Ứng Như Ký không dời tầm mắt đi, để kệ cho ánh mắt của cô đo đạc cả khuôn mặt của mình một cách không kiêng nể. Đó là vì một loại trực giác, nếu anh lảng tránh cái nhìn chăm chú của cô thì sẽ đúng như cô mong muốn.
Một lát sau, Diệp Thanh Đường lại không đầu không đuôi mà cười hỏi: “Mấy giờ các anh kết thúc.”
“Không nói chắc được, chắc chừng 10 giờ.”
“Ok”
Ứng Như Ký cảm thấy ý của từ “Ok” này không rõ lắm, nhưng vẫn không hỏi đến cùng.
Diệp Thanh Đường nhìn thoáng qua quầy bar bên kia: “Bạn tôi đang đợi tôi, tôi đi xuống uống rượu đây.”
“Chúc cô Diệp chơi vui vẻ.”
“Chắc chắn là như vậy.” Một câu mà hai nghĩa.
Diệp Thanh Đường đứng thẳng người, lúc sắp sửa rời đi lại dừng bước chân.
Đột nhiên đến gần Ứng Như Ký thêm một bước, duỗi tay, ngón tay ở cổ áo anh khẽ ấn một cái, nhẹ giọng như thì thầm: “Thầy Ứng, hình như cà vạt của anh hơi lệch.”
Cô vừa chạm vào một cái thì lại lui ra ngay, thấy đáy mắt Ứng Như Ký nhất thời có chút u ám.
Diệp Thanh Đường xuống tầng, xuyên qua đám người, trở lại quầy bar.
Ngũ Thanh Thư không ở đó.
Cô cho rằng cô ấy đi bắt chuyện với ai, vì thế không quan tâm nữa, muốn lấy thêm một ly rượu.
Lúc này Ngũ Thanh Thư đã quay lại, trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh như băng lộ ra vẻ kích động. Mà sự kích động này, rõ ràng là hướng về cô —— Cô ấy đi đến, túm lấy cánh tay của cô rồi thấp giọng nói: “Cậu điên rồi à?!”
“Ồ…… Cậu thấy?”
Ngũ Thanh Thư là qua đó tìm nhà vệ sinh, rẽ một cái thì thấy ngay hai người đang nói chuyện với nhau ở chỗ lan can trên tầng hai.
Người đàn ông đứng cạnh Diệp Thanh Đường, quen mắt đến nỗi khiến cô phải kinh hãi.
“Người kia là ai? Bà con của họ Lâm?”
“Tôi nhớ.... Hình như anh ta đâu có bà con phái nam cùng lứa tuổi.”
“Cậu đừng giả ngu!” Ngũ Thanh Thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Diệp Thanh Đường nhún vai.
Ngũ Thanh Thư không nói lời gì mà túm cô ra ngoài: “Đi.”
“Thanh Thư cậu đừng xía vào.” Diệp Thanh Đường giãy giụa, nhưng lại không vùng ra được.
“Cậu không cho tôi xía vào, lại cố ý gọi tôi đến, là vì muốn tôi bực bội à?”
“Tôi muốn cho cậu... Xem xem cảm thấy có giống không.”
“…… Cậu có bệnh.”
Diệp Thanh Đường lại giãy giụa thêm lần nữa, Ngũ Thanh Thư thoáng nhìn nụ cười như không cười của cô, trong lúc nhất thời đã buông lỏng tay ra.
“Tôi biết rõ bản thân đang làm gì.” Diệp Thanh Đường nghiêm túc nói.
Một lúc lâu sau Ngũ Thanh Thư mới nói: “…… Tốt nhất là cậu thật sự là biết rõ.”
Diệp Thanh Đường lấy ly rượu bartender đưa qua trên quầy bar, nhét vào trong tay Ngũ Thanh Thư: “Được rồi, uống rượu. Không cho phép tức giận.”
“Đừng đến cuối cùng lại chạy đến tìm tôi khóc lóc.” Ngũ Thanh Thư không đồng ý, đặt thật mạnh chén rượu lên mặt bàn.
Cả một buổi tối, Ứng Như Ký đều cần xã giao nói chuyện với người khác, gần như là không có thời gian nhàn rỗi.
Dù vậy, anh cũng chú ý đến Diệp Thanh Đường vào những lúc rảnh. Cô và người bạn cô dẫn đến, rất khó để không thành tiêu điểm của mọi người ở đây.
Cô như một con cá bơi uyển chuyển, lơ lửng trong dòng nước chảy, không có ai có thể bắt được cô.
Gần đến 10 giờ, khách lục tục rời đi.
Ứng Như Ký và Sở Dự nói lời tạm biệt với từng vị khách ở cửa, cuối cùng chỉ còn dư lại người của văn phòng.
Ngày mai là thứ bảy, mọi người không cần đi làm, bọn họ chào hỏi với hai ông chủ rồi cũng túm năm tụm ba mà rời đi.
Phục vụ trong quán bắt đầu quét dọn, chuyện kiểm kê đồ có mấy người ở bộ phận hành chính phụ trách.
Sở Dự xoay người nhìn thoáng qua, anh ta hỏi Ứng Như Ký: “Chỉ mình chúng ta đi uống hai ly không?”
“Không có lòng dạ thảnh thơi như thế. Sáng mai còn phải lái xe đưa ông cụ đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.” Ứng Như Ký cười nói.
“Vậy cậu về thế nào? Tôi đưa cậu về?”
“Xe của tôi còn ở bãi đỗ xe. Tự tôi gọi người lái thay.”
Tài xế của Sở Dự chạy xe đến trước cửa quán, Ứng Như Ký thì một mình đi đến bãi đỗ xe.
Bãi đỗ xe phải đi từ thang máy của trung tâm thương mại bên cạnh đi xuống, Ứng Ngư Ký rẽ một cái, sau đó thì từ từ dừng bước.
Dưới đèn đường có một người quen đang đứng.
Cô đang nhìn về bên này, rõ ràng là đang đợi anh.
Ứng Như Ký thong dong đi qua đó.
Đèn vàng tối tăm chiếu xuống bóng người tạo thành một bức ảnh chụp, người trong hình đang ôm cánh tay, như là đã đợi anh rất lâu, trong lời nói cũng có chút tủi thân: “Vất vả lắm mới gọi được một chiếc xe, tài xế lại hủy đơn. Thầy Ứng, tôi uống say rồi, có thể đưa tôi về nhà không.”
Ứng Như Ký nói: “Tôi cũng uống rượu, chỉ có thể gọi người lái thay.”
“Không sao.” Đợi anh dừng ở trước mặt, cô ngửa mặt nhìn anh, hoàn toàn không sợ sẽ bị anh thấy rõ nụ cười khi thực hiện được mục đích của mình: “Anh sẽ cho tôi đi nhờ xe, đúng không?”