Chương 5

Lúc cô túm tóc, Ứng Như Ký ngửi được một mùi thơm từ sau tai cô, hương thơm ngọt ngào pha lẫn mùi của đám cây cỏ có sức sống mạnh mẽ, như là đặt mình vào trong một trận mưa to trong rừng cây nhiệt đới.

Đồ ăn đã lên đủ.

Diêu Huy phải lái xe không thể uống rượu, Tôn Miêu lại là con gái, Diệp Thừa Dần gọi người mang lên một lọ rượu mai, nói cái này nồng độ thấp, rót uống hai chén cho thơm thảo.

Diệp Thừa Dần kính rượu với mấy người bọn họ, nghi thức xã giao qua đi, ngồi xuống dịch nồi lẩu gà nấm tre đến gần Ứng Như Ký, sau đó cười nói: “Một chút hương vị đồng quê, cũng không biết mấy vị ăn có quen không."

Ứng Như Ký cười nói: “Diệp tổng khách khí rồi. Lần trước thật sự là phải đi công tác, thời gian không đúng dịp lắm. Ông nội và tổng giám đốc Diệp có duyên mấy lần, vẫn luôn được tổng giám đốc Diệp quan tâm, vốn nên là tôi mời mới đúng."

Diệp Thừa Dần nói: “Tôi nghe nói trước đó các cậu đã từng làm hạng mục tương tự, nói thật là tìm đến nhờ các vị làm bản thiết kế lặp lại như vậy, đúng là có hơi đường đột.”

“Thiết kế kiến trúc không có chuyện lặp lại, mặc dù là kiến trúc với chức năng như nhau, nhưng cảnh quan trong tư tưởng, quan điểm về giá trị của con người, cảnh quan tự nhiên và sự khác nhau của yêu cầu chủ quan cũng sẽ tạo nên sự khác nhau của bản chất thiết kế và thẩm mỹ.” Ứng Như Ký cười nói: “Cuối cùng kết quả là có đạt được hợp đồng không thì tạm thời không nói, nhưng xin tổng giám đốc Diệp yên tâm, khi mà tôi đã nhận dự án này thì nhất định sẽ tận tâm hết sức.”

Diệp Thanh Đường cầm chiếc đũa, vừa chậm chạp, không chú ý mà gắp miếng trứng gà trong cái đĩa nhỏ, vừa im lặng quan sát Ứng Như Ký.

So với thói khách sáo với Diệp Thừa Dần của thương nhân thì thái độ của Ứng Như Ký càng thiên về khí chất của học giả biết tiến lui.

Xem ra là những năm này, làm một trong những người sáng lập ra văn phòng kiến trúc LAB cũng không tra tấn anh thành một thương nhân. Đối ngoại, anh tự mình nhận thấy mình vẫn là một nhà thiết kế kiến trúc.

Trông anh có một loại cảm giác ngay thẳng, sẽ không ngắm dù chỉ một chút thói quen xấu.

Nhưng khuôn mặt lúc hơi say của anh lại hết sức đa tình, mâu thuẫn đến nỗi làm cho người ta mê muội.

Tâm trạng của Diệp Thanh Đường lại tự dưng lạnh đi mà không có lý do.

Anh là một người đàn ông mê người, nhưng không phải loại mê người mà cô muốn.

Muốn đi về rồi.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, Diệp Thanh Đường đã chuẩn bị hành động ngay.

Cô dịch cái ghế sang bên cạnh rồi đứng lên.

Ứng Như Ký nhìn lên, cô cười nói: “Xin lỗi, không tiếp một lát."

Nhà vệ sinh ở một đầu khác, phải đi qua một đoạn hành lang ngoài trời rất dài.

Diệp Thanh Đường hứng nước rửa mặt, sau đó đi đến dưới hành lang, lặng yên để gió thổi một hồi rồi mới xoay người chuẩn bị về chỗ ngồi cầm áo khoác với túi rời đi.

Lúc này, cửa trúc thông với sân sau bị đẩy ra, Ứng Như Ký đang cầm điện thoại đi tới.

Đúng lúc Diệp Thanh Đường đang đứng trong bóng tối, chắc là anh không nhìn thấy cô. Anh bước ra mấy bước, đứng ở cạnh một cây cột ngoài hành lang rồi nhận điện thoại.

Mới vừa nãy trên bàn cơm, Diệp Thanh Đường đã chú ý đến màn hình chiếc điện thoại đã được chuyển sang chế độ im lặng của Ứng Như Ký cứ liên tục sáng lên, nhưng hình như anh đều băm tắt.

Lúc này có lẽ là cuộc điện thoại không từ chối được.

Từ góc của Diệp Thanh Đường nhìn sang, cô chỉ có thể thấy sườn mặt của Ứng Như Ký.

Không biết nội dung cuộc điện thoại là gì, anh không cười, biểu cảm có chút nghiêm túc, còn có vẻ lạnh nhạt, kiêu ngạo, đường nét gò má được ánh sáng tối mờ phác họa ra kia, khiến cô có loại cảm giác phập phồng, tim đập nhanh quen thuộc.

Gần như là không kìm được lòng mà đi đến chỗ anh.

Lúc này Ứng Như Ký xoay người, ngờ vực mà nhìn qua.

Diệp Thanh Đường thấy chính diện của anh thì chợt bừng tỉnh, dừng bước chân.

Không gần thêm chút nữa, cũng không xoay người tránh đi, cứ đứng ở chỗ đó thôi.

Ứng Như Ký nói mấy câu xong thì cất điện thoại, nhìn cô rồi cười hỏi: “Cô Diệp tìm tôi có chuyện?"

Diệp Thanh Đường đơ mất mấy giây, sau đó cười nói: “Tôi vẫn chưa add WeChat của anh."

Ứng Như Ký không theo kịp tư duy chuyến ý của Diệp Thanh Đường, anh đắn đo hai giây: “Bạn của cô Diệp đã tìm được nhà thiết kế thích hợp?"

“Không phải.” Diệp Thanh Đường nói: “Tôi mà add WeChat của người xa lạ thì 99% là cuối cùng đều sẽ không trò chuyện gì.”

1% còn lại, là sau khi quá hạn với cô một đến hai lần, biến thành hội viên suốt đời trong số đen. Cô châm chọc một câu trong lòng.