“Cốc, cốc, cốc.” Cánh cửa gỗ màu nâu đen vang lên ba tiếng gõ có nhịp. Nghe tiếng gõ cửa, người bên trong không những không mời vào mà còn gào ra bên ngoài.
“Cút đi.” Giọng nói khản đặc như chứa cát, bây giờ lại gào lên càng khiến người nghe cảm thấy chói tai gai ốc. Tư Phách không để ý vẫn mở cửa bước vào bên trong, hắn liếc mắt đã thấy khay đồ ăn vẫn luôn để trên bàn, chưa hề được đυ.ng vào.
“Thiếu gia…”
“Cút…” Dạ Đàm mệt mỏi lên tiếng, giọng nói đã dịu xuống nhưng lại yếu ớt, làm người ta liên tưởng đến dây đàn kéo căng, cứ như nó có thể đứt bất cứ lúc nào.
Tư Phách vốn muốn nói thêm, song lại bị người đàn ông mặc vest xám ngăn lại. Tư Phách nhìn gương mặt như được đúc ra từ một khuôn với Dạ Đàm, cũng không nói gì liền cúi đầu lui ra phía sau.
“Tuyệt thực cũng đã gần hai ngày rồi, ít ra cũng phải ăn cái gì đó chứ.” Dạ Uyển Nhược mỉm cười từ tốn khuyên bảo.
Nhưng chào đón hắn lại là một đôi mắt phẫn nộ chứa đầy tia máu cùng sát ý, đôi mắt hoen đỏ chập chờ như muốn khóc, lại trừng lên muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Dạ Đàm ngẩng đầu hẳn dậy, nở nụ cười khinh bỉ rồi dùng cái cổ họng khô khốc đâm chọt người kia.
“Ha, ngươi còn muốn gì ở ta nữa chứ. Bây giờ ngươi đã chính là Dạ gia chủ cao cao tại thượng, người người trong gia tộc đều phải cúi đầu kính nể ngươi. Nhưng những thứ đó không có cũng không sao, ta không tranh, không giành với ngươi dù chỉ một chút. Vậy tại sao, tại sao đến cả nàng ấy ngươi cũng cướp đi mất hả?”
“Tên khốn như ngươi còn có mặt mũi tới đây sao…” Vừa nói Dạ Đàm đã xông lên nắm lấy cổ áo của Dạ Uyển Nhược rồi đè hắn xuống, vốn nắm đấm đã giơ lên nhưng vẫn không sao hạ thủ được càng khiến Dạ Đàm tức điên lên.
Tư Phách sau khi thấy tình huống không ổn đã vội tiến lên ngăn cản. Dạ Đàm trong lúc vùng vẫy đã thúc mạnh vào bụng của Tư Phách, khiến hắn hơi chao đảo lùi ra phía sau.
Đến khi Dạ Đàm quay đầu lại đã thấy Dạ Uyển Nhược sừng sững đứng trước mặt mình. Dạ Đàm nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc, trong suốt tỏa sáng như nước giống hệt đôi mắt của hắn. Chỉ thấy người kia khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn khác hẳn với ban nãy khiến hắn có chút sợ hãi, khuôn mặt hắn vẫn luôn quen thuộc nay lại xa lạ đến thế.
Vυ"t một tiếng xé gió, bụng hắn liền nhói lên rồi mất thăng bằng ngã lăn ra đất. Dạ Đàm ôm bụng đau đớn quằn quại trên nền đất lạnh, Dạ Uyển Nhược xoay người không nói không rằng tiến tới bên bàn, cầm gạt tàn thuốc đập thẳng vào đầu hắn.
Tất cả quá trình đều vỏn vẹn trong vài giây, Tư Phách không thể phản ứng kịp cho đến khi đầu của Dạ Đàm đã nhuốm một màu đỏ tươi, chảy dọc theo sườn mặt. Trông thấy Dạ Uyển Nhược dự định vung nắm đấm, Tư Phách mới liều mạng chạy tới khóa trụ hắn.
“Gia chủ…”
Dạ Uyển Nhược cả người cứ như con lươn khiến Tư Phách không sao kìm chặt được. Thoắt cái, hắn đã thoát ra khỏi cái khóa trụ kia, Tư Phách không đỡ được mấy chiêu liền bị hắn đè ra đất. Dạ Uyển Nhược hạ thủ không hề lưu tình, liên tục đánh thẳng vào mặt của Tư Phách, cứ như phát rồ vậy.
Dạ Đàm mặt mày nhăn nhúm, ôm trán đầy máu của mình lảo đảo đứng dậy, hắn cầm lấy cây gậy baton vung vào đầu tên điên đang mất kiểm soát kia. Chưa kịp thở dốc vài cái, Dạ Uyển Nhược với nắm đấm đầy máu đã đứng dậy trừng mắt nhìn hắn.
Cú đánh vừa rồi đã khiến gò má của hắn nứt toát rồi rỉ máu, giờ khắc này nụ cười sâu đến kinh hãi của hắn càng ép cho máu chảy nhanh hơn. Dạ Đàm thở dốc, như có như không nhìn khuôn mặt đã không rõ ràng của Tư Phách dưới lớp máu đỏ dày đặc. Dạ Đàm sợ chỉ cần rời mắt khỏi tên điên kia thì số phận của hắn cũng sẽ như vậy.
Nghĩ vậy, hắn không khỏi siết chặt cây baton trong tay, nuốt nước bọt. Dạ Đàm hít một hơi thật sâu, đứng thẳng dậy và giữ cho mình tự nhiên nhất có thể. Hắn vừa chạy nhanh về phía trước, vừa giơ cây gậy lên tầm thắt lưng rồi nhanh chóng quơ sang ngang. Sau khi bắt được con ngươi của Dạ Uyển Nhược chuyển động về phía cây gậy trên tay mình, hắn liền vứt bỏ cây gậy. Qủa nhiên trong một khắc đó, Dạ Uyển Nhược đã lộ ra vẻ hoang mang.
Dạ Đàm xông tới, dùng toàn bộ sức lực đấm thẳng vào mặt Dạ Uyển Nhược khiến hắn chao đảo. Dạ Đàm đắc ý nở nụ cười song lại bị thúc một cú đau vào bụng, Dạ Uyển Nhược sau khi phun búng máu thì cười lớn.
“Ha ha ha, ngươi nghĩ cái thân xác gầy yếu đó có thể làm gì tao chứ.”
“Khục… Chết tiệt, không hiểu sao… cái viên đá nhảm nhí đó lại chọn một tên súc sinh như ngươi.”
“Ngươi không biết cũng phải thôi. Vì vốn dĩ viên đá không chọn ta.” Dạ Uyển Nhược nhếch mép chậm rãi nói với Dạ Đàm.
Trông thấy Dạ Dàm kinh ngạc, Dạ Uyển Nhược mới hài lòng nói tiếp. “Viên đá vốn đã là một phế vật từ lâu. Mấy chục năm qua, Dạ gia liên tục đổi chủ, tất cả những kẻ đó đều là giả dối cả. Mà các gia chủ kế nhiệm đó tất cả đều có cùng một đặc điểm, anh em, con cái tranh giành, gia chủ kế nhiệm hầu hết đều là bị gϊếŧ chết bởi chính đứa con của mình.”
“Cựu Dạ gia chủ bây giờ đã là đèn sắp cạn dầu, mà ta, duy nhất chỉ còn một mình ngươi và Dạ Diệp là người nhà. Cũng không trách được, ngươi không chỉ là em trai của ta mà còn là sinh đôi. Dạ Diệp mặc dù đã gả cho tên nam nhân họ Đào đó, nhưng chung quy cũng không phải không có quyền thừa kế. Chỉ tiếc…”
Dạ Đàm càng sáng tỏ ý vị của hắn càng khinh thường, phẫn nộ. Vậy ra tất cả anh em của hắn trước giờ đều bị kẻ này gϊếŧ chết, chưa bao giờ là tai nạn cả, nhưng điều làm Dạ Đàm cảm thấy nực cười nhất không phải những cái chết không rõ ràng kia, mà hắn bây giờ đã là gia chủ, có tất cả mọi thứ trong tay cũng không muốn buông tha cho mình. Đến cả Dạ Diệp cũng có thể lọt vào phạm vi bị trừ khử.
“Dạ Diệp đã gả đi rồi. Không còn liên quan đến Dạ gia nữa.” Dù không cùng mẹ, nhưng suy cho cùng Dạ Diệp vẫn là em gái duy nhất còn sót lại của hắn. Hắn không thể thấy chết mà không cứu.
“Cronus, vì sợ hãi, ám ảnh những bi kịch của Uranus nên đã ăn tất cả những đứa con của mình. Nhưng sai lầm duy nhất của hắn chính là để người vợ của mình che mắt, đến cuối cùng thì sao, điều hắn vẫn luôn lo sợ đã thật sự xuất hiện.”
“Ngươi đang muốn nói điều gì đây?”
Dạ Đàm đương nhiên biết Dạ Uyển Nhược từ lâu đã yêu thích thần thoại hy lạp, mà hắn tất nhiên càng biết cái kết của câu truyện kia. Zeus, đứa con trai duy nhất chưa bị nuốt chửng đã lật đổ Cronus và giành lấy quyền thống trị.
“Ta muốn ngươi biết, ta không phải Cronus.” Dạ Uyển Nhược ngồi xổm xuống cạnh Dạ Đàm nói khẽ, nhưng từng câu từ cứ như muốn bóp chết Dạ Đàm.
Nói rồi, Dạ Uyển Nhược đánh ngất Dạ Đàm. Đến khi hắn tỉnh lại chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, Dạ Đàm cố gắng lay người nhưng làm thế nào cũng không thể nhúc nhích nỗi. Dù vậy, hắn vẫn không hề hoảng sợ la hét mà nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó.
Đèn bỗng chốc bật lên làm không gian tối đen này trở nên bừng sáng chói mắt. Con ngươi xanh nhạt tê dại nhắm chặt, đến khi hắn mở mắt ra đã thấy trước mắt mình là một tấm rèm đỏ thẫm.
“Không tệ chứ nhỉ, ta đã cho người làm lại để dành cho tiết mục ngày hôm nay đấy.” Dạ Uyển Nhược xuất hiện, hắn như một cơn gió, vụt một cái liền đến bên cạnh Dạ Đàm.
Dạ Đàm như muốn nói gì đó nhưng tất cả những gì hắn có thể làm là há miệng thở dốc. Đôi môi khô khốc của hắn khép mở như đang nói điều gì. Dạ Uyển Nhược đỡ trán mình, vẻ mặt lo lắng nói.
“Ấy chết, ta quên mất. Em trai của ta đã hai ngày nay không uống gì ngoài rượu rồi. Ta đúng thật là tồi tệ mà.”
Đoạn, hắn đưa tay bắt lấy ly nước trong tay một tên thủ hạ. Dạ Uyển Nhược một tay bóp chặt lấy hàm của Dạ Đàm ép buộc hắn phải mở miệng, rồi mạnh bạo trút nước vào miệng hắn.
“Khụ, khụ, khụ…”
Dạ Đàm giờ phút này chỉ có thể giương đôi mắt đỏ hoe đầy tia máu trừng Dạ Uyển Nhược, hận không thể cầm dao lao đến rạch khuôn mặt kia ra.
“A ha, ánh mắt tốt đấy. Ta rất thích, nhưng mà… Liệu ngươi sẽ giữ được thái độ đó trong bao lâu.”
Dạ Đàm khinh bỉ nhìn hắn, sao hắn dám dùng khuôn mặt của mình để làm cái biểu cảm ghê tởm đó chứ.
Tấm rèm lớn sau ba tiếng vỗ đã mở ra, là một ban nhạc, điệu khúc dần vang vọng khắp cả căn phòng. Dạ Đàm hết sức buồn chán hoàn toàn không muốn nghe, ngả đầu dựa ra phía sau. Nhưng khuôn mặt buồn chán kia lại biến động mạnh, hắn bật dậy, rung lắc ghế lớn tiếng chất vấn Dạ Uyển Nhược.
“Ngươi muốn làm gì? Tại sao Hồng Hoang lại ở đây?”
“A, không thể tin được. Ngươi vẫn nhận ra cô ta sao, đúng là ngươi rất yêu thương cô ta nhỉ. Xem kìa, cô ta vẫn luôn đeo chiếc dây chuyền mà ngươi tặng đấy. Cảm động chứ.”
Vừa nói Dạ Uyển Nhược vừa xoay ghế của Dạ Đàm ra phía sau, đối diện với Hồng Hoang.
Phía sau Dạ Đàm là một cô gái đang bị trói chặt, miệng và mắt đều bị quấn băng vải kín mít. Cô đang cố gắng giãy dụa, đôi khi ngẫu nhiên còn phát ra vài đơn tiết nhưng vì tiếng nhạc quá ồn ào đã che lấp đi và chôn vùi những âm tiết kia.
Sau khi Dạ Đàm nhìn thấy những tên nam nhân đứng vây quanh cô gái tên Hồng Hoang kia, bấy giờ hắn mới thực sự nhận ra ý đồ độc ác của Dạ Uyển Nhược.
“Ngươi, đồ không bằng súc sinh. Hồng Hoang là vợ mày đó.”
“Nhưng chẳng phải cô ta yêu ngươi sao?”
Những tiếng la hét chống cự của cô gái nhỏ dần rồi mất hút, chỉ còn lại những âm tiết nhỏ bé mà thống khổ. Dạ Đàm vẫn luôn căng chặt đôi mắt của mình, đôi tay siết chặt đến nhỏ ra máu, nhưng còn những âm thanh kia thì sao? Hắn chỉ hận giờ phút này hắn không thể lao ra xé xác Dạ Uyển Nhược.
“Sao mày lại làm như vậy?”
“Tao không biết. Có thể là chướng mắt đi.”
“Ngươi…”
Trông thấy đứa em trai của hắn thống khổ như vậy, hắn nhìn vào đôi mắt xanh đã bị che lấp bởi những tia máu thù hận, mỉm cười thỏa mãn. Thấy vẫn chưa đủ, hắn liền suy nghĩ một lát liền thì thầm vào lỗ tai của Dạ Đàm.
“Ngươi trông thật đau khổ. Nhưng không sao, ta có một tin vui cho ngươi đây. Vợ của ngươi đã có thai được bốn tháng rồi.”
Dạ Đàm căng mắt ngơ ngác nhìn Dạ Uyển Nhược cười khoái trí, hắn có chút khó hiểu.
“Tao chưa hề làm gì cô ta… Ngươi…”
“Suỵt, đừng hiểu lầm. Tao không có hứng thú với vợ mày đâu. Tao chỉ thấy vui vì chúng ta sắp có em gái thôi.”
“Mày đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Vào một giây phút nào đó, Dạ Đàm đã chợt nhận ra một điều không thể tưởng tượng được. Hắn như gục ngã lại như phẫn nộ, hắn không thể phân biệt nổi đây là tuyệt vọng hay hận thù. Dạ Đàm miệng liên tục lầm bầm không dứt. Đoạn, hắn cười lớn khiến những kẻ đang hăng say ‘làm việc’ kia cũng phải rợn người.
Lần này, Dạ Uyển Nhược thắng rồi, hắn không thể chịu đựng được nữa rồi. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy sự xuất hiện của hắn ở thế giới này từ đầu đã là một sai lầm. Hắn không nên ở đây, nơi này là một sai lầm, hắn cũng là một sai lầm.
“Sao mày lại nói cho tao biết chuyện này. Không, sao mày biết được?”
“Hỏi hay lắm. Làm sao ta biết được? Vì ta là người đã đưa cô ta tới phòng gia chủ tiền nhiệm khi hắn say rượu.”
Nụ cười tựa như một con quỷ đang hưởng thụ thú vui, khuôn mặt kia méo mó đến khó coi. Dạ Đàm bây giờ chỉ cảm thấy ghê tởm con người trước mặt mình.
“Vì cái gì mà ngươi làm như vậy?”
“Không vì lý do gì cả.” Dạ Uyển Nhược cảm thấy có chút thất vọng, hắn đã cất công chuẩn bị buổi biểu diễn ngày hôm nay. Vậy mà biểu hiện của Dạ Đàm không như những gì hắn mong đợi, hắn cứ ngỡ Dạ Đàm sẽ gục ngã hoàn toàn, trở nên điên cuồng như dã thú, song Da Đàm lại bình tĩnh hơn hắn nghĩ.
“Hiểu rồi.”
Sự thật là Dạ Đàm không bình tĩnh như hắn nghĩ, hắn hỏi vậy chỉ đơn giản chỉ muốn xác định động cơ của Dạ Uyển Nhược. Dạ Đàm đã mong đợi hắn phải có điều gì khúc mắc, có lẽ Dạ Đàm sẽ cảm thấy mình nên nhân từ cho hắn chết một cách nhẹ nhàng. Nhưng hắn đang mong đợi xa vời cái gì chứ, trước mặt hắn bây giờ chẳng qua là một con quỷ đội lốt người mà thôi.