệu rất kĩ người mới cho bọn tôi rồi." Trương Kỳ vươn tay về phía tôi, trong lúc tôi ngây ngốc, cô ấy rất lúng túng nhanh chóng rút tay về, "Trương Kỳ, tiểu tổ trưởng tương lai của cậu, sau này còn xin chiếu cố nhiều hơn."
"Chào cô." Tôi có chút áy náy gật đầu. Từ nhỏ Kỳ Hình không chỉ dính người, còn có tính độc chiếm vô cùng cao, tôi của khi đó, luôn lo sợ rằng trong mắt em ấy, dù là nguyện vọng gì của tôi em ấy cũng có thể thực hiện, giống như bản thân em là Doremon vậy, trừ mẹ, tôi cũng chỉ nắm tay em ấy. Dần dần, trong cuộc sống của tôi cũng hình thành thói quen như vậy, tôi cố gắng tránh tiếp xúc quá nhiều với những người khác. . .
"Đúng rồi, Tiểu Trương, tôi đang muốn tìm cô nói chuyện này." Gia Cát dừng một chút, do dự nói, "Dự ánh thiết kế của Kỳ tiên sinh cô đã làm rất lâu, tôi tin tưởng không lâu nữa cô nhất định có thể đưa ra tác phẩm khách hàng hài lòng, nhưng hiện tại chúng ta không thể để đội ngũ chủ lực chỉ làm mỗi dự án này. Tôi hy vọng cô có thể tạm thời giao bản thiết kế của Kỳ tiên sinh cho Tiểu Lương, cô có thời gian rãnh có thể hỗ trợ giúp Tiểu Lương một chút."
"Tôi tới chính là muốn nói với cô chuyện này." Trương Kỳ nghe lời Gia Cát nói, không tức giận, ngược lại thoải mái cười, "Có thể thử tôi đều đã thử, nếu như kiên trì nữa thì chính là chiếm hầm cầu không sót phân. Chuyện này nên giao cho người thích hợp làm, thiết kế nhà ở ấm áp cũng không phải là thứ mà một người cuồng công việc như tôi có thể làm. Đồng chí Lương Thần, những tài liệu này giao cho cậu, bên trong ghi chép chi tiết tất cả những yêu cầu của Kỳ tiên sinh, còn có phương án thiết kế riêng tôi làm ở giai đoạn trước, có cái gì không biết cứ tới tìm tôi. Cậu ráng làm xong chuyện này, chị đây dẫn cậu đi xông hơi."
"Tôi sẽ cố gắng." Nhận lấy chồng tài liệu dày cộp trên tay Trương Kỳ, tôi mới đột nhiên ý thức được, thiết kế trong phòng cũng không đơn giản như tôi tưởng tượng, tôi chỉ nhớ rõ, Kỳ Hình là người có kiểu suy nghĩ thiên mã hành không.
"Sóng sau tiếp tục cố gắng, sóng trước là tôi đây lên bờ hóng mát. Chờ phương án được thông qua, chúng ta sẽ bàn bạc với Kỳ tiên sinh." Trương Kỳ vỗ vai Gia Cát, "Gia Cát, như vậy được chưa? Ha ha, hôm nay cuối cùng cũng đến phiên tôi nghỉ ngơi, có chuyện cũng không cần đến tìm tôi."
"Hôm nay cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, khoảng thời gian này khổ cực cho cậu."
"Không có khổ hay không khổ, vì công ty mà phục vụ." Trương Kỳ ngáp một cái, vẫy vẫy tay với chúng tôi, rời khỏi phòng làm việc. Người này, ngược lại cũng là một người tinh tế.
Sorry mọi người vì mình lâu ra chương như vậy, mỗi ngày mình vẫn edit truyện đều đều chỉ có cái edit rồi mà chưa beta, nên mình đành ngâm giấm em nó trong ghi chú của mấy suốt mấy hôm, giờ mới có thời gian beta để đăng cho mọi người ( sắp đi học lại rồi, buồn quá mấy bạn ơi )Này là cái động tác " cắt cổ " nè mọi người
Búp bê cầu nắng ( đáng yêu quá )