Chương 1: Tôi và Em

Hóa ra chỉ khi con người đối mặt với cái chết mới có thể nhận ra tình cảm đã chôn sâu dưới tận đáy lòng mình —— âm thanh ầm ĩ bên tai từng chút một phai đi, tôi nằm trên đường phố đông đúc, nhìn bầu trời đang dần kéo mây đen cùng bóng người dần trở nền mờ tối —— không có ai, không ai có thể kéo tôi ra khỏi bóng tối, quả nhiên, mình không nên mong cầu xa vời. . . .Tôi chỉ muốn một lần nữa nhìn thấy bộ dáng em ngủ say trong lòng mình, tôi muốn một lần nữa được nghe em nói với tôi —— em nói: "Anh, em thích anh. . ."

Hồi ức theo dòng chảy thời gian trôi qua, tất cả tựa như quay về ngày hôm đó, em bổ nhào vào lòng tôi, lớn tiếng tuyên thệ: "Anh, em thích anh, anh chỉ có thể thích em!"

Ngày đó, lần đầu tiên em hôn tôi, đoạt đi viên kẹo bạc hà tôi ngậm trong miệng, sau đó đứng một bên đắc ý cười nhạo tôi, kết quả làm cho mình bị nghẹn, không thể nào nuốt xuống, tôi lo sợ đến nổi tay chân cũng luống cuống, vậy mà em vẫn cười như không tim không phổi. Em nói: "Anh, anh xem, viên kẹo này cũng giống anh, đều yêu em."

Em lại ôm cổ tôi, vội vàng môi lưỡi giao triền —— lúc đó tôi dùng hết sức lực toàn thân để đáp lại nụ hôn này, nếu như em ấy cứ như vậy mà chết đi trong lòng tôi, tôi cũng sẽ không ở lại một mình trên thế giới này —— đáng tiếc, viên kẹo kia lại như được trời xui đất khiến, kỳ tích mà trôi xuống, cho nên, người lúc này phải ra đi chỉ có mình tôi. Em ấy lại đắc ý cười nói: "Anh, lần này anh tin đi, trời cao cũng muốn anh yêu em." Kết quả thiếu chút nữa đã chọc cười tôi. . .

"Anh, em thích anh. . . ." Sáng sớm, em nhô đầu khỏi chăn ra, lặng lẽ ấn một nụ hôn lên trán tôi. Mặc dù người đánh lén mỗi lần đều là em, nhưng đồng thời người đỏ mặt thẹn thùng cũng là em, tránh ở một bên âm thầm cười trộm cũng là em. Tôi thích nhìn biểu tình nhịn cười của em, lúc đó trông em cực kỳ giống một con mèo đang ăn trộm. . . .

"Kỳ Hình, anh cũng thích em." Tôi trở người ngậm môi em, thành kính hôn lên nó. Lần này, em không giống như trước kịch liệt đáp lại tôi, ngược lại giống như bé con bị dọa sợ, mặc cho tôi hành động.

Em khóc, nước mắt ấm áp rơi vào lòng bàn tay tôi. Em nói: "Anh, em đã tỏ tình với anh 1125 lần, anh mới chỉ nói có một lần, không công bằng, sau này mỗi ngày anh đều phải nói với em nhiều hơn, bồi thường em thật tốt."

"Được." Tôi cầm tay em, mười ngón tay quấn quýt, từng chút hôn lên nước mắt trên mặt em.

"Nhưng em muốn nghe liền bây giờ. . ." Em vô tội nháy mắt với tôi, khóe miệng mang ý cười.

"Anh thích em."

"Thích ai?"

"Kỳ Hình, anh thích em."

Lời hứa vào buổi sáng, giờ phút này đã tan biến toàn bộ. . . .Trong đầu hiện lên hình ảnh cuối cùng đó —— em vùi đầu trên vai tôi, nói: "Anh, từ khi chúng ta sinh ra đã được định sẵn phải như hình với bóng. Anh là Kỳ Ảnh của em, em là Kỳ Hình của anh. . ." Tên của chúng tôi vốn dĩ được đặt ngược lại, bởi vì lúc sinh ra cơ thể Kỳ Hình quá yếu nên mẹ mới đổi lại tên cho hai chúng tôi. Kỳ Hình cứ luôn nói như vậy, anh là cái bóng của em, anh chỉ có thể thuộc về một mình em. . . .

Tôi muốn giơ tay lên, bắt lấy bóng người đang dần dần đi xa của em, nhưng nhận ra đầu ngón tay đã sớm không còn độ ấm. Vô lực, trời đất xoay chuyển, chỉ có thể buông tay. . . . .Nếu như không có em, anh sẽ không còn là anh, nếu như không có anh, em vẫn sẽ là em. . .