Chương 3: Phụ nữ mang thai Từ Dĩnh

Ngày thứ hai ở nhà Từ Dĩnh, tôi mới biết, thì ra, mình ngủ một giấc mà hết năm năm. Ngày đó tôi tỉnh dậy một cách khó hiểu trong hẻm nhỏ, vừa hay hôm đó chính là ngày giỗ của tôi —— có lẽ, đây là ý trời, trời cao nói với tôi, nếu như đã chết thì nên vĩnh viễn chết đi. Năm năm, một ngàn tám trăm hai mươi sáu ngày, đủ để em quên đi quá khứ, lấy vợ sinh con. . . .

Nhìn bầu trời vẫn cứ xám xịt ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới cô gái ngượng ngùng ngày đó, cô ấy nói, "Kỳ Ảnh, tôi thích cậu, không đồng nghĩa với việc muốn có được cậu, tôi. . .Tôi chúc các cậu hạnh phúc." nhớ đến, ngày mà Kỳ Hình chính thức bày tỏ với tôi, cũng là bởi vì cô gái kia. Tôi biết, trong lòng tôi nhỏ như vậy chứa có thể chứa một người, một khi đã có người trong lòng sẽ không bao giờ từ bỏ, nhưng mà, thích, chỉ cần một người là đủ rồi.

"Lương Thần, chuyện hôm qua tôi thương lượng với cậu cậu nghĩ sao?" Từ Dĩnh "phanh" một tiếng đẩy cửa ra, dựa trên cửa, cẩn thận đánh giá tôi.

"Chỉ cần tổ chức hôn lễ là được rồi?" Tôi thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn cô.

"Chẳng lẽ cậu thật sự muốn kết hôn với bổn tiểu thư sao? Nếu không phải vì lão cha của mình, tôi còn lâu mới làm mấy chuyện vô vị này." Từ Dĩnh giễu cợt nhìn tôi, "Chậc chậc, tương lai đứa bé sẽ có một người cha trên danh nghĩa như vậy, thật không biết nó sẽ bị giáo dục thành cái dạng gì đây. Lương Thần tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám dạy con trai tôi thành giống như cậu, tôi sẽ trực tiếp diệt cậu."

"Điều kiện không có nói tôi phải nuôi dưỡng đứa bé." Tôi trần thuật lại.

"Cậu. . . .Lương Thần, cậu hay lắm. . ." Từ Dĩnh bị lời nói của tôi chọc cho mặt mày nhăn nhó, nếu không phải cân nhắc tôi đang ngồi trên giường, đoán chừng cô ta sẽ hất hết ly sữa bò trên tay lên người tôi, "Ở nhà tôi phải nghe lời tôi, sinh con dĩ nhiên là việc của cô, không phải tôi. Nếu không cô dùng tiền mời bà vυ" đi, cô sẽ không cần phải bận tâm nữa!"

"Tôi sẽ cố gắng. " Bé con, anh có một là đủ rồi. . . .

"Đi, mặc kệ cậu." Từ Dĩnh bị từ chối dường như hơi mắc cỡ nói, "Dù sao vào ngày hôn lễ cậu đừng có chưng cái mặt này cho tôi nhìn là tốt rồi, thấy mà phiền." Nói xong, Từ Dĩnh hung hãn dậm chân, nghênh ngang rời đi.

"Phụ nữ có thai hẳn nên chú ý tiết chế." Tôi lại kéo chăn, nằm xuống, nếu như không có hôm nay, tôi cảm giác mình có thể ngủ tới năm nào tháng nào luôn rồi.

Tiếng thủy tinh rơi vỡ theo sau là một tràng âm thanh gào thét: "A! Lương Thần, cậu chưa xong với tôi đâu!"

Tôi cam chịu đứng dậy, mặc xong quần áo, đi tới phòng khách, nhìn Từ Dĩnh mặt mũi dữ tợn đang ngồi trên ghế salon chờ tôi đến. Người phụ nữ này, còn cuồng nháo hơn cả Kỳ Hình, hoặc là, thật ra Kỳ Hình còn cuồng quấy hơn, nhưng tôi thích nhìn dáng vẻ ầm ĩ đó của em. . . .Cầm chổi, thu dọn sạch sẽ đống bừa bãi dưới sàn, đang chuẩn bị về phòng, lại bị Từ Dĩnh gọi.

"Này. . ."

"Còn có việc?" Tôi lịch sự hỏi. quay về phía gương mặt vô cùng tương tự người ấy, tôi buộc mình phải hạ quyết tâm, chỉ cần đến một ngày, đợi đến ngày mình nhìn vào mặt cô ta cũng không còn nhớ tới gì nữa, đại khái, tôi có thể thành công giấu em ấy xuống tận đáy lòng. Mặc dù, tôi biết, hết thảy những điều này cũng chỉ là phí công. . . .

"Phụ nữ có thai phải ăn sáng, tôi chỉ mới uống sữa." Từ Dĩnh bĩu môi, khinh thường nhìn tôi. Xem ra, cô ta cũng không mong đợi tôi có thể làm được gì. . .

"Tôi đi mua."

"Tôi biết sẽ như vậy mà. Điện thoại bên cạnh có thực đơn, này, cái này cho cậu." Từ Dĩnh cầm quyển sách bên hông ghế salon ném tới chỗ tôi, dặn dò nói, "Cậu coi cho kĩ cái này, tiền sinh hoạt trong ngăn kéo, tự mà lấy."

《 Bách khoa toàn thư ẩm thực dành cho phụ nữ mang thai 》—— không nghĩ tới người phụ nữ điên này còn biết lo nghĩ cho đứa con của mình. . . . "Được." Giọng điệu của tôi trở nên mềm mỏng hơn một chút.

"Đúng rồi, Tiểu An nói, cậu ấy tìm được việc làm cho cậu, làm nhân viên thiết kế, của một công ty nhỏ, nếu cậu không muốn đi cũng phải đi." Từ Dĩnh chán nản nhìn tôi, đứng dậy quay về phòng.

"Làm thiết kế?"

"Ừm là công ty của bạn cậu ấy. Không phải trước kia cậu từng học hết một khoảng thời gian sao? Tiểu An nói, cậu tới đó pha trò cũng được." Từ Dĩnh khoát khoát tay với tôi, "Tự cậu từ từ suy nghĩ đi, buổi sáng xong rồi thì kêu tôi."

Không biết tất cả phụ nữ mang thai đều có thời gian nghỉ ngơi không mình thường hay chỉ có mỗi cô ta là như vậy, tôi nhìn đồng hồ trên tường vừa vặn chỉ sáu giờ, bất đắc dĩ thở dài. . . .Đây cũng tính là ý trời nhỉ, mình vẫn còn có cơ hội cầm bút vẽ. . . .

Cầm thực đơn thức ăn ngoài trên tay, trong lòng mơ hồ cảm thấy đau đớn. Mẹ mất sớm, vẫn luôn là tôi và em sống nương tựa vào nhau, cho nên, tuổi tác hơi lớn một chút tôi đã tự động đảm nhận trách nhiệm nấu cơm nặng nề. Thật ra thì, bản lĩnh của tôi với Từ Dĩnh không thua nhau là bao, mỗi buổi sáng của tôi sẽ chỉ hơi chút khác biệt, như chiên trứng luôn phải chín một chút, nấu mỳ thì quên canh giờ, thỉnh thoảng còn khiến mỳ bị khét. Nhưng mà, mỗi ngày em ấy đều ở ì trên giường, chờ tôi làm xong bữa sáng, lại nhào tới thật nhanh, hôn lên mặt tôi một cái, mới vui vẻ ăn sáng.

Dựa theo giao ước, người nào thức dậy trước, người đó sẽ làm bữa sáng. Sau này, bởi vì bài học và bài tập quá nhiều, em ấy đều sẽ thức sớm hơn tôi, cho đến khi được ăn bữa sáng em ấy làm cho mình, tôi mới biết, hoá ra, đồ ăn mình làm lại tẻ nhạt và vô vị như vậy. "Kỳ Hình, sao lúc đầu em còn ăn những món ăn đó, còn ăn đến vui vẻ như vậy?" tôi hỏi em. Em cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng nói, "Bởi vì, những thứ đó là do anh làm cho em. Anh, sau này cũng chỉ làm cho mỗi em ăn thôi, được không." "Thức ăn khó nuốt như vậy, một mình em ăn là đủ rồi." mùa hè năm đó, tôi đến quán ăn làm phục vụ một tháng. . . .

"Từ Dĩnh, bữa sáng xong rồi." Tôi gõ cửa phòng Từ Dĩnh, nghe được cô ấy trả lời, lặng lẽ trở về phòng, "Tiểu lười biếng, đứng dậy ăn sáng." một tràng âm thanh vang lên trong đầu, bây giờ nghe tới, thế nhưng lại xa lạ đến thế. Đã quên, tôi chẳng qua chỉ là Lương Thần mà thôi. . .